Vương Tưởng Vân nghe xong lời này liền ngây ngẩn cả người, nghe Ái Vân kể ra đầu đuôi câu chuyện lập tức không tin mà lắc đầu: “Không có khả năng, tôi đi tìm khắp cả nước, sao lại có thể ở ngay thôn bên cạnh cơ chứ?” Nhưng mà thôn bên cạnh rất lớn, có mấy trăm người, bà đi tìm khắp cả nước nhưng đúng là không có nghĩ đến việc tìm ở thôn bên cạnh.
Vương Tưởng Vân cùng cảnh sát nhanh chóng đi tìm Chu Diệu, gõ cửa rất lâu mới có người mở cửa, sau khi vào nhà hai vợ chồng già kia cũng liền khai báo mọi chuyện. Thì ra hai người đã lớn tuổi mà vẫn không có con nên muốn mua một đứa trẻ về nuôi, nhưng trong nhà không có tiền, ngày đó gặp được Chu Diệu đi một mình ngoài ruộng liền nổi lòng tham muốn bắt cóc, sợ người khác hoài nghi nên đêm đó bọn họ liền đem đứa trẻ kia đi nơi khác làm công mấy năm mới trở về.
Vương Tưởng Vân muốn điên rồi, lập tức ôm Chu Diệu khóc ròng nói: Con à, mẹ tìm con thật là khổ!”
Chu Diệu mờ mịt nhìn người phụ nữ đang ôm mình khóc, sợ hãi lùi lại, thấy cảnh sát mang cha mẹ nhóc đi liền khóc nói: “Mấy người đều là người xấu! Người xấu! Bà không phải là mẹ tôi!”
Tim Vương Tưởng Vân đau như bị dao cắt, sau khi con mình mất tích bà vẫn luôn tự trách mình, vẫn luôn đang tìm con, chồng bà trách bà làm lạc con liền ly hôn với bà, Vương Tưởng Vân cũng không muốn kết hôn nữa, một mình vẫn luôn tìm con, bà đã rất lâu không mua một bộ đồ mới hay đôi giày mới nào, tất cả tiền đều dùng để đi tìm con, nhưng bà trăm triệu không thể ngờ là con mình lại ở ngay thôn bên cạnh.
Ánh mắt cự tuyệt của con trai khiến bà bị thương, Vương Tưởng Vân rốt cuộc cũng tìm được con mình, nhưng trong ấn tượng của bà, Chu Diệu vẫn là đứa bé 3 tuổi thường ôm bà nhõng nhẽo, bây giờ ánh mắt cự tuyệt của đứa trẻ trước mắt hung hăng đâm một đao vào lòng bà, cũng khiến bà tỉnh lại trong cơn sung sướng, bà cảm thấy mất mát vì con mình không thân với mình, tuy rằng là con ruột nhưng còn xa lạ hơn người xa lạ.
Mà hai người bắt cóc con bà lại được mọi người đồng tình.
“Bọn họ cũng là người cơ khổ, bà hẳn là nên lý giải cho họ một chút.”
“Bọn họ giúp bà nuôi con nhiều năm như vậy, bà cũng nên cảm ơn người ta một chút đi.”
“Bọn họ cũng không bạc đãi con của bà, bà tạm tha cho họ đi.”
Tất cả thôn dân đều nói như vậy. Vương Tưởng Vân cảm thấy mình thật muốn điên rồi, bà muốn giết tất cả mọi người, nhưng bà lại không dám làm gì cả, bà chỉ nghĩ ôm Chu Diệu lúc 3 tuổi một cái, nói cho nó biết không nên tùy tiện rời khỏi bên người mẹ. Bà hận mọi người lại cũng hận chính mình.
Bà yêu Chu Diệu nhưng nhóc lại không thân cận với bà.
Vương Tưởng Vân trực tiếp quỳ xuống trước mặt Sở Từ: “Đại sư, cảm ơn cô đã cứu mạng của tôi, không dối gạt cô, lúc mọi người tìm được tôi thì tôi đã treo sẵn vải trắng chuẩn bị tự sát, cô nói một người phụ nữ như tôi, đem con mình làm mất, chồng tôi trách tôi nên rời nhà trốn đi đến nay đều không về, tôi một mình lẻ loi hiu quạnh, tồn tại còn không bằng chết đi cho xong, cô thật sự đã cứu mạng tôi, thật sự!”
Sở Từ nhìn bà, thở dài nói: “Mệnh của bà cũng khổ, nhưng mà không sao, con bà bây giờ còn nhỏ, cần phải có quá trình thích ứng, bà có thể chậm rãi nói cho nó nghe, có lẽ ban đầu bà sẽ rất tuyệt vọng, sẽ cảm thấy ông trời đối với bà không công bằng, nhưng về sau sẽ tốt lên, con bà rất giỏi, sẽ trở nên rất nổi bật, tương lai sẽ thi được một ngôi trường đại học rất tốt, sau khi lớn lên cũng sẽ thông cảm cho nỗi khổ của bà, cũng sẽ rất hiếu thuận, phúc khí của bà còn ở phía sau đâu.”
Vương Tưởng Vân khóc lóc gật đầu, lời nói của Sở Từ khiến bà có vô tận hy vọng, khiến bà cảm thấy nhân sinh còn đáng sống. Bà đang muốn đi, lại nghe Sở Từ nói: “Đúng rồi, bà đi tìm chồng bà đi, ông ấy đến nay vẫn chưa lập gia đình, đương nhiên cũng không có con, tìm ông ấy về, người một nhà bắt đầu lại một lần nữa.”
Vương Tưởng Vân sửng sốt, khóc lợi hại hơn nữa, bà khóc khiến tất cả mọi người đều trầm mặc.
Tới lúc này, tiết mục đã báo cảnh sát hai lần, ngay cả bọn họ cũng bị biến cố này kinh đến, sự tình hoàn toàn thoát ly an bài của tiết mục ban đầu, so với nội dung bọn họ an bày còn xuất sắc hơn, thật sự! Có chút người hoài nghi những chương trình truyền hình thực tế có kịch bản, nói thật, kịch bản cũng không dám viết như vậy nữa! Sở Từ này thật đúng là thần, thế nhưng nhìn thoáng qua tướng mạo liền có thể nhìn ra đứa trẻ kia là bị bắt cóc, còn có thể nhìn ra được người ta có tướng mẫu tử, quả thực là thần!
Tới lúc này, Tả Thiên làm một chút giải thích: “Xem đến đây mọi người có phải hay không cũng có một chút ý tưởng với việc đoán mệnh nha? Mọi người tin tưởng đoán mệnh sao? Cho rằng đoán mệnh là thật hay là giả? Mọi người nhất định đều có ý tưởng của riêng mình, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự tò mò của chúng ta đối với huyền học, hãy cùng nhau chờ mong những phân đoạn phía sau nhé.”
................
Sau đó tiết mục nghênh đón vị khách cuối cùng của quán giải ưu đoán mệnh. Năm vị Đại sư đều chờ người tiến vào, một cô gái xinh đẹp nhanh chóng đi vào tới, nụ cười của cô ấm áp xinh đẹp khiến cho cả ngôi nhà đều như tươi sáng hơn, tuy diện mạo của cô không phải đặc biệt minh diễm nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiết và có lực tương tác. Sở Từ cảm thấy người này có chút quen mắt, hình như dạo gần đây cô thường thấy người này ở trên mạng.
“Hoan nghênh cô, Cảnh Nhiên.”
Đúng vậy, hình như là tên này, Cảnh Nhiên. Nghe nói là nổi lên nhờ một tấm ảnh chụp, sau đó mọi người đều bị hình ảnh cô ăn táo hấp dẫn, nói cô là nữ thần quốc dân, là mối tình đầu trong mộng của tất cả đàn ông. Thường xuyên có thể nhìn thấy tin tức của cô ở trên mạng, lần nào cũng có liên quan đến mỹ mạo, bình xét hoa hậu giảng đường cũng sẽ lôi cô ra lượn một vòng, cứ như vậy, tuy rằng cô chỉ là người nổi tiếng trên mạng, không có bất kì tác phẩm tiêu biểu nào nhưng lại có độ nổi tiếng rất cao.
Cảnh Nhiên cười ngọt ngào, khom lưng nói: “Chào Tả lão sư, chào các vị Đại sư.”
Không có ai sẽ cự tuyệt một người nữ sinh xinh đẹp và lễ phép như vậy, tất cả mọi người đều chào hỏi lại cô, Sở Từ gật đầu, hai người nhìn nhau cười.
Bảy người ngồi xuống quanh cái bàn, Tả Thiên pha trà rót cho mỗi người một ly mới hỏi: “Các vị Đại sư, Cảnh Nhiên của chúng ta chính là hoa hậu giảng đường nổi tiếng, là người đẹp nha! Lúc này có thể mời cô ấy đến tham gia tiết mục khiến cho mọi người trong tổ đều kích động lên, nói là có thể cùng một mỹ nữ như vậy quay tiết mục khiến bọn họ đột nhiên có động lực hơn rất nhiều.”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Cảnh Nhiên cũng cười ngượng ngùng.
Tả Thiên lại nói tiếp: “Cho nên, Cảnh Nhiên xinh đẹp như thế, mọi người nhìn giúp cô ấy xem vận thế của cô ấy về sau như thế nào, đương nhiên phải có gì nói nấy, không được chỉ nói điều tốt đâu đấy.”
Cảnh Nhiên gật đầu: “Hy vọng mọi người đều có thể nói thật ra, tôi đã tiếp nhận lời mời đến đây liền sẽ không để ý đến những lời nói khó nghe, nói thật là tôi cũng muốn biết tương lai của mình sẽ như thế nào, bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng có đoán mệnh qua lần nào, đối với việc này rất là tò mò.”
Nghe thế, tất cả mọi người đều gật đầu.
Triệu Thiên Nhất giành nói trước, hắn cười nói: “Cảnh Nhiên có vẻ ngoài xinh đẹp, vóc người cũng đẹp, là cấp bậc nữ thần, mà tướng mạo của cô ấy cũng rất tốt nha.”
“Thật vậy sao?” Tả Thiên kinh ngạc: “Tướng mạo của cô ấy rất tốt sao?”
“Đúng vậy, tam đình ngũ nhãn đều phi thường tiêu chuẩn, cũng rất phù hợp với nhận định của tôi về tướng mạo tốt, tôi cho rằng nếu Cảnh Nhiên tiến vào giới giải trí mà nói thì nhất định sẽ rất nổi tiếng.”
Cảnh Nhiên cười nói: “Thật vậy chăng? Trước mắt tôi còn chưa có tính toán tiến vào giới giải trí, nhưng nếu có cơ hội tôi cũng muốn thử một lần.”
Lúc sau mấy Đại sư đều phê quẻ cho cô, lời nói đều không sai biệt lắm, đều nói mệnh của Cảnh Nhiên tốt, sinh hoạt trôi chảy, nhà chồng tương lai cũng là gia đình phú quý, mệnh của cô là được chồng đưa tiền đến cho xài, tương lai cho dù cô chỉ nằm ở nhà cũng có người đem tiền đến cho cô tiêu xài thoải mái.
Không có người nào mà không thích nghe lời hay, lời nói của các Đại sư khiến Cảnh Nhiên cười không khép miệng lại được.
“Tôi cảm thấy phụ nữ cũng phải dựa vào bản thân mình thì tốt hơn.” Cảnh Nhiên khiêm tốn cười cười.
Tiết mục tìm người đẹp đến làm khách quý vốn là sẽ giúp gia tăng ratings, hơn nữa Cảnh Nhiên còn là một người rất có độ đề tài, tuy rằng cô không phải nữ minh tinh nhưng sự tò mò của tất cả bạn mạng đối với cô không thể kém so với những nữ minh tinh, bởi vậy Tả Thiên còn hàn huyên cùng cô một ít, nói một chút chuyện cười khiến cho không khí của tiết mục trở nên rất thoải mái.
Cuối cùng Tả Thiên nói: “À đúng rồi, Sở đại sư còn chưa có nói đâu. Cảnh Nhiên, Sở đại sư là một vị Đại sư vô cùng lợi hại, không bằng chúng ta nghe cô ấy nói một chút đi.”
Cảnh Nhiên lập tức nghiêm túc nhìn Sở Từ chằm chằm, ôn hòa nói: “Sở đại sư có chuyện gì cứ nói thẳng, cho dù là không xuôi tai cũng không sao.”
Sở Từ cười cười mới nói: “Chính như lời nói của các vị Đại sư, tướng mạo của cô rất tốt, nếu đã như vậy thì sao có thể nói lời không xuôi tai đâu? Nhưng mà nếu cô đã muốn nghe tôi nói thì tôi đây cứ nói thẳng đi, thời niên thiếu mệnh của cô rất tốt, cha mẹ ân ái, chỉ có một người con một là cô mà thôi, hai người đem cô nâng niu trong lòng bàn tay cưng chiều lớn lên. Năm cô 18 tuổi sẽ có một cơ hội để trở nên nổi tiếng, từ đó về sau chỉ dựa vào một khuôn mặt liền có thể nhẹ nhàng đạt được độ chú ý mà rất nhiều người cố gắng đều không thể đạt được.”
Nghe thế, Cảnh Nhiên tuy có hơi giật mình nhưng cũng không nói cái gì, dù sao những lời của Sở Từ đều có thể tra được ở trên mạng.
“Nhưng mà…”