“Thật vậy sao? Chương nữ sĩ?” Sở Từ lại nhìn về phía người phụ nữ kia, lạnh lùng nói: “Bà cũng cảm thấy là như vậy sao? Bà dám nói chồng bà chưa từng đánh con gái bà? Cũng dám nói con gái bà có được đi học? Bà dám nói chồng bà không có lợi dụng chuyện này để lừa tiền sao?”
Cảm xúc của Chương Nguyệt Lan thật khẩn trương, nhưng cuối cùng bà ta vẫn nói: “Tôi thừa nhận con gái của tôi không có đi học, nhưng đó là vì con tôi bị bệnh, không thể đi học, mà nhà tôi lại quá nghèo không thể cung cấp cho con mình đi học được. Chồng tôi thỉnh thoảng cũng sẽ đánh con, nhưng là ông ấy cũng đánh cả con trai mình nữa mà, nếu đã là người một nhà thì tôi cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát cả.”
Sở Từ lập tức vỗ tay cho bà: “Thật là lợi hại, thủ đoạn của bà cao hơn chồng mình rất nhiều. Lời nói của bà sẽ khiến tất cả khán giả đang nghi ngờ bà đều sẽ thiên về phía bà, nhưng là tôi lại biết, tim của bà cũng đã bị mỡ heo che lấp rồi, thế nhưng lại lấy con gái ruột của mình đi kiếm tiền, bà còn là người sao?”
Chương Nguyệt Lan thật sự không dám nhìn thẳng vào cô, bà ta cúi đầu nói: “Lời tôi nói đều là sự thật.”
Sở Từ cười lạnh một tiếng: “Vậy để cho chúng ta đến hỏi nhân vật chính một chút.” Cô ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt của Nha Nha: “Nha Nha, nói cho chị biết, Khang Quốc An có phải là thường xuyên đánh em hay không?”
Nha Nha cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Dạ không có.”
Sở Từ kéo tay cô bé lại, lúc này Nha Nha đau hít vào một tiếng, Sở Từ nhấc áo của cô lên, liền thấy cả người cô bầm xanh bầm tím đầy mình, còn có rất nhiều vết roi.
Tất cả mọi người đều bị dọa đến, sự tình chuyển sang một hướng khác. Khang Quốc An nóng nảy, hoảng loạn giải thích: “Không! Không phải là tôi đánh! Nhất định là tự nó té!”
Nha Nha nhịn không được khóc lên, cô bé run rẩy bả vai nói: “Chị ơi, em thật sự rất sợ hãi, em sợ ông ấy lại đánh em, em không muốn đi lừa người khác, nhưng ông ấy nói nếu em không nghe theo, quyên không được tiền ông ấy sẽ giết em!”
Tất cả mọi người bị cú xoay ngược lại này làm sợ ngây người. Sở Từ ôm Nha Nha, an ủi nói: “Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em, chị sẽ giúp em trừng phạt người xấu, cho em tiền chữa bệnh, cho em đi học, học đến đại học thì thôi.”
Lúc này, Nha Nha ôm chặt lấy Sở Từ, lời Sở Từ nói khiến cô bé cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
“Vậy giờ em nói cho chị nghe, vì sao phải lừa gạt quyên tiền?”
Nha Nha vừa muốn nói gì, tay của Khang Quốc An liền giơ lên, còn mắng: “Con bé chết tiệt kia! Mày nói mê sảng gì đó?”
Sở Từ lạnh mặt nhìn hắn, lấy một lá bùa từ trong túi ra, ném qua, lá bùa dán lên người Khang Quốc An khiến hắn bị định thân ngay tại chỗ, cả người không thể động đậy tựa như rối gỗ.
Tất cả mọi người bị dọa đến, không chỉ là vì chuyện quyên tiền này mà còn là vì năng lực xem tướng của Sở Từ, cùng với năng lực chế tác phù chú của cô.
Nha Nha sợ hãi khóc ròng nói: “Ông ấy nói quyên tiền để xây nhà lầu cho anh trai, trả tiền nợ đánh bài, còn mua vòng cổ cho mẹ nữa.”
Ánh mắt Sở Từ dần dần lạnh đi. Đem tiền cứu mạng xài vào những việc này, lại duy nhất không chịu chữa bệnh cho cô bé kia, Khang Quốc An còn là người sao?
Tổ tiết mục thảo luận một lúc rồi quyết định báo cảnh sát đến giải quyết. Cảnh sát đến rất mau, tổ tiết mục cũng đem trường hợp này quay lại, sau khi dò hỏi, Khang Quốc An nhận tội, hắn đúng là lừa mọi người để quyên tiền, ban đầu hắn chỉ là quỳ gối trên quảng trường muốn lừa ít tiền xài vặt, ai ngờ một ngày có thể lừa hơn 1000 đồng tiền, nếm đến ngon ngọt hắn liền đem chuyện nhà mình nói cho truyền thông, truyền thông đến hỏi một đống chuyện thê thảm, lại kêu gọi mọi người quyên tiền cho hắn, vừa quyên liền được 10 vạn. Khang Quốc An quyết định muốn tiếp tục đi lừa tiền, lại đem chuyện của mình đăng lên trên mạng, khiến cho muôn vàn bạn mạng đồng tình, rất nhiều người chuyển khoản cho hắn, hắn còn ngại không đủ, nhận được lời mời của tiết mục liền đến tham gia.
Tổ tiết mục cũng trợn mắt há hốc mồm, ban đầu tính đem một đoạn này cắt đi, dù sao cũng quá mất mặt, nhưng bàn bạc xong lại cảm thấy tuy bọn họ không xác minh được thân phận của Khang Quốc An, nhưng dù sao Sở Từ cũng vạch trần được chuyện này, cũng đem Khang Quốc An bắt lại, còn có thể biểu hiện sự lợi hại của Sở đại sư, quả thực là một hòn đá ném trúng mấy con chim.
Bởi vậy tiết mục vẫn đem đoạn này để lại.
………….
Lúc sau sắc mặt của bốn vị Đại sư đều có chút khó coi, ai cũng không muốn bị đuổi đi ngay tập đầu tiên, nhưng là không có bản lĩnh là không thể lưu lại, phía sau có người đến xin giúp đỡ bọn họ đều biểu hiện rất tích cực, cố gắng biểu hiện thật tốt, cũng may lúc sau Sở Từ đều khẳng định kết quả của bọn họ khiến bọn họ nhẹ nhàng thở ra.
Tiết mục nhanh chóng đến thời gian chơi trò chơi, nội dung trò chơi liên quan đến bát quái, là một trò chơi nhỏ mà tiết mục phát minh ra, dùng cái này đến giải thích những tri thức liên quan đến huyền học, ví dụ như sự phát minh của bát quái, nội dung của nó linh tinh. Trò chơi khiến tám đứa trẻ ở nông thôn đứng ở tám phương vị của bát quái, từng người đến giảng giải.
Trò chơi tiến hành rất thuận lợi, đến khi kết thúc, Sở Từ nhìn đến một đứa trẻ khoảng 8, 9 tuổi có tướng mạo khá là đặc biệt.
“Cậu bé, em là người của thôn này sao?”
Đứa bé kia nhìn cô một cái, chớp chớp mắt, sau đó không lên tiếng liền bỏ đi. Sở Từ nhíu mày đi theo phía sau, người quay phim cũng mang theo camera đi theo cô: “Sở đại sư, vì sao cô lại đi theo cậu bé kia?”
“Tướng mạo của cậu bé có chút kì quái.” Sở Từ nói.
“Kì quái?”
“Đúng vậy, tôi còn cần xác định lại một chút.”
Đứa trẻ kia nhanh chóng đi vào một gian nhà trệt, trước cửa căn nhà có một đôi vợ chồng già đang ngồi trên ghế phơi nắng, ông lão nhìn qua có bộ dáng hơn 60 tuổi, mặt nhăn lợi hại, cậu bé kia thấy hai người liền hô: “Ba, mẹ.”
Mày Sở Từ lại càng nhăn hơn, nếu cô nhìn không lầm thì trong đời hai người kia là không có con, mà từ tuổi tác đến xem thì hai người bọn họ lớn tuổi như vậy cũng không thể nào sinh được một đứa con còn nhỏ như thế được.
“Xin hỏi, cậu bé này là con ruột của hai người sao?” Sở Từ hỏi.
Sắc mặt của hai người kia lập tức trở nên hung ác, bọn họ tàn nhẫn nói: “Liên quan gì đến cô?” Nói xong liền đóng cửa lại.
“Sở đại sư, chúng ta trở về đi, tiết mục còn đang quay đấy.”
Sở Từ cau mày: “Tôi biết, nhưng mà tôi không thể để vậy mặc kệ được, cung con cái của đôi vợ chồng kia rất khô cạn, bà lão có bệnh nặng, vị trí ở tử cung, nếu tôi đoán không sai thì bà ấy từng làm qua giải phẫu ung thư tử cung, bà ấy không thể có con, mà tướng mạo của ông lão kia cũng là không thể có con. Càng kì quái chính là tướng mạo của đứa trẻ kia, mạng của cậu bé có cha có mẹ, là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ vô cùng yêu thương cậu nhóc. Có thể nói trước ba tuổi cậu ta sống rất vui vẻ, nhưng năm ba tuổi lại phát sinh biến cố, sau đó liền tách ra khỏi cha mẹ mình, tôi nghĩ là sẽ không có người nào đem con của mình đi bán cho người khác, cậu bé nhất định là bị bắt cóc rồi bán đi.”
Người quay phim nhắc nhở nói: “Đại sư, người của thôn này đều rất dã man, lúc trước chúng tôi mượn nhà cây kia để quay phim đã suýt nữa xung đột đánh nhau, chúng ta vẫn là không nên lo chuyện bao đồng đi? Lỡ đâu nghĩ sai rồi liền không tốt.”
Sở Từ kiên định lắc đầu: “Sẽ không sai được, quẻ của tôi sẽ không làm lỗi.”
Sở Từ đem việc này nói ra, các vị Đại sư cùng người của tiết mục đều ngạc nhiên, mọi người đều đang thảo luận là có nên xen vào chuyện này hay không, cuối cùng tiết mục quyết định nếu Sở Từ nói là sự thật thì bọn họ sẽ không đứng nhìn bàng quan.
Bọn họ đang nghị luận việc này, một người ở thôn bên cạnh đến xem người ta quay phim nghe thế liền nói với một người khác: “Ái Vân à, tôi nhớ có một người bà con của cô cũng bị lạc mất một đứa bé trai đúng không? Tính tính năm nay cũng phải 8, 9 tuổi rồi đi?”
Người phụ nữ tên Ái Vân kia sửng sốt một chút: “Đúng vậy, đi lạc rất nhiều năm rồi, nhưng hẳn là không phải đứa trẻ này đâu, nếu không ở gần như vậy sao lại không tìm thấy chứ?”
“Này cũng khó nói, họ đem đứa trẻ giấu ở trong nhà, đóng cửa lại ai biết trong nhà có những ai? Lại nói gia trưởng của đứa trẻ kia cũng sẽ không ngờ con mình ở ngay thôn bên cạnh, nhất định là đều đi xa hơn tìm.”
Lời này khiến người quay phim chú ý tới, tiết mục lập tức đi tìm, sau khi xác minh lại hỏi địa chỉ người quen của Ái Vân, Ái Vân đem bọn họ dẫn đến nhà người thân của mình.
Sau khi gõ cửa, một người phụ nữ có gương mặt hốc hác ra mở cửa: “Chị, em hỏi chị chuyện này.”
Vương Tưởng Vân ngẩn ra, hỏi lại: “Chuyện gì?”
“Chu Diệu nhà chị có phải là đi lạc năm 3 tuổi không? Năm nay bao lớn rồi?”
Vương Tưởng Vân thấy truyền thông liền kích động, lập tức khóc nói: “Chu Diệu nhà chị đi lạc năm 3 tuổi, năm nay nên được 10 tuổi rồi. Đều do chị, hôm ấy chị dẫn nó đi ra ngoài chơi, vừa quay đi liền không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, chị tìm rất lâu, đem đồ vật có thể bán đều bán, đi khắp mọi nơi đất nước, nghèo đến màn thầu cũng không ăn nổi vẫn không thể tìm được con mình.”
“10 tuổi? Đứa bé kia nhìn cũng không cao, hẳn là không đúng đi?” Tả Thiên hỏi.
“Không.” Thanh âm Sở Từ lãnh trầm nói: “Tướng mạo của bọn họ nói cho tôi biết, bọn họ chính là mẹ con. Tả lão sư, có lẽ tôi còn cần nhờ anh báo cảnh một lần nữa, bởi vì đây là một sự kiện lừa bán nhi đồng!”