Sở Từ dùng kiếm gỗ đào múa may vài cái, lại dùng chu sa vẽ bùa, lúc mọi người thấy cách cô vẽ bùa lại chau mày.
Tả Thiên hỏi Triệu Thiên Nhất: “Triệu Đại sư, ngài có ý kiến gì về cách vẽ bùa của Sở đại sư sao?”
“Đúng vậy.” Triệu Thiên Nhất nhíu mày: “Tôi chưa từng gặp qua người nào dùng cách này vẽ bùa cả. Làm cái gì vậy không biết! Dùng tay chấm chu sa vẽ bùa, quả thực là như trẻ con chơi trò chơi ấy! Vẽ bùa là một việc rất thần thánh, cô ấy dùng cách đó vẽ bùa căn bản là không thể linh nghiệm, cũng không có bất kì tác dụng nào cả…”
Hắn vừa dứt lời thì lá bùa trong tay Sở Từ đột nhiên toát ra ánh sáng vàng, tất cả mọi người trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm cô. Sở Từ câu môi, nhanh chóng niệm phù chú, sau đó cô ném lá bùa lên không trung. Lá bùa lập tức tự cháy lên, chờ tro tàn dừng ở trên bàn, Sở Từ mới nhàn nhạt nói: “Được rồi, tôi đã làm phép xong, chúng ta tiếp tục đi.”
“…” Mặt Triệu Thiên Nhất bị đánh bành bạch đau.
Tả Thiên cũng bị cô trấn ở, sau một lúc lâu vẫn chưa nói ra lời nào, vẫn là chờ camera nhắc nhở mới vội vàng nói: “Tiếp theo mời các vị Đại sư cùng chúng tôi đi đến quầy đoán mệnh.”
Tổ tiết mục làm một cái quầy đoán mệnh, tạo ra một hoạt động do năm vị Đại sư liên hợp, mỗi người đến xin giúp đỡ tiết mục đều sẽ khiến cả năm vị Đại sư đến giúp bọn họ đoán mệnh miễn phí, tiết mục cũng mong muốn thông qua việc này để nghiệm chứng rốt cuộc đoán mệnh có thật sự linh nghiệm hay không? Có phải thật sự có thể xem đến quá khứ biết trước tương lai hay không?
Đi qua một cái cầu gỗ, đoàn người đến trước một cái nhà gỗ, nhà gỗ rất lớn, do bốn cây cổ thụ chống đỡ, lúc trước tiết mục tìm phòng ở cũng tìm rất lâu, cuối cùng cảm thấy căn nhà này rất có cảm giác thần bí mới muốn thử một chút, năm vị Đại sư ẩn cư ở một căn nhà gỗ có phải rất có cảm giác hay không?
Trên cái bảng trước cửa nhà viết năm chữ “Quán giải ưu đoán mệnh”, năm người đi vào, Tả Thiên cười nói: “Đây là quán giải ưu đoán mệnh của chúng ta, tôi là chưởng quầy Tả Thiên, hoan nghênh năm vị Đại sư.”
Năm người ngồi xuống xung quanh một cái bàn vuông, tiếng chuông rung nhanh chóng truyền đến, Tả Thiên nói: “Sau đây xin mời vị khách mời thứ nhất của chúng ta tiến vào.”
Giờ khắc này, sắc mặt của bốn người kia đều có chút biến hóa, tuy rằng bình thường bọn họ cũng thường đoán mệnh cho người khác nhưng việc đoán mệnh này không thể nói là chuẩn trăm phần trăm được, có đôi khi bọn họ cũng căn cứ vào sắc mặt của khách hàng để nói thêm một ít lời hay, nhưng bây giờ có camera nhắm ngay bọn họ, nếu lỡ nói không chuẩn thì sẽ phải mất mặt trước nhân dân của cả nước, đây chính là một việc đánh bạc cả danh dự và kiếp sống của bọn họ.
Lúc này có một gia đình ba người tiến vào, đây là một cặp vợ chồng và một cô bé khoảng 15 tuổi, ba người ngồi xuống trước bàn, Tả Thiên nói: “Năm vị Đại sư, trước mặt mọi người có một tờ giấy, mời mọi người viết ra những phán đoán cơ bản của mình đối với ba người này.”
Tất cả mọi người lập tức cầm lấy bút máy, chỉ có Sở Từ lựa chọn bút lông, cô chấm mực nước tự nhiên mà viết chữ. Tả Thiên rất hiếu kì liền lập tức vây lại đây, vừa thấy chữ viết của cô liền trừng lớn hai mắt, camera thấy thế cũng nhanh chóng vây lại nhằm vào chữ của cô để quay, Tả Thiên kinh ngạc nói: “Sở đại sư, chữ của cô viết thật là đẹp! Cô luyện viết từ nhỏ sao?”
“Đúng vậy.” Sở Từ nhàn nhạt trả lời: “Ngẫu nhiên viết một chút.”
Tả Thiên kinh ngạc một chút, thực ra hắn cũng có rất nhiều hoài nghi đối với Sở Từ, dù sao dáng người và tuổi của cô đều không giống là người lợi hại, nhưng khí tràng của cô thật sự rất mạnh, lời nói cử chỉ đều không giống người bình thường, ví dụ như bộ dáng đạm mạc viết chữ của cô lúc này, không kinh không sợ, cứ như việc viết chữ bằng bút lông mới là chuyện bình thường vậy, càng khiến cho người ta giật mình là chữ của cô có thể so với bảng chữ mẫu! Tốt hơn rất nhiều so với những nhà thư pháp nổi tiếng hiện nay!
Đến khi hắn nhìn đến nội dung mà Sở Từ viết ra, hai mặt lại càng trừng lớn hơn, hắn kinh dị nói: “Thật là thần! Thần!”
Năm người Đại sư đều nhanh chóng có một phán đoán cơ bản đối với quan hệ của ba người này, Tả Thiên nói: “Hiện giờ tất cả mọi người đều đã viết xong, chúng ta hãy tới vạch trần đáp án.”
Năm người đều mở tờ giấy của mình ra, camera lần lượt quay từng cái, Tả Thiên hỏi: “Diêu Đại sư, ngài hãy giải thích quẻ của ngài một chút.”
Diêu Văn Hoắc trầm giọng nói: “Rất hiển nhiên, từ tướng mạo của bọn họ mà nói thì đây là một gia đình tái hôn, người đàn ông kia là cha kế của cô bé này.”
Triệu Thiên Nhất lắc đầu: “Tôi thì lại cho rằng đây đúng là một gia đình đã tái hôn, nhưng người đàn ông kia là cha ruột của cô bé, người mẹ mới là mẹ kế.”
Nghe thế, Quảng Nhan Tình và Quách Thanh Tâm đều đồng thời gật đầu, không nói gì khác, chỉ nói diện mạo của người đàn ông và cô bé kia thôi, quả thực chính là một khuôn mẫu khắc ra tới, đều là mặt tròn, mắt một mí, cằm nhòn nhọn, ngay cả làn da cũng giống nhau, nếu nói bọn họ không có quan hệ gì cũng không có ai tin tưởng. Đương nhiên, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra đây là một gia đình đã tái hôn, dù sao người nam và người nữ đều có tướng mạo tái hôn cả.
Đến lúc này, bốn người kia đều có ý kiến khác nhau, Diêu Văn Hoắc có ý kiến bất đồng với ba người còn lại, ông ta không phục, lập tức hỏi: “Sở đại sư, cô thấy thế nào? Cô đồng ý với tôi hay là đồng ý với bọn họ?”
Tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm, camera cũng đối diện với mặt cô. Đây là lần đầu tiên Sở Từ ra tay trong tiết mục, mặt nạ của cô có chút ngộp, cô đỡ đỡ mặt nạ rồi mới cười nói: “Diêu Đại sư không hổ là một Đại sư nổi tiếng, lời nói của ngài từng chữ đều có lý.”
Nghe vậy ba người kia liền cảm thấy không vui, Triệu Thiên Nhất tức giận nói: “Cô nói vậy là có ý gì? Ý cô là chúng tôi đều nhìn lầm rồi sao?”
“Rất hiển nhiên là vậy.”
“Cô dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?” Tất cả mọi người đều không phục.
Sở Từ không hề bị bọn họ ảnh hưởng, cô nhún nhún vai, cười nói: “Bởi vì lời tôi nói chính là sự thật.”
Sự tự tin của cô khiến bốn người kia đều cứng lại, ngay cả camera đều bị cô ảnh hưởng đến, loại khí phách khí tràng này tuy rằng có thể khiến người khác cảm thấy thuyết phục, nhưng lỡ như đã đoán sai vậy chính là bị vả mặt gấp đôi nha, vì sao Sở đại sư có thể cho rằng lời mình nói nhất định là đúng?
Quảng Nhan Tình không phục nên hỏi: “Vậy thì cô thử nói ra xem phán đoán của cô là gì?”
Khóe môi Sở Từ hơi câu lên, cô cười: “Nếu là xem tướng thì sao có thể dùng hai chữ phán đoán mà nói cơ chứ? Chẳng lẽ Quảng Đại sư cho rằng huyền học là dựa vào sự suy đoán mà ra sao?”
Quảng Nhan Tình tự biết lời mình nói không ổn, lập tức đỏ mặt lên. Sở Từ lại cười: “Xem tướng, là căn cứ vào tướng mạo của một người để xem ra quá khứ và tương lai của người đó. Chúng ta hãy nhìn vị nữ sĩ này.”
Màn ảnh chuyển đến người phụ nữ, Sở Từ nói tiếp: “Cung cha mẹ của bà ấy hõm vào, nguyệt giác bên trái có vết rạn, u ám khô quắt, nên biết bên trái của nguyệt giác đại biểu cho phụ thân, nói cách khác cha của bà ấy đã qua đời. Cung vợ chồng của bà ấy cũng rất ảm đạm, cái trán có ba nếp nhăn, tỏ vẻ quan hệ của hai vợ chồng bà ấy cũng không rất tốt, mà khóe mắt bà ấy còn có nếp nhăn bát tự, điều này cho thấy vợ chồng có ân ái thế nào cũng phải chia lìa, bởi vậy tôi mới biết bà ấy là tái hôn. Mà từ tướng mạo của người nam sĩ này có thể thấy được, ông ấy có hai người con, nhưng trong đó một người nữ không phải là con ruột, mà thân thể của người con gái còn có bệnh nặng. Còn từ tướng mạo của cô bé kia tôi có thể thấy được sắc mặt của cô ấy rất ám trầm, hắc sát khí rất nặng, có thể thấy được đây là một tổ hợp gia đình vừa được tái hôn, cô bé kia là con riêng của vị nữ sĩ này.”
Lời này của cô khiến bốn người kia đều kinh ngạc, tuy rằng kết quả xem bói của Sở Từ bọn họ cũng có thể nhìn được đại khái, nhưng lại không có ai có thể nhìn ra một cách chính xác như Sở Từ, mà bọn họ cũng không có ai có thể nhìn ra được sắc mặt của cô bé kia ám trầm, thân thể không tốt cả, làm sao mà Sở Từ có thể nhìn ra được?
Nếu thật là từ tướng mạo là có thể phỏng đoán ra những thứ này, còn có thể nhìn ra được hắc sát khí, đó chính là cấp bậc bán tiên nha!
Tả Thiên kích động hỏi ba người kia: “Bây giờ mời ba người công bố đáp án, trong số năm vị Đại sư, ai mới là người nói đúng?”
Người đàn ông kia từ lúc nghe Sở Từ nói đã kinh ngạc nhìn về phía cô: “Vị Đại sư mang mặt nạ này nói chính là sự thật, cô ấy nói không kém một chữ nào, cha vợ của tôi mất sớm, vợ của tôi và tôi là mới tái hôn, Nha Nha là con riêng của bà ấy.”
Nghe thế, bốn người kia đều trầm mặc. Không có ai thích cảm giác bị vả mặt cả, sắc mặt của họ trầm rất nhiều.
Người chủ trì lại lập tức nói: “Hoan nghênh ba người đến với quầy giải ưu đoán mệnh, tên quầy đã nói lên ý nghĩa của nó, chúng tôi sẽ giải quyết mọi phiền toái của ba người, mời ba người nói ra rắc rối của mình đi.”
Chương Nguyệt Lan lập tức thở dài, nức nở nói: “Hy vọng năm vị Đại sư có thể giúp chúng tôi, con gái của chúng tôi bị tra ra bệnh ung thư tuyến dịch lim-pha, bây giờ cần rất nhiều tiền đến để chữa bệnh, tôi và chồng tôi khuynh toàn bộ tài sản cũng không thể lấy đủ tiền đến để tục mệnh cho con, chúng tôi đem những thứ có thể bán được đều đã bán, bây giờ cũng chỉ còn lại một căn nhà ngói không đáng giá tiền ở nông thôn mà thôi, bệnh của con tôi không thể đợi, nếu thật sự không thể gom đủ tiền đến chữa bệnh, con của tôi nhất định phải chết! Bác sĩ bảo chúng tôi nhanh chóng gom tiền để làm phẫu thuật, nhưng tôi đi đâu mà tìm được nhiều tiền như thế? Bác sĩ nói ít nhất phải chuẩn bị 100 vạn, chúng tôi thật sự là không có cách nào mới đến đây mong mọi người giúp đỡ! Hy vọng có thể có người giúp được chúng tôi.”