Sở Từ đổ mồ hôi hột, muốn quả cầu thủy tinh làm cái gì? Tuy rằng một quả cầu thủy tinh tốt là có thể cảm ứng được năng lượng, có thể nói cho người ta thứ gì đó, nhưng cũng cần phải có pháp lực tương đương mới được, nói không dễ nghe, nếu có pháp lực thì không cần quả cầu thủy tinh cũng được, loại đồ vật này tuy nhìn có vẻ khốc huyễn nhưng cũng không có tác dụng gì quá lớn, đương nhiên, chơi khốc trang bức cũng đủ. Dù sao nhàn rồi cũng là nhàn rỗi.
“Được, vậy đi tìm nó đi.” Nói xong Sở Từ liền nhìn theo bản đồ tìm lên, cô nhanh chóng tìm được vị trí của quả cầu thủy tinh, móc ra một quả cầu thủy tinh màu tím cực lớn từ dưới chân cầu gỗ.
“…” Một quả cầu thủy tinh khốc huyễn như vậy quả thật rất nặng! Nó màu tím sẫm, còn tỏa ánh sáng lên nữa. Vừa nhìn liền có thể biết đây là đạo cụ của một đoàn phim kì ảo nào đó. Chẳng qua năng lượng của quả cầu thủy tinh này cũng không tồi, đụng vào có vẻ rất thoải mái, trong nháy mắt đụng vào là cô có thể hấp thụ được tinh khí trong đấy, có thể thấy là nguyên liệu thuần thiên nhiên.
Sở Từ lập tức ngồi xếp bằng.
“Đại sư, cô sẽ dùng quả cầu thủy tinh này để làm phép sao?” Tả Thiên kích động cực kỳ: “Kiểu như trong tivi hay diễn sao? Dùng tay sờ sờ là có thể hiện lên cảnh tượng mình muốn thấy?”
Sở Từ nghiêm túc nhìn Tả Thiên một hồi, sau đó khẽ thở dài, khuyên nhủ: “Tả Thiên lão sư, sau này nên hạn chế xem những bộ phim truyền hình không đáng tin cậy ấy đi, quả cầu thủy tinh chứ có phải là tivi đâu, làm sao có thể hiện ra cảnh tượng được?”
“…” Huyền học đâu? Bán tiên đâu? Tả Thiên nghe được âm thanh mộng tưởng của chính mình bị xé rách.
Sở Từ thấy thế bèn bật cười: “Tôi chỉ đùa một chút mà thôi, bây giờ tôi phải làm phép đây, anh lui lại phía sau xíu nhé.”
Quả cầu thủy tinh xác thực thường được dùng trong ngành bói toán, khi đó rất nhiều nhà tiên tri đều sẽ dùng nó để xem bói, quả cầu thủy tinh được coi như là một công cụ để xem bói, tác dụng giống như mai rùa và tiền đồng vậy, cũng chẳng có chỗ nào quá mức đặc biệt. Nhưng phim truyền hình bây giờ để gia tăng tính thần bí lại đem quả cầu thủy tinh nói được có vẻ vô cùng thần kì, thực ra không có khoa trương như thế.
Đồn đãi nói nếu một người tập trung tinh lực chăm chú nhìn vào quả cầu thủy tinh là có thể nhìn đến quá khứ và tương lai, nó có thể giúp người ta biết bất kì chuyện gì, nhưng Sở Từ lạ nghĩ, nếu thật sự một người có thể nhìn đến quá khứ tương lai thì người đó chắc chắn là có thiên nhãn, nếu đã có thiên nhãn thì còn cần quả cầu thủy tinh làm chi? Hơn nữa quả cầu thủy tinh này còn rất nặng, muốn chế tạo một quả cầu thủy tinh tốt cũng rất phí công, cho nên Sở Từ không thích dùng loại đồ vật cồng kềnh này, cũng không biết tiết mục tìm được quả cầu thủy tinh màu tím này từ đâu ra.
Sở Từ tĩnh tâm ngưng thần, nghĩ đến bộ dáng làm trò giả thần giả quỷ của Ngưu đại sư lúc trước cô cũng học theo, giống cái loại người ta hay diễn trong mấy phim huyền học, dùng tay đặt ở trên quả cầu sờ vài cái.
Đương nhiên là phải sờ sao cho xinh đẹp mới được, sờ không đẹp sẽ rất xấu hổ, còn có vẻ đáng khinh nữa. Cô nhanh chóng sờ xong, thở dài ra một hơi, lại trầm thấp nói: “Thần, đã chỉ dẫn phương hướng cho tôi.”
Tả Thiên bị kĩ xảo khốc huyễn của cô kinh diễm tới rồi, cũng bị mặt nạ của cô khốc huyễn đến. Đừng nói, Sở Từ mang mặt nạ đồng thau thực sự có một chút khí tràng của Đại sư đâu! Thiếu chút nữa hắn đã trở thành fan boy của Sở Từ rồi. Hắn kích động nói: “Đại sư, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm kho báu sao?”
Sở Từ gật đầu, nhắm hai mắt đi dạo qua một vòng, sau đó chỉ vào phía sau nói: “Thần nói, kho báu ở nơi đó.”
Tả Thiên kích động đi theo cô, hai người cùng nhau hướng về phía kia đi, Sở Từ nhanh chóng đi đến cửa sơn động, cô đã rõ ràng cảm nhận được âm sát khí của pháp khí truyền đến, nhưng vẫn phải làm làm bộ dáng nha, cô cố giả vờ nói: “Thần nói, pháp khí ẩn ở trong động, bị bọc gắt gao, pháp khí đang kêu gọi chúng ta tìm được nó.”
Nói xong cô mở mắt ra, hướng về phía bên trong đi vài bước, nhưng khiến người ta kinh ngạc là bên trong cái gì cũng không có, trụi lủi, căn bản là không có sự tồn tại của pháp khí. Sở Từ nhíu mày, pháp khí rõ ràng là ở chỗ này, lại không thể nhìn tới, hẳn là có cửa hay mật thất bí mật nào đó.
Nghĩ nghĩ cô lại cảm giác pháp khí, cô nhanh chóng đi đến vách tường của sơn động, gõ gõ.
Thanh âm không đúng. Cô thử đi tìm cơ quan, sau đó thật sự ở dưới đất tìm được một cục đá nhô lên, cô bẻ một chút, cục đá chấn động, một cái cửa đột nhiên mở ra, rương kho báu hiện ra trước mặt mọi người.
Tả Thiên kinh ngạc muốn chết, hắn đối với màn ảnh nói: “Chẳng lẽ thật sự có ai chỉ thị cho cô ấy sao? Trời ạ! Qúa thần rồi! Tôi thật sự không thể tin được thiên hạ thế nhưng có lực lượng như vậy!”
Những người khác cũng lục tục tìm được pháp khí, đương nhiên cũng có người không tìm được. Cuỗi cùng chỉ có Triệu Thiên Nhất, Quảng Nhan Tình cầm được pháp khí đến, mà Diêu Văn Hoắc và Quách Thanh Tâm không có tìm được, sắc mặt của hai người thật sự rất khó nhìn, đặc biệt là Diêu Văn Hoắc, ông là một Đại sư nổi danh, nếu bởi vì tham gia chương trình mà phá hủy kiếp sống Đại sư của mình kia thật sự là không đáng!
Nhưng hiển nhiên ông không nghĩ đến là tiết mục này chơi lớn như vậy, ban đầu ông chỉ cho rằng đây là tiết mục đoán mệnh bình thường, lấy địa vị của ông ở trong vòng thì ai có thể lay động được? Ai có thể so qua ông? Ai ngờ, cường giả như mây, ông bị Sở đại sư và Triệu Thiên Nhất sinh sôi đè ép một đầu, làm sao có thể cam tâm?
Quách Thanh Tâm lại không có cảm giác gì lớn, hắn dường như không sao cả, từ đầu đến cuối đều đang cười. Tiết mục đến lúc này liền xem như đã kết thúc, cuối cùng tiết mục đưa ra quyết định, Quách Thanh Tâm Đại sư rời khỏi chương trình, Đại sư Diêu Văn Hoắc tiếp tục thi đấu.
Tả Thiên nói câu kết thúc chương trình: “Các bạn thân mến, kì “Đại chiến huyền học” lần này thật nhanh đã đến hồi kết thúc, không biết những người xem tiết mục kì này có ý tưởng gì không, dù sao tôi là tôi đã bị dọa đến rồi! Huyền học thần bí như vậy, cũng thật sự rất khiến người ta sinh lòng kính sợ. Các Đại sư của chúng ta đã dạy cho chúng ta một tiết học sinh động, mong mọi người tiếp tục theo dõi kì tiếp theo của chương trình, cũng chờ mong một vị Đại sư dự bị của chúng ta! Đó cũng là một vị Đại sư rất lợi hại nha!”
Đến đây, toàn bộ nhân viên chủ chốt của tiết mục đều nhẹ nhàng thở ra. Không nói cái khác, tiết mục như vậy bọn họ làm xong một kì này đều không muốn làm kì tiếp theo nữa. Bọn họ đều đang hoài nghi đầu óc mình có phải là bị nước vào rồi hay không mà lại đi làm một tiết mục khó như vậy làm gì? Là không có tiết mục nào có thể làm nữa sao? Làm sao cứ phải tự khiêu chiến bản thân đi làm cái gì mà “Đại chiến huyền học”? Tiết mục về huyền học thật sự rất khó làm nha! Từ đầu đến cuối đều như đang đi tàu lượn siêu tốc, sợ xảy ra chuyện gì! Hơn nữa mấy tập sau còn liên quan đến ma quỷ, thông linh gì đó, bọn họ cũng rất sợ được không? Thật sự sợ đến cuối cùng bản thân mình sẽ bị hù chết mất!
Từ trước bọn họ còn không quá tin tưởng mấy thứ này, nhưng hôm nay Sở Từ đã khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, đổi mới tam quan, khiến cho bọn họ hoài nghi trên thế giới này có phải thật sự có quỷ có thần linh hay không? Nếu thật sự như vậy thì quay ma quỷ và thông linh quả thực chính là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Ngẫm lại liền sợ hãi!
………..
Thật vất vả Sở Từ mới quay xong tiết mục, cô cảm thấy mệt đến không được, cũng may chương trình này không giống những chương trình khác phải quay mấy ngày, nếu không cô thực khó kiên trì được. Sau khi kết thúc, Sở Từ vừa muốn đi liền thấy một chiếc xe có biển số rất quen thuộc dừng ở ven đường.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó, Sở Từ cười đi qua, lại cùng nhân viên công tác chào tạm biệt: “Hẹn gặp lại.”
Mọi người khô cằn cười, móa nó, nếu nhớ không lầm thì đây chính là xe đưa rước của Lục Cảnh Hành nha! Lục Cảnh Hành đã từng đến trang web của họ làm tiết mục, tất cả mọi người đều nhớ rõ biển số xe của anh, cái quỷ gì xảy ra vậy? Về nhà mà thôi, còn phải lái xe đến đón? Hai người bọn họ có quan hệ gì?
Nhất thời, tin đồn truyền khắp chương trình, tất cả mọi người đều tò mò Sở Từ có lai lịch gì.
Sở Từ mở cửa xe, Lục Cảnh Hành lấy mặt nạ của cô xuống, cầm tay cô cười nhẹ nói: “Em có mệt không?”
“Có một chút, cái mặt nạ này ngộp quá!”
“Là lỗi của anh, yên lành đeo mặt nạ cái gì? Vợ của anh xinh đẹp như vậy, bị mặt nạ che lấp quả thực là quá đáng tiếc!”
Sở Từ bật cười: “Anh dám nói anh làm thế không phải là có tâm tư khác không?”
Lục Cảnh Hành thở dài như thật, cười nhẹ nói: “Vậy cũng bị em nhìn ra, đúng vậy, anh thừa nhận là do anh không muốn có nhiều người mơ ước sắc đẹp của em nên mới làm vậy.”
Sở Từ bị anh chọc cười, nói thật, cảm giác đối mặt với màn ảnh thật khiến người khác khẩn trương, có mặt nạ cô mới đỡ được một chút: “Các anh cũng thật ghê gớm, đối diện màn ảnh anh không khẩn trương sao?”
“Ngay từ đầu là có một chút, sau đó quen rồi liền không để ý đến nữa.”
Sở Từ không ngừng lắc đầu: “Em lại làm không được, anh thật là lợi hại! Cho nên làm nghề gì ăn cơm nghiệp nấy không phải là không có đạo lý.”
Hai ngày nay không gặp được cô, Lục Cảnh Hành nhớ cô không được, anh lập tức đem tấm chắn xe kéo lên ngăn cản tầm mắt của tài xế, lại nâng mặt của Sở Từ cúi đầu hôn xuống. Trong miệng Sở Từ có mùi hương thảo, loại hương vị này khiến anh điên cuồng, thân thể cũng nhanh chóng nóng lên.