Nghe vậy năm người đều trầm mặc, Diêu Văn Hoắc thở dài: “Cũng khó cho một người phụ nữ như bà, vận mệnh của bà nhấp nhô, có thể mang theo một người con sinh hoạt cũng đã thật không dễ dàng.”
Khang Quốc An lập tức la lên: “Đại sư, mong ngài giúp con gái của tôi nhìn xem, con bé có thể sống sót sao? Tôi chỉ có một người con gái cưng như vậy mà thôi, thật sự hy vọng nó có thể tồn tại, cho dù đem bản thân tôi đi bán tôi cũng đồng ý, hoặc là để tôi đi bán thận đi! Chỉ cần có thể cho con gái mình chữa bệnh, làm gì tôi cũng đồng ý.”
Diêu Văn Hoắc ngẩn ra, nhéo tay tính toán mới nói: “Bệnh tình của con gái ông rất khó giải quyết.”
Lời nói của ông rất bảo thủ, sợ mình làm ra phán đoán sai lầm gì sẽ mất mặt trước cả nước. Triệu Thiên Nhất cũng nói: “Ông yên tâm đi, chúng tôi sẽ tận lực quyên tiền giúp đỡ con gái của ông.”
Tất cả mọi người đều là người thông minh, không có ai trả lời chính diện là Nha Nha có thể sống sót hay không. Giang Sở Sở cắn môi cúi đầu, mắt rưng rưng. Mọi người đều bị lời nói của Khang Quốc An cảm động, một người cha kế có thể bán hết gia sản cứu trợ con gái của mình, có thể thấy đây là một người rất không tồi. Quảng Nhan Tình xoa nước mắt nói:
“Tôi thật sự bị cảm động! Thật sự! Ông quả thực là người cha kế tốt nhất trên đời, tuy rằng từ tướng mạo của ông tôi có thể thấy khi còn trẻ ông phạm phải sai lầm nhưng chỉ cần ông đối xử tử tế với con cái thì có thể thấy ông vẫn là một người tốt, chúng tôi có thể giúp ông kêu gọi mọi người quyên tiền trong tiết mục này, tôi trước tiên quyên 2 vạn xem như một chút tâm ý của mình.”
Đây là lúc nên tỏ thái độ, tất cả mọi người đều không ngu, Diêu Văn Hoắc cũng nhanh chóng nói: “Tôi cũng quyên 2 vạn.”
“Tôi cũng thế.”
“Tôi cũng quyên 2 vạn.”
Bốn người Đại sư mỗi người quyên 2 vạn, Tả Thiên bị cảm động đến, liền nói ngay: “Tôi cũng muốn quyên 2 vạn, hy vọng mọi người cùng nhau hành động, trợ giúp một gia đình gặp nhiều tai nạn này.”
Nói xong mọi người đều nhìn về phía Sở Từ, như là chờ cô nói ra số tiền mà mình sẽ quyên góp, Sở Từ nghiêng đầu cười.
Không khí này thật sự là rất lừa tình, có thể nghĩ đến lúc tiết mục chiếu ra, lại bỏ thêm mấy cái video cô bé kia nằm viện cái gì, lại thêm một ít câu phiến tình vào nữa là có thể khiến một đống người xem rớt nước mắt, nhưng ai ngờ lúc này Sở Từ lại kiên quyết nói: “Không, tôi sẽ không quyên bất cứ một phân tiền nào cả.”
Nghe thế, mọi người đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, kinh ngạc nhìn cô, Quách Thanh Tâm nhíu mày: “Sở đại sư, đối với một gia đình khó khăn như vậy cô không hề có một chút lòng đồng tình nào sao?”
“Đúng vậy, không có!” Sở Từ dứt khoát trả lời.
Trên mặt mọi người đều hiện ra sự phẫn nộ, đặc biệt là Triệu Thiên Nhất, Triệu Thiên Nhất tức giận như là muốn đánh Sở Từ đến nơi, hắn mắng: “Cô vẫn còn là người sao? Gia đình này khó khăn như vậy, thế nhưng cô lại không muốn hỗ trợ chút nào? Nếu cô không có nhiều tiền, 100 đồng cũng phải có chứ? Nhiều hay ít đều là tâm ý, không thể nào lại không ra một đồng nào đi?”
“Đúng vậy, cô không thể máu lạnh như thế!” Quảng Nhan Tình cũng chỉ trích.
Tất cả mọi người đều chỉ trích Sở Từ, Tả Thiên sốt ruột trong lòng, trăm triệu không nghĩ tới lại xuất hiện tình huống như vậy, hắn hỏi: “Sở đại sư, vì sao cô lại không quyên tiền? Có thể giải thích một chút nguyên nhân sao?”
Sở Từ cười lạnh một tiếng, sự khinh thường trong miệng cô hễ là người đều có thể cảm nhận được, cô lạnh giọng nói: “Các vị Đại sư, đây không phải là chương trình từ thiện thực tế, mong các vị thanh tỉnh đầu óc một chút, nghĩ lại thân phận của mình, các vị là Đại sư! Các vị có thể xem tướng mạo, sẽ có phán đoán riêng của mình! Thế nhưng các vị lại bị người khác khóc vài cái, nói mấy câu lừa tình liền không thể phân biệt đông tây nam bắc!”
“Cô nói vậy là có ý gì?” Tất cả mọi người đều thật phẫn nộ.
Sở Từ đang muốn nói chuyện, ấn đường lại đột nhiên đau nhói, thiên nhãn thế nhưng lại mở ra ngay lúc này.
Giờ khắc này trước mắt cô xuất hiện rất nhiều hình ảnh, hình ảnh dừng lại ở nông thôn, Khang Quốc An đang ở trong một căn nhà mới xây, nhìn ba tầng lầu của căn nhà, kích động nói: “Vợ à, đứa con chồng trước bà mang đến xài thật là tốt, chỉ cần chúng ta lên tivi khóc vài cái, mọi người sẽ quyên tiền cho chúng ta! Bà xem, lần này quyên được những 60 vạn! Chúng ta xây nhà hết 30 vạn, còn có rất nhiều tiền nữa, đủ chúng ta xài thật lâu.”
Chương Nguyệt Lan cười một tiếng: “Ông cũng đừng quá phận, dù sao cũng phải đem ít tiền trả tiền chữa bệnh cho Nha Nha.”
“Bệnh của nó bà cũng không phải không biết, đó là một cái động không đáy! Bà không thể đem tiền chữa cho nó, lại nói, bệnh của nó có chữa cũng không chắc đã chữa được, bệnh viện kia không phải đã nói sẽ miễn phí phí chữa bệnh cho Nha Nha sao?”
Chương Nguyệt Lan hơi lo lắng nói: “Bệnh viện chỉ nói là sẽ miễn phí một phần, bây giờ chúng ta không trả tiền, nếu bị người ta biết thì…”
“Đừng sợ, ai mà biết được cơ chứ?”
Hình ảnh lại lóe một chút, lúc này hình như là một năm sau, Khang Quốc An thua bài 40 vạn, không có tiền xài, rơi vào đường cùng liền tìm phóng viên đưa tin, nói bệnh của con gái lại nghiêm trọng hơn, không có tiền chữa bệnh, mong các bạn trên mạng quyên tiền, phóng viên trở về lừa tình một chút, 50 vạn tiền quyên góp lại nhanh chóng đến tay, Khang Quốc An lại cầm tiền vào sòng bạc, còn nói: “Đứa con gái này chỉ cần không chết thì đó chính là một cái cây rụng tiền, người bây giờ cũng thật là ngu, chúng ta nói cái gì cũng tin…”
Thiên nhãn đóng lại, sắc mặt của Sở Từ rất khó xem. Đương nhiên là cô đeo mặt nạ nên không có ai thấy rõ biểu tình của cô cả. Cô không có nhìn lầm, đừng nhìn Khang Quốc An đang khóc như một đứa trẻ, đầy mặt là nước mắt, còn ôm con gái khóc rống, nhưng tướng mạo của hắn lại nói cho cô biết tất cả, kẻ này không phải là một người tốt.
Rốt cuộc, Sở Từ cũng mở miệng, cô nhìn về phía Khang Quốc An đang còn khóc lóc, cười lạnh: “Khang tiên sinh, ông còn muốn tiếp tục biểu diễn sao?”
Nghe thế, mọi người đều kinh ngạc một chút, Tả Thiên lôi kéo tay áo của Sở Từ, nói nhỏ: “Sở đại sư, ngài làm sao vậy? Khang tiên sinh là khách quý của chúng ta, ông ấy là người tốt, vẫn luôn gom tiền cho con gái mình chữa bệnh, còn viết một tấm bảng nói đồng ý bán thận cứu con gái, chúng tôi thấy có một người bạn trên mạng đăng chuyện của ông ấy, cảm thấy rất cảm động mới mời ông ấy đến.”
“Cảm động?” Nụ cười của Sở Từ có chút lạnh: “Ý của anh là, những người bên ngoài ôm ba lô quỳ trên đất, phía trước để một tờ giấy nói đi đến đất khách quê người không có tiền xe, cần tiền để về nhà, anh cho rằng những chuyện này đều là thật sao?”
Tả Thiên ngẩn ra, không nghĩ đến Sở Từ sẽ đưa ra vấn đề này, nói thật, những chuyện như vậy đầy rẫy ở trên mạng, tất cả mọi người đều cảm thấy là sự thật, bọn họ cũng đã xác minh Khang Quốc An bọn họ không có nói sai, chẳng lẽ đều là giả? Không, không có khả năng! Nếu thật là giả thì tiết mục của bọn họ liền thật sự trở thành trò cười! Một đống người đến hô hào quyên tiền cho một kẻ lừa đảo?
“Ý của cô là gì?”
“Rất hiển nhiên, ý tôi là hai vợ chồng này đang nói dối.”
Mặt Khang Quốc An đỏ lên, hắn ta đứng lên tức giận nói: “Cô nói bậy cái gì đó? Dựa vào cái gì cô dám bôi nhọ tôi như vậy? Tôi biết tôi không có tiền, địa vị xã hội thấp, nhưng cô cũng không thể vì vậy mà xem thường tôi, tôi đắc tội cô chỗ nào? Tôi chỉ muốn giúp con gái mình chữa bệnh, muốn lưu lại đứa con gái duy nhất này của mình mà thôi, cô dựa vào cái gì mà nói tôi là kẻ lừa đảo?”
Vừa nói hắn vừa khóc, Quách Thanh Tâm không nhìn được, nhíu mày: “Sở đại sư, cô thật sự rất quá đáng! Khang tiên sinh là một người tốt, đây là điều tất cả chúng tôi đều có thể nhìn ra, dựa vào cái gì cô lại nói người ta như vậy?”
“Đúng thế.” Diêu Văn Hoắc cũng nói. Tất cả mọi người đều thật tức giận.
Sở Từ cười lạnh một tiếng, nói thẳng: “Khang tiên sinh, ông hãy tiếp tục biểu diễn đi, tôi không ngại vả mặt mạnh hơn một chút đâu, nhưng ông cần biết rõ, toàn bộ màn diễn của ông sau này đều sẽ bị vạch trần, ông cần phải có chuẩn bị tâm lý thật tốt, dù sao tôi là rất thích vả mặt.”
Khang Quốc An ngẩn ra, ánh mắt trốn tránh một lát, lại nói: “Tôi không có nói dối, tôi thật sự đem Nha Nha xem như là con gái ruột của mình.”
“Con gái ruột? Cho nên muốn đánh thì đánh muốn chửi thì chửi, không cho con gái ruột của mình đi học sao? Ông đem con gái mình coi như nha hoàn, còn dung túng con trai ruột của mình bắt nạt Nha Nha, nếu ông thật sự có lương tri liền sẽ không lợi dụng bệnh tình của cô ấy đến quyên tiền. Nhưng Khang tiên sinh cũng là không có biện pháp, dù sao từ tướng mạo của ông tôi cũng có thể biết ông rất thích đánh bạc, cung tiền tài phát ám, là bệnh trạng thua tiền, cả đời này ông không có tài vận gì, làm cái gì thua lỗ cái đó, cá độ thua vài lần, từ màu sắc cung tiền tài của ông có thể thấy, lần này ông thua không ít tiền, ít nhất là 20 vạn đi? Cho nên thật sự không còn tiền trả, chỉ có thể dùng cô bé kia đến lừa tiền?”
Khang Quốc An nóng nảy, vẫn luôn lắc đầu: “Cô nói dối, nói bậy! Cô căn bản là không biết cái gì cả! Lời cô nói không phải sự thật, tôi không có bài bạc, cũng không có nợ nần! Tôi chỉ muốn kiếm tiền cho con gái tôi chữa bệnh mà thôi.”