Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 139 - Chương 139 - Tìm Kho Báu - 2

Chương 139 - Tìm kho báu - 2
Chương 139 - Tìm kho báu - 2

Nhưng mà mấy người kia làm sao có thể nghe được lời cô nói? Dòng nước nơi này chảy xiết, âm thanh dòng nước đem giọng nói của cô đều che đậy đi, Sở Từ gấp không được, lập tức nói với Tả Thiên: “Tả Thiên, mau gọi bọn họ quay lại, bọn họ sẽ xảy ra chuyện!”

Tả Thiên ngẩn ra, nghi hoặc nhìn cô nói: “Không phải chứ? Bây giờ kêu họ quay lại là không có khả năng, dù sao đều đã bơi ra ngoài rồi, hơn nữa có thể có chuyện gì được? Có giáo luyện chuyên nghiệp đi theo bọn họ, cô đừng quá lo lắng.”

Lời Sở Từ nói hắn căn bản là không tin, Triệu Thiên Nhất nghe vậy cũng lập tức hừ lạnh: “Sở đại sư, cô cũng đừng thể hiện nữa, không sai biệt lắm là được rồi, đây không phải là chương trình của riêng cô, cô không cần cái gì cũng phải chạy tới phía trước như vậy đâu. Tôi thấy mấy người này không giống sẽ xảy ra chuyện gì, tướng mạo của họ cũng không tồi, trong đời sẽ không có tai họa gì lớn, tôi không biết cô nhìn từ đâu ra mà lại nói những lời này.”

Hắn ta nói khiến những vị Đại sư khác đều liên tục gật đầu, bọn họ vừa nãy bị Sở Từ phất mặt mũi, bây giờ liền trở nên đoàn kết lại với nhau nhất trí đối phó Sở Từ, nhất thời không khí trở nên khẩn trương lên.

Tả Thiên vội vàng hòa giải, hắn cười nói: “Sở đại sư, cô cứ yên tâm đi, tôi tin là bọn họ sẽ không có việc gì đâu, hơn nữa bọn họ chỉ đến chỗ vách núi là sẽ trở lại rồi.”

Sở Từ cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ, cô nói nhưng bọn họ không nghe, không có người để lời cô nói ở trong lòng, nguyên bản tiết lộ thiên cơ cũng không có chỗ tốt gì đối cới cô cả, cô cùng không cần thiết phải nói thêm nữa.

Cô đứng ở ven đường nhìn một hồi, bỗng nhiên thấy hắc sát khí trầm hơn rất nhiều, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện. Cô bất đắc dĩ lấy điện thoại ra trực tiếp gọi 120: “Alo, tôi đang ở xxx, đoàn phim của chúng tôi đang quay chương trình truyền hình thực tế, có một người đồng nghiệp đã xảy ra chuyện, anh điều một chiếc xe cứu thương lập tức đến đây đi.”

Nói xong cô liền cúp điện thoại, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô, biểu tình hệt như đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ, cái người Sở đại sư này là bị điên rồi sao? Người còn không có xảy ra chuyện gì cô đã gọi 120, thật sự nghĩ mình là thần tiên có thiên nhãn có thể thấy trước tương lai sao? Vẫn là nói cô muốn nổi tiếng muốn điên rồi, mượn cơ hội này khiến cho người trên mạng nghị luận, do đó khiến thanh danh của mình vang dội hơn, đến mức đó sao? Cho dù có muốn nổi tiếng cũng không nên làm chuyện như vậy chứ, không có việc gì lại gọi 120, này thật là phạm vào sự kiêng kị của người Trung Quốc, rất nhiều người cảm thấy như vậy là đen đủi, làm sao Sở Từ lại dám làm thế!

“Sở đại sư, sao cô có thể trù ẻo người khác như vậy?”

“Đúng vậy đó Sở đại sư, người ta còn không có xảy ra chuyện gì cô đã gọi 120, có phải hay không quá đáng lắm rồi? Lỡ như không xảy ra chuyện gì, 120 không phải là đến một chuyến tay không sao? Hay là cô cảm thấy người ta ở bệnh viện không vội nên kiếm chuyện cho họ làm, cảm thấy đùa như vậy rất vui?”

“Thật là tăng trưởng kiến thức! Cô cũng quá đề cao chính mình đi!”

Tất cả các Đại sư đều đến chỉ trích cô, biểu tình của Sở Từ lại từ đầu đến đuôi đều không thay đổi, cô không nói lời nào cũng không để ý đến bọn họ, cứ như vậy nhìn chằm chằm nhân viên công tác, mấy người nhân viên kia nhanh chóng đem một phân đoạn cuối cùng thí nghiệm xong chuẩn bị quay trở về.

Lúc này một trận gió to thổi tới, cơn gió này rất kì lạ, đem dòng nước thổi phập phồng lợi hại, cũng đem thuyền phao đong đưa lợi hại. Đột nhiên thuyền phao bị gió thổi đâm vào một tảng đá lớn, tảng đá này chính là điểm cuối mà những người nhân viên kia phải tới, đến chỗ tảng đá này là mọi người nên quay trở lại, nếu không lại vượt qua đi chính là thác nước có độ cao hơn 10m, xui xẻo ngã xuống là sẽ bị thương. Cú va chạm kia khiến cho một nhân viên công tác ngã xuống, chờ mọi người phản ứng lại đi nắm hắn thì hắn đã bị dòng nước trực tiếp cuốn theo ngã đi xuống rồi.

“A…”

Một tiếng la mơ hồ truyền đến, mọi người bị biến cố này làm cho hết hồn, đầy mặt kinh ngạc, đều quên muốn đi cứu người, vẫn là Sở Từ lạnh lùng nói: “Đi xuống cứu người, mọi người đừng hoảng loạn, xe cứu thương lập tức đến rồi.”

Nhất thời mọi người đều buông hết mọi chuyện trong tay đi xuống tìm người. Tổ cứu viện nhanh chóng nhảy xuống kéo người bị nạn đi lên, đầu của hắn bị đụng phải cục đá, tựa hồ đang lâm vào trạng thái hôn mê, mọi người không dám xác định hắn có việc gì hay không nên chỉ có thể làm cấp cứu khẩn cấp cho hắn.

Tất cả mọi người của đoàn phim đều kinh dị không thôi, đạo diễn Khương và Tiểu Duy mấy người đều gấp không được, đồng sự bị thương bọn họ tự trách là một phần, lại nói nếu đoàn phim có người xảy ra chuyện, đến lúc đó bị người thọc đến trên mạng làm ầm ĩ thì tiết mục của bọn họ cũng đừng hòng làm tiếp.

Đạo diễn Khương ở một bên gấp gáp, thấy sắc mặt Sở Từ nhàn nhạt đứng ở một bên liền lôi kéo tay cô, thiếu chút nữa phải quỳ xuống: “Sở đại sư, cô mau nhìn giúp cậu ta xem, cậu ta…có thể xảy ra chuyện gì hay không?”

Sở Từ liếc nhìn ông một cái, câu môi cười: “Đạo diễn Khương lúc này lại tin tôi nói rồi?”

“Tin! Tin! Đều do tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn! Sở đại sư, à không, Sở thần! Sở thần! Lời nói của cô quá linh nghiệm, biết thế tôi đã nghe lời cô nói, cô là đại nhân đừng nhớ lỗi lầm của kẻ tiểu nhân này, nhất định phải giúp tôi nhìn xem, xem cậu ấy có chuyện gì hay không?”

Đạo diễn Khương là một đạo diễn nổi tiếng, lại là người quen cũ của Lục Cảnh Hành, Sở Từ sao có thể thật sự không thèm để ý đến mặt mũi của ông chứ? Cô cười cười: “Đạo diễn Khương không cần quá lo lắng, vừa rồi tôi gọi xe cứu thương chứ không phải xe cảnh sát, ông có thể yên tâm, tôi nhìn qua tướng mạo của anh ta rồi, trong mệnh của anh ta phải gặp phải một kiếp nạn này, nhưng là không sao, anh ta sẽ sống đến 80 tuổi, ông cứ đem tim mình để lại trong bụng đi.”

Nghe thế tất cả mọi người đều thở phào một hơi, lúc này mọi người đều đã tin lời Sở đại sư nói. Nghĩ đến Sở Từ tiên đoán, sau lưng bọn họ đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Người này thật là đáng sợ, tùy tiện tính toán liền có thể tính ra có tai nạn như vậy, vậy thì không phải cái gì cũng có thể tính ra được sao?

Xe cứu thương đến rất nhanh, nhân viên công tác kia cũng tỉnh lại, may mà hắn ta có mang theo mũ bảo hộ, tuy rằng đụng trúng đầu nhưng cũng không có trở ngại gì lớn, còn chi tiết thì cũng phải đi bệnh viện kiểm tra cụ thể mới biết được.

Tim của Tả Thiên lúc này mới thả lỏng xuống, nghĩ đến mình mới nãy còn nghi ngờ Sở Từ hắn lập tức nói: “Sở thần! Sở thần! Sau này tôi sẽ gọi cô là Sở thần! Cô thật sự là lợi hại, về sau chẳng phải là cô chỉ cần nhìn chồng mình một cái liền có thể biết anh ta có ngoại tình hay không sao?”

Sở Từ nghiêng đầu, bất giác nghĩ đến Lục Cảnh Hành. Không nói cái khác, riêng về điểm này thì Lục Cảnh Hành hoàn toàn khiến cô có thể yên tâm, anh không có một chút hoa đào nào. Thật đúng là làm khó anh ấy, sống cả đời lại chỉ có một người nữ nhân, ngay cả cái đối tượng ái muội cũng không có. Sở Từ nghĩ vậy liền cười.

Tả Thiên âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ nữ nhân lợi hại như vậy nhưng lại không thể cưới nha! Lỡ mà về sau léng phéng cái gì đều có thể bị cô liếc mắt một cái nhìn ra, vậy không phải là hoàn toàn không có riêng tư gì sao? Đáng sợ đáng sợ!

Mà trải qua việc này, sắc mặt của những người khác đều khó coi cực kì. Vả mặt! Hoàn toàn không lưu tình chút nào mà vả mặt! Tiếng vang kia lớn đến tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, nghĩ đến khi tiết mục chiếu ra tất cả mọi người sẽ chê cười mình, cùng với những bình luận độc miệng, mọi người cảm thấy mình thật là muốn chết!

Tuy rằng ra việc này nhưng tiết mục vẫn còn muốn tiến hành. Đạo diễn Khương nghi hoặc hỏi: “Sở thần, mọi người không phải là đã làm phép sao? Làm sao đoàn phim chúng ta còn xảy ra chuyện được?”

Sở Từ giải thích: “Tuy rằng đã làm phép, nhưng đoàn phim chúng ta nhiều người, lại là chương trình truyền hình thực tế, mọi người không phải chỉ làm việc ở cùng một nơi, rất khó né qua tất cả mối họa, tôi cũng không thể đem tất cả đường chúng ta đi qua đều làm phép đi?”

Đạo diễn Khương hiểu ra, lập tức gật đầu.

Sau đó là đến lượt năm người Đại sư ngồi lên thuyền, thành công vượt qua dòng sông kia, lại phải lợi dụng manh mối trong tay tìm đến rương kho báu.

Vì trong rương kho báu là pháp khí, mà dị năng của Sở Từ có thể cảm nhận được sự tồn tại của pháp khí nên cô vừa bước chân vào rừng cây liền cảm giác được đến phương hướng của nó, nhưng cô lại không thể trực tiếp đi qua, nếu không mọi người nhất định là sẽ hoài nghi, cho rằng tiết mục đã nói trước cho cô, hoặc là cô có dị năng gì đó. Nghĩ vậy Sở Từ quyết định đi loanh quanh một đoạn thời gian trước.

Tả Thiên nghi hoặc hỏi: “Sở đại sư, cô không vội đi tìm sao?”

“Không vội.” Sở Từ nhìn quanh bốn phía.

Tả Thiên kích động hỏi: “Chẳng lẽ cô đang tìm manh mối gì sao? Hay là cô đang cảm giác sự tồn tại của pháp khí?”

Sở Từ liếc mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “À không, tôi chỉ là đang nghĩ, gần đây có chỗ nào có WC mà thôi.”

“…”

Tả Thiên nghẹn một chút, lập tức chỉ hướng WC, Sở Từ đi xong Tả Thiên lại vây lên đây. Lúc này hắn liền biết, Sở thần là lớn nhất, đùi vàng của Sở thần là lớn nhất! Màn ảnh cũng nhiều nhất, ở bên cạnh cô ấy là sẽ không sai, không những có thể đề cao thời gian lên sân khấu của hắn mà còn có thể vì tiết mục của mình kéo thêm đề tài, bởi vậy Tả Thiên vẫn luôn đi theo cô.

“Sở thần, cô có kĩ xảo gì để tìm kiếm đồ vật không? Hoặc là cần dùng pháp khí gì đó để kiếm không?”

Sở Từ nghĩ nghĩ, sau đó thành thật lắc đầu: “Không có.”

“…” Tả Thiên nghẹn một chút, lại nói: “Thực ra cô có thể xem bản đồ, trên bản đồ có một quả cầu thủy tinh rất xinh đẹp, quả cầu kia thực ra cũng là một pháp khí, nhưng sự tồn tại của nó giống như là một đạo cụ trò chơi, chúng tôi đưa quả cầu thủy tinh này ra là để trợ giúp các vị Đại sư, phòng ngừa có vị Đại sư nào cần quả cầu thủy tinh đến để đoán mệnh tìm vật, cô có thể đi tìm nó trước.”

Bình Luận (0)
Comment