“Đúng vậy, cô xem 20 vạn một tờ có được không? Tiêu chuẩn bằng ‘Tương Tiến Tửu như vậy là được rồi. Hay là cô cứ đem tác phẩm vừa rồi bán cho tôi cũng được.” Người kia rất kích động.
Sở Từ cười lắc đầu nói: “Không được, rất nhiều tình cảm sẽ không xuất hiện lần thứ hai, ban nãy lúc viết cảm xúc của tôi rất kịch liệt, đời này sợ là không còn có nữa, cho nên tôi cũng không thể lại viết ra tác phẩm tốt như ‘Tương Tiến Tửu’ được.”
Còn tác phẩm kia theo quy định là thuộc về đại hội, phải đem đi trưng bày. Nghe nói có người muốn mua với giá cao, Sở Từ chỉ có thể nói: “Như thế này đi, ông đi hỏi tổ tiết mục, nếu bọn họ muốn bán thì tôi muốn đem tiền bán của tác phẩm này quyên cho quỹ từ thiện, dùng để xây thư viện cho các bạn nhỏ ở vùng nghèo khó hoặc là tai nạn.”
Đơn vị tổ chức cuối cùng cũng đồng ý kiến nghị của Sở Từ, nhưng làm Sở Từ kinh ngạc là cô còn không có ra khỏi cuộc thi đã nghe thấy tác phẩm được gọi giới đến 100 vạn, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.
………………
Bên kia, Chu Thản bỗng nhiên đọc được một tin tức do người khác gửi đến.
Tác phẩm thư pháp của cuộc thi thư pháp dành cho thanh thiếu niên bán đấu giá được hơn 120 vạn!
Cái quỷ gì? Trận đấu thư pháp thanh thiếu niên? Tác phẩm thi đấu của học sinh thì có gì mà tốt chứ? Gửi tin tức này cho hắn làm gì? Chu Thản bực bội mở ra xem, định nhìn qua rồi thôi, ai ngờ vừa nhìn liền thấy một hình bóng quen thuộc.
“Má ơi, má ơi! Cảnh Hành cậu mau xem này, Đại sư che giấu cậu…” Mắt lạnh của Lục Cảnh Hành đảo qua, phong cách nói của Chu Thản lập tức sửa “Che giấu cậu đi thi thư pháp nè!”
Lục Cảnh Hành cầm di động nhìn liền thấy ảnh Sở Từ viết thư pháp được phóng lớn, cả người hoàn toàn xuất hiện trên màn ảnh, cô mặc một bộ đồ màu đen, quần jean bó sát người, giày bệt, trang điểm đơn giản nhưng cũng không thể che giấu nhan sắc của cô, dáng người và đôi chân kia cũng không che được.
Lục Cảnh Hành cảm thán, không hổ là người yêu của anh! Anh lật mấy bình luận ra xem, quả nhiên là đã nổ tung.
-Cái quỷ gì? Mới 18 tuổi đã có thể đoạt giải nhất, mấu chốt là còn bán được 120 vạn?
-Lăng xê rồi, học sinh cấp ba bình thường làm sao đẹp như vậy được?
-120 vạn? Tác phẩm của Điền Anh mới bán được bao nhiêu tiền?
-Rất nhiều nhà thư pháp nổi tiếng bán một bức mới 3 vạn, hơn một chút thì có thể bán được 10 vạn nhưng cũng rất thưa thớt, bởi vì bây giờ ít người đem tác phẩm đi tặng, hơn trăm vạn đều là những tác phẩm được cất chứa, danh gia hiện đại căn bản bán không ra được giá cả như vậy. Chữ viết của cô bé này quả thực rất tốt, cả bức tác phẩm đều bàng bạc tiêu sái, làm người đọc liền kích động, phảng phất có thể cảm nhận được mị lực thơ của Lý Bạch ấy.
-Thật là lợi hại nha, mới 18 đã như vậy, lại còn đẹp như thế, quả thực là nhân sinh người thắng.
-Cô ấy là Sở Từ, học sinh trường của ta. Bây giờ ta đang đi học, thấy bài viết liền vào đọc, quả nhiên là trường của ta được giải nhất, Sở Từ quá tuyệt vời, yêu Sở Từ nhất!
-Trên lầu học trường nào thế? Cô bé kia người như thế nào? => Trả lời: Người rất tốt, là hạng nhất toàn khối, rất điệu thấp, nghe nói có tiền có năng lực, còn có một người bạn trai thần bí.
Trả lời: Cầu chi tiết.
Trả lời: Không dám đưa chi tiết, nếu không các bạn học trong trường có thể đem ta xử bắn. Mọi người đều có ấn tượng rất tốt với cô ấy, ta chỉ có thể nói một câu, bạn trai của cô ấy là người trong vòng, có danh khí rất lớn, ta trốn trước đây.
Thấy tin tức này, Lục Cảnh Hành bỗng nhiên mỉm cười, không hổ là Ngũ Trung, cuối cùng cũng có một người học sinh nhanh nhạy! Anh thật là không hiểu nổi, trong trường không ít người biết chuyện của anh và Sở Từ, thế mà lại không có một người nào đến trên mạng đưa tin, không phải, có đưa nhưng tất cả mọi người đều không tin.
Lục Cảnh Hành gõ gõ ngón tay, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng. Anh dùng tài khoản của Chu Thản nhanh chóng đánh chữ. Chu Thản thấy anh cười gian trá như vậy bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
“Cậu làm gì vậy? Đưa đây! Trả di động của tôi đây!” Chu Thản vất vả lắm mới đoạt lại được điện thoại, mở ra nhìn suýt nữa rớt tròng mắt ra ngoài.
Lục Cảnh Hành trả lời: “Nghe nói bạn trai của cô ấy là một người minh tinh họ L.”
Chu Thản: “…”
Còn có thể ghê tởm hơn chút nữa sao?
Tài khoản của Chu Thản bị tin tức này xoát nổ tung, tất cả mọi người đều hỏi người kia là ai, rất nhiều người đoán ra là Lục Cảnh Hành nhưng lại bị mọi người phủ định, dù sao một minh tinh cũng học sinh thật sự là rất không phối hợp nha.
Tin tức này nhanh chóng bị người đem đến trên Weibo, các fan đều đang đoán, Chu Thản đỡ trán, thật sự là mệt tim.
Có một người nghệ sĩ luôn muốn công bố tình yêu của mình là cảm giác như thế nào? Hắn xem như đã hiểu.
Lúc này Tô tỷ, người chuyên môn khai quật tân nhân của phòng làm việc lại đây: “Chu Thản à, tôi vừa tìm được một hạt giống tốt, cô bé kia dung mạo tuyệt đối, thượng kính cũng đẹp, tôi đảm bảo cậu xem xong là sẽ không cự tuyệt.” Nói xong liền đem điện thoại đưa cho Chu Thản.
Chu Thản nhìn hình ảnh trên di động, lập tức cười: “Tô tỷ à!”
“Ừ?”
“Chị nghĩ là làm bà chủ thoải mái hơn hay là làm nghệ sĩ thoải mái hơn?”
“…” Tô tỷ suy nghĩ hồi lâu, sau khi hiểu ý của Chu Thản mới giật mình nói: “Không phải chứ?”
………..
Sở Từ vừa trở lại trường học đã được hiệu trưởng tiếp đãi nhiệt liệt, hiệu trưởng kích động nói: “Sở Từ à, trò đã làm vẻ vang cho trường chúng ta rồi.”
Sở Từ không sao cả cười, phối hợp với yêu cầu của hiệu trưởng, đeo huy chương chụp mấy tấm hình.
Hiệu trưởng rất kích động, còn khiến người viết mấy bài viết tuyên bố với truyền thông, muốn tuyên dương bốn phía việc trường mình thắng được huy chương vàng trong cuộc thi đấu thư pháp.
Chuyện này cũng khiến cho học sinh hưởng ứng rất lớn, tất cả mọi người đều biết lần đầu tiên đi thi Sở Từ đã thắng được huy chương vàng, này còn không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là một bức vẽ của cô đã được kêu giá đến 120 vạn, nghe nói vẫn còn đang tiếp tục tăng! Kết quả là mấy ngày hôm sau đều không ngừng có người kêu Sở Từ kí tên cho họ, mọi người đều muốn chờ Sở Từ nổi tiếng sẽ đem chữ kí của cô ra bán.
Khiến Sở Từ dở khóc dở cười.
Đêm đó có tin tức truyền đến, nói là tranh chữ của Sở Từ bị người khác lấy giá 300 vạn mua đi rồi.
Sở Từ cũng bị tin tức này kinh đến, 300 vạn? Đây không phải là giá của danh gia sao? Cô không có danh khí gì làm sao có thể có được giá cao như vậy? Cô gọi điện thoại hỏi nhà tổ chức, bên kia khẳng định tin tức này, còn nói người mua đã chuyển tiền tới, cũng đã đem tranh đi rồi.
Đêm đó Lục Cảnh Hành đón Sở Từ tan học, Sở Từ nghi hoặc nói: “Anh nói thử xem ai đem tranh của em mua đi nhỉ?”
Lục Cảnh Hành cười, từ ghế sau lấy ra một bức tranh chữ cho cô, cô mở ra xem, đây đúng là bức ‘Tương Tiến Tửu’ của cô!
“Anh…” Cô kinh ngạc nhìn Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành cười nhẹ: “Em đừng hiểu lầm, anh rất thích bức tranh này, nếu đã thích thì làm sao có thể để nó bị người khác mua đi được?”
“300 vạn quá mắc, tiền đều để cho người ta kiếm mất rồi.”
“Cũng không phải, tiền đều quyên đi làm từ thiện, coi như là anh quyên tiền làm chuyện tốt thôi.”
Lúc này Sở Từ mới cười, cô không ngờ tranh chữ của cô thế nhưng lại bị Lục Cảnh Hành mua đi. Lục Cảnh Hành đem tranh chữ cho cô, khóe miệng mang cười: “Chữ của vợ anh là vật báu vô giá, làm sao có thể để cho người khác tùy tiện mua đi được? Vật báu vô giá đương nhiên là phải tặng cho vật báu vô giá, bởi vậy anh sẽ đem bức tranh này tặng cho em.”
Mấy lời này quả thực là quá mức ngôn tình khiến mặt mày Sở Từ đều giãn ra, cô cười: “Mất 300 vạn để mua mà cứ thế đưa cho em sao?’
“Cũng không mắc, sau này nếu có cơ hội anh sẽ tặng đồ càng mắc hơn cho em.”
Sở Từ bật cười, bạn trai của cô lúc nào cũng muốn đem đồ tốt trên toàn thế giới tặng cho cô. Cô ôm bức tranh kia, tâm tình hơi phức tạp, cô và Lục Cảnh Hành vẫn còn không có quá nhiều quan hệ thân mật nhưng linh hồn lại dường như đang dựa sát vào nhau vậy.
………
Thời gian trôi qua nhanh, bất tri bất giác mùa đông đã đi qua, thời tiết dần dần ấm áp, đối với Sở Từ, mùa xuân không thể nghi ngờ là một mùa đẹp, vạn vật sống lại, tất cả thực vật khôi phục sinh cơ, linh khí trong thiên nhiên càng ngày càng nhiều, có lợi rất lớn để cô tu luyện.
Hàn Lôi nhắn tin Weibo cho Sở Từ: “Sở Sở đại đại, rất vui mừng được thông báo cho cô biết là đám sách đầu tiên chúng tôi đã in xong, rất nhanh là có thể đưa ra thị trường, mong cô tuyên truyền quảng bá ở trên Weibo một chút.”
Sở Từ cười trả lời: “Được thôi, cô cứ gửi link qua cho tôi là được.”
Sở Từ để cho người biên tập Weibo xong tự mình tuyên bố.
@ ‘Sở Sở vẽ truyện tranh': Sách mới đã được xuất bản, mọi người chờ có lâu không? Dưới đây là đường dẫn mua sắm trực tiếp, ai mua “Thiên tài nữ thần tính” thì click vào đây ‘EJHIEHS’; ai muốn mua ‘Qủy kêu bắt quỷ’ thì click vào đây ‘XSDDJ’. Đã chuẩn bị sẵn sàng để giao hàng, nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết nha.
Cô đăng xong không thấy có ai trả lời, Sở Từ nghi hoặc F5 vài lần, cũng không có ai trả lời. Không lẽ mọi người đều đi tranh mua sao? Không đến mức đó chứ? Nghĩ vậy cô liền click một đường link ra xem, định mua một quyển, ai ngờ vừa vào liền thấy dòng chữ ‘Vật phẩm bạn muốn mua hiện không còn hàng tồn’.
Sở Từ ngẩn ra, chuyển qua trang web khác thử, kết quả vẫn là như vậy. Sở Từ kinh ngạc F5 mấy lần, nhưng cho dù F5 bao nhiêu lần cũng không có gì thay đổi. Nói cách khác sách của cô vừa lên kệ liền bán hết rồi! Không! Phải nói là không đủ bán mới đúng! 3 phút sau, một đống người ở dưới Weibo kêu rên.