Điều khiến cô ngoài ý muốn là lần thi đấu này còn có phát sóng trực tiếp, có đài truyền hình đến phỏng vấn, có truyền thông báo chí đến viết bản thảo, hiện trường còn có rất nhiều người quan khán.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Cuộc thi lần này yêu cầu mọi người viết tại hiện trường, còn nội dung thì có thể lựa chọn văn chương do trận đấu cung cấp cũng có thể tự mình lựa chọn cách ngôn, lời văn, không hạn chế loại tự thể nào. Sở Từ đã quyết định tốt nội dung mình sẽ viết nên lập tức chắp bút.
Có lẽ là bởi vì cô xinh đẹp, trên người còn có khí chất của học sinh giỏi nên màn ảnh liền nhắm ngay cô, màn hình biểu hiện ra nội dung cô viết, Hạng Văn Hải khẩn trương nóng nảy, chờ nhìn rõ chữ thứ nhất mà cô viết lại càng khẩn trương không biết nên làm thế nào cho phải.
Bởi vì Sở Từ thế nhưng lại viết hành thư!
Chính là hành thư! Nhưng ông nhớ rõ ràng Sở Từ am hiểu thể chữ Khải nha? Lúc trước cô nhập học, ba của Sở Từ nhờ người đưa tới tác phẩm chính là thể chữ Khải, chữ Khải của Sở Từ viết rất xinh đẹp, có thể lớn có thể nhỏ, chữ viết thanh lệ đoan chính mà lại không phù hoa, hoàn toàn không thể chọn ra điểm sai nào cả! Bởi vậy Hạng Văn Hải vẫn luôn cho rằng cô sẽ viết thể chữ Khải, ai biết cô thế nhưng lại viết Hành thư!
Trái tim của Hạng Văn Hải nhắc lên tới cổ họng, ông gấp đến xoa tay, thấy Sở Từ viết xong tên tác phẩm lại càng gấp gáp hơn.
“Tương Tiến Tửu”! Sở Từ thế nhưng lại viết áng văn này của Lý Bạch. Ai cũng biết áng văn này không dễ, trước không nói câu “Chuông trống soạn ngọc không đủ quý” này có rất nhiều chữ khó viết, chỉ cần áng văn này là áng văn nổi tiếng nhất của Lý Bạch, cũng có rất nhiều danh gia viết qua, mà còn đều viết giống nhau cũng đã khiến tác phẩm này rơi vào chỗ khó. Thử nghĩ mà xem, áng văn nổi tiếng của Lý Bạch ai mà không biết? Nhưng mà tính tình của Lý Bạch lại là tiêu sái không kiềm chế được, lại còn có liên quan đến rượu, không có vạn trượng hào hùng là không thể viết tốt, mà muốn viết tốt thể chữ Hành cũng không dễ dàng, không phải ông kì thị nữ nhân, nhưng mà nữ nhân có thể viết tốt tự thể này quả thực không nhiều, hơn nữa Sở Từ mới 18 tuổi, lịch duyệt có hạn, chỉ sợ rất khó hiểu được ý tứ trong bài thơ này của Lý Bạch, cũng khó biểu hiện ra sự hào hùng vạn trượng của bài thơ.
Hạng Văn Hải lo lắng, lúc trước ông nên dặn dò Sở Từ chọn một bài thơ dễ một chút, năng lượng một chút, hoặc là viết trích lời của người lãnh đão gì đó cũng tốt hơn so với bây giờ nha! Không xong không xong! Hạng Văn Hải sốt ruột đến không có tâm tình nhìn Sở Từ viết nữa.
Một người đàn ông trung niên đứng cạnh ông khó hiểu hỏi: “Ông sốt ruột cái gì vậy?”
Hạng Văn Hải lập tức thở dài: “Xong đời rồi, học trò của tôi thế nhưng lại viết ‘Tương Tiến Tửu’, trò ấy mới 18 tuổi, làm sao có thể lý giải ý tứ của bài thơ chứ? Lại còn là một nữ sinh, tôi sợ trò ấy không viết ra được loại cảm giác này, còn không bằng viết thể chữ Khải nha.”
Người kia nhíu mày: “Học trò của ông là cái nào?”
Hạng Văn Hải chỉ Sở Từ: “Người nổi bật nhất, xinh đẹp nhất, giống học bá nhất kia kìa.”
Người kia sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, càng nhìn mày càng nhíu chặt, thời gian dần trôi qua, hiện trường đã có không ít người viết xong nhưng Sở Từ vẫn còn tiếp tục viết, một tờ giấy đều phải tràn ra đến, làm người ta kinh ngạc là cô không kẻ ô, không gấp giấy thế nhưng lại có thể viết thẳng hàng thẳng lối, kích cỡ chữ giống nhau, có thể thấy được đây là người thạo nghề.
Đến cuối cùng, người đàn ông kia càng nhìn càng kinh ngạc mê mẩn, tầm mắt không thể dời khỏi.
Thời gian càng ngày càng ít, phần lớn người đều đã viết xong, nhìn quanh toàn trường người duy nhất còn chưa viết xong chính là Sở Từ, mọi người buông bút nhưng đều không có vội vàng nộp bài mà là nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho toàn trường xuất hiện một hiện tượng quái dị, tất cả mọi người nhìn chằm chằm một người nữ sinh đang viết chữ.
Bởi vì chuyện này không thể gian lận nên cũng không có ai ngăn cản. Mà Sở Từ thì lại không hề biết, cô cúi đầu viết hồi lâu, đến khi tiếng còi vang lên cô mới buông bút, viết nhiều chữ như vậy cánh tay cô đã tê rần, cô hoạt động cánh tay vài cái, vừa nhấc đầu lên đã thấy tất cả mọi người ở hội trường đều đang nhìn mình chằm chằm.
Cô nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Hơn 100 người ở hiện trường đều nhìn cô chăm chú, trên mặt cô có hoa sao?
Mọi người cười đầy thiện ý, Sở Từ cũng mỉm cười nhìn lại, lúc này các giám khảo cũng đến xem tác phẩm, cho lời bình và chấm điểm, Sở Từ chờ nhàm chán liền ngồi ở đó ngẩn người.
Thành tích của những người phía trước đều đã có, có người 9,5 điểm, có người 7,2 cũng có người 8,2. Người có điểm cao nhất là một cậu nhóc béo, nghe nói là con cháu của một nhà thư pháp nổi tiếng, đã được mấy giải thưởng lớn, hiện trường phỏng vấn khiến người xem kinh ngạc cảm thán.
Cậu nhóc cũng rất vui vẻ, đầu giơ lên cao cao hưởng thụ sự khen ngợi của mọi người.
Các giám khảo nhanh chóng đi đến trước mặt của Sở Từ, tác phẩm của cô đang được cuộn lại.
“Cô bé, mời cô đem tác phẩm mở ra.” Giám khảo nói.
Sở Từ cười dùng tay đem tở giấy mở ra, trong quá trình này các giám khảo chỉ thấy được tên của bài thơ, câu thơ vừa xuất hiện trước mặt, mọi người nhìn chữ của cô đều cảm thấy kinh ngạc, sau đó tất cả mọi người đều chạy đến bên cạnh cô, khó tin mà nhìn tác phẩm, qua hồi lâu cũng chưa có ai nói chuyện, lại một lát sau mọi người vẫn còn trầm mặc, đại khái qua hơn 20 phút bọn họ mới phục hồi tinh thần lại.
Trong quá trình này mọi người đều cho rằng có chuyện gì xảy ra, chứ không thì vì sao mọi người lại đều không nói lời nào? Không lẽ tác phẩm của cô bé kia là sao chép? Không đến mức chứ? Tất cả mọi người đều thấy cô viết ngay hiện trường mà. Vậy thì là vì sao?
Có một người giám khảo tên Điền Anh, là một nhà thư pháp nổi tiếng, thư pháp của ông rất lợi hại, cũng đã ra mấy bảng chữ mẫu, đều là tác phẩm mà những người nhập môn thư pháp đều phải đọc qua, thấy chữ của Sở Từ ông mãi không thể nói nên lời, sau một lúc lâu mới bình tĩnh hỏi: “Cô bé, con bao nhiêu tuổi rồi?
Sở Từ mỉm cười: “18 tuổi”.
“18?” Ông mỉm cười tự giễu một tiếng, sau đó nói với các giám khảo phía sau lưng mình: “Một cô bé 18 tuổi đều có thể viết ra tác phẩm có trình độ ở phía trên tôi, để cho tôi đến đánh giá tác phẩm này cũng không biết là đang vũ nhục ai nữa. Tôi cho rằng tôi không có tư cách để đánh giá tác phẩm của cô ấy.”
Nghe vậy mọi người liền ồ lên, tổ tiết mục lại càng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, bọn họ tiến lên nhìn, sau khi nghị luận mới nói: “Điền lão, nhất định phải cho điểm mới được nha, dù sao cũng là thi đấu, không cho điểm sẽ rất khó làm.”
Điền Anh lại kinh ngạc cảm thán cầm lấy tác phẩm “Tương Tiến Tửu” lên, kích động nói: “Nét viết lưu sướng, phong cách đại khí, đại dương mênh mông phóng túng, cảm tình dư thừa nên nét chữ cũng cứng cáp, hơn nữa kì quái là từ chữ của Sở Từ tôi có thể cảm nhận được loại tình cảm của Lý Bạch, cũng cảm nhận được ý nghĩa của câu: ‘Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan, mạc sử kim tôn đối không nguyệt’ là gì, có thể nói bức tranh chữ này vượt qua trình độ của các nhà thư pháp bình thường rất xa, tôi nghĩ rằng không cần phải nói thêm nhiều nữa, trao giải quán quân luôn đi cũng được, tiết mục cũng nên đem tác phẩm này đi triển lãm, làm cho càng nhiều người có thể nhìn đến tác phẩm tốt như vậy.”
Điền Anh là ai, đó chính là nhà thư pháp nổi tiếng cả nước, là ngôi sao sáng trong giới thư pháp, sự khẳng định của ông khiến mọi người nghị luận sôi nổi, cũng không dám tưởng tượng một cô bé lại có thể viết ra tác phẩm khiến Điền Anh khen ngợi như vậy, mà Hạng Văn Hải cũng đã sợ ngây người, tình huống gì vậy? Hắn rõ ràng đang rất sợ hãi cơ mà, làm sao lại đột nhiên được khen ngợi như thế? Mà học sinh của hắn lại còn ở một bên như cười như không, hiển nhiên là không để tình huống này vào trong mắt. Sở Từ trò có thể đừng ông cụ non như thế được không? Đại sư Điền Anh đang khen trò đó, trò còn muốn như thế nào nữa? Tốt xấu cũng bày ra một chút phản ứng vui vẻ được không? Hạng Văn Hải đang vui muốn nổ mạnh, tiết mục sau cùng vẫn là quyết định dựa theo quy trình cho điểm, Điền Anh đã lên tiếng nói chuyện, các giám khảo khác cũng không dám nói khác đi, tất cả mọi người đều cho điểm tuyệt đối, Sở Từ lấy 10 điểm thay thế tiểu béo trở thành học sinh có điểm cao nhất hiện trường.
Điểm còn không cho xong mà hạng nhất đã được quyết định, đây là điều xưa nay chưa từng có, tiết mục sợ mọi người có dị nghị với thành tích này nên đem tác phẩm của Sở Từ phóng lớn lên trên màn hình, lúc trước Hạng Văn Hải xem chỉ thấy chữ nhỏ mơ hồ, lúc này được quay cận cảnh mới nhìn ra chữ của Sở Từ viết tốt đến mức nào.
Hắn ngẩn ra hồi lâu, chữ như vậy là rất nhiều người cả đời đều không thể đạt được, Sở Từ còn trẻ như vậy là đã có thành tựu cao như thế, cũng quá khiến người khác kinh ngạc!
Thi đấu kết thúc, Sở Từ trở thành quán quân, những người khác tuy rằng không thoải mái nhưng người ở hiện trường đều hiểu thư pháp, ai cũng có thể thấy được Sở Từ không cùng cấp bậc với bọn họ. Lúc này người đàn ông ngồi cùng với Hạng Văn Hải cũng tiến vào, kích động nói với Sở Từ: “Là Sở Từ đúng không? Tôi muốn mua tác phẩm thư pháp của cô.”
Sở Từ ngẩn ra: “Mua tác phẩm của tôi?” Cô nghi hoặc một chút, thư pháp của cô rõ ràng cũng rất bình thường nha, sao đến hiện đại lại trở nên khó lường như vậy, thư pháp như vậy cũng có thể cầm đi bán sao?