Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 156 - Chương 156 - Khai Giảng

Chương 156 - Khai giảng
Chương 156 - Khai giảng

Tất cả mọi người đều không rõ chữ “nó” này là chỉ cái gì.

Đào đào bỗng nhiên một người công nhân đào ra một đoạn xương, bị dọa la lên: “Mẹ ơi, ở dưới có xương cốt của người chết!”

Mọi người vây lên, tất cả mọi người đều thấy được ở phía dưới đích thực là có xương của một người. cảnh sát đến rất nhanh, sắc mặt các vị Đại sư khác càng khó coi hơn. Kì tiết mục này thu suốt một ngày, đến đây mới tính là hoàn toàn kết thúc.

Đương nhiên là còn có hậu kì, hai ngày sau nghe phía cảnh sát truyền đền tin tức nói đây là một người sinh viên lúc trước ngoài ý muốn mất tích, cha mẹ anh ta thiếu chút nữa phát điên, tìm kiếm cả nước, nơi nơi dán quảng cáo tìm người, chỉ tiếc là nhiều năm vẫn không thể tìm được, cảnh sát vẫn còn đang tiếp tục điều tra, tiết mục lại thêm vào ảnh chụp của người đàn ông này.

Vương Thanh thấy hình liền hết hồn, bởi vì người này trông hệt như người đàn ông trong giấc mộng của cô vậy. Tả Thiên phỏng vấn cô: “Cô xác định là giống nhau như đúc sao?”

Vương Thanh kinh dị gật đầu: “Đúng vậy, không sai được. Hiện giờ tôi thật sự rất sợ hãi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất đáng tiếc, anh ấy là sinh viên, hẳn là sẽ có một tương lai rất tốt nhưng lại bị người khác giết chết như vậy, hy vọng cảnh sát có thể điều tra ra hung thủ giết người báo thù cho anh ấy.” Vương Thanh còn biểu đạt sự biết ơn của mình với Sở Từ: “Danh hào của Sở thần quả thật không phải là đồn thổi, cô ấy thật sự quá lợi hại, cảm ơn cô ấy và tiết mục đã giải quyết chuyện của chúng tôi, bây giờ tôi ngủ sẽ không còn nằm mơ thấy ác mộng nữa, tiết mục còn giúp nhà chúng tôi thanh toán phí dụng trang hoàng, thật sự là quá cảm ơn mọi người.”

………………

Những lời cảm ơn này nhân viên công tác cũng chuyển giao cho Sở Từ, Sở Từ cười cười, cô không cảm thấy có cái gì, đây đều là những việc thuộc bổn phận của cô, giống như cảnh sát bắt tội phạm vậy, là chức trách là công việc, không có gì phải cảm ơn.

Mấy ngày sau, cô làm cho xong công việc liên quan đến sáng tác truyện tranh, lại đem Weibo cá chép gì đó biên tập tốt, giao cho người quản lý Weibo liền chuẩn bị khai giảng. Nhiệm vụ học tập của học kì sau rất nặng, Sở Từ cũng tính toán đem thời gian tinh lực của mình đặt ở việc học.

Vừa khai giảng, Sở Từ đến trường học liền phát hiện tất cả bạn học đều béo một vòng, quả nhiên mỗi lần ngày hội sẽ béo ba cân là một định luật bất biến.

“Sở Từ, tại sao cậu lại không mập?” Ngu Đường sắp béo thành cá mè hoa, thực ghen ghét với vòng eo A4 của Sở Từ.

Sở Từ kiêu căng nói: “A, tớ cũng không biết nữa, tớ cứ ăn nhưng lại không mập tớ cũng không biết vì sao nha.”

Ngu Đường hung hăng nhéo cô một cái, Sở Từ cười né tránh. Hai người giỡn một lúc chủ nhiệm lớp liền tiến vào nói nội quy của học kì mới, mọi người nghe xong liền tiến vào trạng thái học tập.

Nói thật, Sở Từ cũng không quá hứng thú với việc học, việc học đối với cô như là nhiệm vụ vậy, Sở Châu không cho cô thi quá kém, cô cũng không cho phép thành tích của mình quá kém, nên cứ như vậy mà học thôi. Sở Từ làm chuyện gì cũng đều rất chuyên chú, cho dù nghỉ đông không có ôn tập gì đó nhưng bây giờ vẫn tiến vào trạng thái rất nhanh, trí nhớ của cô cũng không tồi, tri thức của học kì 1 cũng không có quên nên cũng không cảm thấy mới lạ.

Cô đang làm đề đầu nhập thì chủ nhiệm lớp đến tìm cô: “Sở Từ, có chuyện này thầy muốn nói với trò một chút.”

Hạng Văn Hải nhìn Sở Từ, từ đáy lòng sinh ra cảm giác tự hào, đứa nhỏ này không những xinh đẹp mà tính cách còn tốt nữa, tuy là hạng nhất khối nhưng lại không kiêu không nóng nảy, còn thường xuyên dạy kĩ xảo học tập cho các bạn học khiến cho lớp 8 ban đầu là lớp bình thường bây giờ đã vượt qua lớp chọn, rất nhiều lão sư đều đến lãnh giáo ông, thực ra Hạng Văn Hải biết bản thân mình có tác dụng rất nhỏ, không khí của lớp sở dĩ sẽ tốt như vậy đều là bởi vì Sở Từ, Sở Từ không chỉ dạy cho mọi người biết cách rèn luyện thân thể mà còn vẽ bùa tĩnh tâm cho mọi người, tóm lại, đem Sở Từ đưa đến lớp 8 tuyệt đối là quyết định anh minh nhất của ông.

Hạng Văn Hải cười ha ha nói: “Sở Từ à, hiệu trưởng vừa mới tìm thầy, kêu người nhà của trò đem học tịch của trò chuyển vào, thủ tục gì đó sẽ có chuyên gia xử lý cho trò.”

Ý của hiệu trưởng rất rõ ràng, thành tích của Sở Từ rất ổn định, hạng nhất của Ngũ Trung nhất định là sẽ vào danh giáo, học tịch dời vào có thể đề cao tỉ lệ đậu đại học của trường lên.

“Lão sư, chuyển học tịch không đơn giản như vậy chứ?”

“Đúng là không đơn giản, nhưng mà còn tùy người làm là ai nữa, với thành tích của trò thì khó cỡ nào trường học cũng sẽ giúp trò giải quyết.”

Sở Từ cười nói: “Con hiểu rồi, cảm ơn thầy.”

“Đúng rồi.” Hạng Văn Hải đẩy kính mắt một chút, nói: “Mấy ngày tới có trận đấu thư pháp cấp thành phố, giải thưởng rất có sức nặng, thầy chuẩn bị cho trò đi tham gia, gần đây nhớ phải luyện tập chuẩn bị một chút nhé.”

Đã có một đoạn thời gian Sở Từ không viết thư pháp, thi đấu cô không sợ, cô chỉ sợ tốn thời gian mà thôi, gần đây cô đã quá bận rồi, phòng làm việc còn có một đống chuyện chờ cô đi làm.

“Cuộc thi này cần mất bao lâu ạ?”

“Cũng không bao lâu, chỉ một ngày thôi, thành phố sẽ chọn ra ba giải nhất nhì ba và những tác phẩm ưu tú để trưng bày, nếu tác phẩm tốt thì còn có thể hợp tác làm triển lãm với các nhà thư pháp nổi tiếng của thành phố nữa.”

Sở Từ cười gật đầu nói: “Dạ được, để con về nhà luyện tập.”

Cũng may là cuộc thi này không trùng ngày với “Đại chiến huyền học”, nếu không thì cô quả thật là không thể phân thân ra được.

5 ngày sau là cuộc thi, mấy ngày nay có rảnh là Sở Từ sẽ luyện tập thư pháp, luyện mấy ngày là cô đã có thể tìm lại cảm giác, cô vẽ một tác phẩm, đó là một con cá chép vẽ theo lối hài hước, bên cạnh viết hai chữ “Cẩm lý” để đăng Weibo, Weibo vừa được đăng, các fan đã kêu ngao ngao.

-Là đại đại viết sao? Thật giỏi thật có tài!

-Trời ạ! Làm fan của một người có thể vẽ truyện tranh, có thể đoán mệnh, bây giờ thư pháp viết còn giỏi như vậy nữa.

-Trình độ thật là cao, thật không thể tin đây là tác phẩm của một người nghiệp dư.

Sở Từ mỉm cười, có sự khẳng định của mọi người khiến cô càng có tin tưởng hơn.

Ngày thi đấu đến rất nhanh, sáng sớm Hạng Văn Hải đã đến phòng học gọi Sở Từ, lúc này Sở Từ mới biết được cô là đại biểu duy nhất của trường mình, nếu lần này cô không thể đem hạng nào về thì trên mặt của trường học cũng không có ánh sáng.

“Hạng lão sư, mỗi trường chỉ có thể cử một người đi thi sao?”

“Không phải.” Hạng Văn Hải thở dài: “Những học sinh khác đi cũng là không có tác dụng gì, còn không bằng đem trọng tâm đặt ở trên người trò. Trò biết không? Tuy rằng trường chúng ta có rất nhiều học sinh năng khiếu, chỉ có học sinh giỏi thư pháp là thiếu thốn mà thôi, cho nên từ khi thành lập đến giờ không có ai có thể đem giải của cuộc thi thư pháp này về được cả, hiệu trưởng quả thực đem chuyện này xem như sỉ nhục của trường ta. Sở Từ, lần này trông cậy vào trò đấy.”

Sở Từ không ngờ áp lực của mình sẽ lớn như vậy.

Đến giờ kéo cờ, hiệu trưởng phát biểu xong bỗng nhiên nói: “Hôm nay là ngày mà bạn học Sở Từ đại biểu trường học chúng ta đi tham gia trận đấu thư pháp dành cho thanh thiếu niên cấp thành phố, chúng ta hãy cùng nhau chúc trò ấy lấy được thành tích tốt, rửa sạch sỉ nhục của trường học chúng ta, làm vẻ vang cho ngôi trường này!”

Nghe hiệu trưởng nói xong, toàn bộ học sinh khối 12 đều im lặng một lát. Sở Từ? Hạng nhất toàn khối? Thư pháp của cô ấy thế nhưng lại tốt như vậy? Tất cả mọi người đều biết cuộc thi thư pháp hàng năm trường mình đều thất bại, không có lần nào đạt được giải, cho dù là giải khuyến khích cũng không có. Phải biết trận đấu thư pháp của thanh thiếu niên này cạnh tranh vô cùng kịch liệt, học sinh trong thành phố không ít người có tổ tông là nhà thư pháp, cạnh tranh cùng loại người này căn bản là không có khả năng thắng lợi, người ta 3 tuổi đã bắt đầu viết thư pháp, thành tích của Sở Từ tuy rằng tốt nhưng chưa từng nghe nói cô ấy biết viết thư pháp nha, lần này có khả năng đoạt giải sao?

Không biết là ai bắt đầu vỗ tay, tất cả các học sinh cũng bắt đầu vỗ tay, dù sao cũng là hạng nhất toàn khối, tất cả mọi người đều nể tình hô to: “Chúc Sở Từ thi đấu thư pháp đoạt giải quán quân!”

Hơn một ngàn học sinh toàn khối cùng kêu lên, khí thế không hề yếu chút nào, Sở Từ cũng bị cổ vũ, ban đầu cô còn không có cảm giác gì quá lớn đối với trận đấu, bây giờ thấy mọi người đều hy vọng cô đoạt giải quán quân khiến cô cũng bất giác quyết tâm giành chiến thắng. Sở Từ cười cười, ngồi lên xe đi đến địa điểm thi đấu trong sự chờ mong của mọi người.

Trên đường, Hạng Văn Hải giảng giải cho cô nghe quy trình thi đấu cùng với các điểm cần nhớ kĩ, Sở Từ chăm chú lắng nghe và ghi nhớ. Tuy rằng biết thực lực của cô cao nhưng thấy cô trầm ổn như vậy, Hạng Văn Hải liền cười nói: “Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, có thể đoạt giải quán quân là tốt nhất, nếu không thể cũng là bình thường, rất nhiều lần chúng ta đều như vậy cả.”

Sở Từ cười nhẹ, đến nơi, tất cả mọi người nhanh chóng vào hội trường. Học sinh đến tham gia trận đấu rất nhiều, còn có người đến từ những nơi khác của đất nước, nói các giọng khác nhau, Sở Từ nhìn sơ qua thì đã có hơn 100 học sinh, khí chất của mọi người đều không tồi, tướng mạo cũng đều là nhân trung long phượng, có thể thấy sự cạnh tranh của cuộc thi kịch liệt cỡ nào.

Bình Luận (0)
Comment