Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 155 - Chương 155 - Đào

Chương 155 - Đào
Chương 155 - Đào

Vương Thanh thấy cô có vẻ hiểu biết liền cầm lấy tay cô: “Đại sư, cô nhất định phải giúp chúng tôi. Chúng tôi không muốn chuyển nhà, chỉ muốn giải quyết vấn đề này mà thôi. Nếu không chúng tôi căn bản là không có chỗ để đi, nơi này là căn nhà duy nhất của chúng tôi.”

Sở Từ rất lý giải tâm lý của cô, tất cả mọi người đều là dân chúng bình thường, không phải ai cũng có thể tùy tiện mua nhà mới để mà dọn đi, phần lớn người ta đều giống Cố Cẩn Diệc, mặc dù gặp quỷ cũng không có biện pháp dọn đi, vẫn là nghĩ có thể giải quyết vấn đề liền ở tiếp.

Sở Từ mỉm cười: “Đương nhiên rồi, tạm thời cô đừng nóng nảy, nếu gặp vấn đề liền chuyển nhà thì còn cần thầy phong thủy làm gì?”

Lời nói của cô khiến Lưu Văn Khiên lập tức nhíu mày: “Cô đang nhằm vào tôi?”

“Đương nhiên là không phải. Lưu Đại sư, ngài quá lo lắng rồi.” Sở Từ cười chân thành, cô cũng không nói dối, việc nào ra việc đó mà thôi: “Đàn ông mà không quyết đoán cũng không phải là thói quen tốt, tôi chỉ là đưa ra một lời kiến nghị chân thành, không chỉ đối với ông mà còn là đối với tất cả Đại sư phong thủy, giải quyết vấn đề mới là thượng sách, không thể đem vấn đề đẩy cho người khác, nếu không căn nhà này mà bán cho người khác thì người khác cũng sẽ bị hung trạch này ảnh hưởng tới mà thôi. Lại nói nếu bán hung trạch thì quá không công bằng đối với người mua được nó, người chẳng lẽ cứ phải sống ích kỉ như vậy sao?”

Đây đã là lần thứ hai Sở Từ nói đến việc ích kỉ, sắc mặt Lưu Văn Khiên vô cùng khó coi.

Sở Từ hừ cười một tiếng, lại hỏi: “Ngoại trừ nói không cần đè lên hắn thì người kia còn nói gì với cô không?”

Vương Thanh suy nghĩ nói: “Cũng chưa nói gì hết, mấy ngày nay có một ngày tôi mơ thấy anh ta, anh ta lại nằm trên giường nói tôi đè anh ta, nhưng tôi căn bản là không có đè trúng anh ta mà, còn có một ngày anh ta nói anh ta lạnh, muốn tôi nhường chăn, còn nói nhà tôi ồn ào linh tinh, tóm lại chỉ là oán giận một chút mà thôi, cũng không có thương tổn đến tôi.”

Sở Từ nhíu mày, cô móc la bàn ra cẩn thận xem xét, lúc này la bàn lại có chút phản ứng với vị trí giường ngủ. Nói cách khác, cô đánh giá không sai, phía dưới giường nhất định là có vấn đề, chỉ có lẽ là bị bùn đất chôn lấp hoặc là niên đại xa xăm nên âm sát khí không nặng khiến cô cũng không nói chuẩn.

“Vương Thanh, tuy rằng tôi chủ yếu là giải quyết vấn đề nhưng trong quá trình giải quyết sẽ có thể gây ảnh hưởng đến nhà ở của cô.”

Nghe thế mọi người đều nghi hoặc, Vương Thanh cũng chờ cô nói tiếp. Sở Từ lại nói: “Nói như thế này đi, cái giường này của cô đè trúng người ta, vậy thì người ta nhất định là ở dưới nền đất, bây giờ chúng ta cần phải đem người ta đào ra, nếu không thì vấn đề này không thể giải quyết được.”

Vương Thanh bị dọa đến, cha mẹ của Vương Thanh cũng lộ ra vẻ khó xử, trong nhà đã trang hoàng tốt, muốn đào xuống cũng không phải là việc dễ dàng gì. Hơn nữa nếu đào cũng rất dễ đào trúng nền gì đó, bọn họ cũng không thể gánh vác trách nhiệm này nha.”

Tả Thiên lập tức nói với màn ảnh: “Mọi người thấy thế nào? Từ dưới gầm giường đào lên, cuối cùng có thể đào đến cái gì đây? Mọi người tin tưởng lời nói của Sở thần sao? Có nghĩ rằng sẽ thật sự đào được đồ vật gì không?”

Lúc này cha mẹ Vương Thanh cũng đã bàn bạc xong, hai người quyết định đồng ý. Bọn họ tìm chủ đầu tư của tòa nhà bàn bạc, bên kia nghe nói nơi này có đồ vật cũng hoảng sợ, cuối cùng tổ tiết mục chu toàn làm tất cả mọi người đồng ý, được phép đào xuống nhưng không ảnh hướng đến công trình.

Cuối cùng còn thuê thêm một đoàn đội thi công chuyên nghiệp và người thiết kế bản vẽ lúc trước mới có thể xác định có khả năng đào.

Người ta mướn một đội thi công, vì an toàn nên tổ tiết mục suy xét rất chu đáo, cũng tận lực không làm hư hao trang hoàng của nhà họ Vương, còn hứa hẹn nếu cuối cùng không tìm ra đồ vật gì thì tổ tiết mục sẽ gánh vác mọi tổn thất.

Sở Từ trầm giọng nói: “Nếu đào không ra thì mọi tổn thất do tôi gánh chịu.”

Vương Thanh lắc đầu: “Không được, cô cũng là vì thay chúng tôi giải quyết vấn đề mới làm vậy, làm sao có thể khiến cô gánh vác được chứ?”

Sở Từ không nói gì, đội thi công thì lập tức bắt đầu gõ gõ đánh đánh đào xuống. Qúa trình này không có gì đáng xem, tuy rằng nhiều người tới nhưng không có máy móc mà chỉ dựa vào nhân lực thì quá trình vẫn rất chậm, Lục Cảnh Hành và Sở Từ đi dạo xung quanh một chút, màn ảnh vẫn liên tục đi theo bọn họ, giữa đường họ còn dừng lại ăn bữa cơm, chẳng qua Sở Từ mang mặt nạ nên không thể ăn, cuối cùng phải điều camera đi chỗ khác mới tìm được cơ hội ăn cơm.

Thấy mặt cô bị che nóng đến đỏ lên, trên mặt còn có dấu vết của dây thừng để lại, Lục Cảnh Hành đau lòng sờ mặt cô nói: “Hay là thôi không mang mặt nạ nữa được không?”

“Tạm thời em thấy còn rất thú vị, hợn nữa quần áo của em cũng khác với ngày thường, âm thanh cũng sẽ được hậu kì biến âm, như vậy các bạn học nhất định là không nhận ra em được, như vậy mới là chuyện tốt.”

Lục Cảnh Hành ngồi ở trên sô pha, biểu tình lười nhác nói: “Sao anh thấy em còn giống minh tinh hơn cả anh thế này?”

Sở Từ bật cười: “Đương nhiên! Em là Đại sư cơ mà, bộ tịch đương nhiên là lớn hơn anh nhiều rồi.”

Lục Cảnh Hành trầm mặc một lát, ngón tay vô ý thức gõ gõ lên bàn vài cái. Sở Từ biết đây là thói quen khi đang suy nghĩ của anh.

Sau một lúc lâu, Lục Cảnh Hành mới bỗng nhiên mở miệng: “Sở Từ, chúng ta có nên công khai tình yêu của chúng ta không?”

“Không được.” Sở Từ lập tức phủ định: “Em không muốn cuộc sống học sinh của em bị ảnh hưởng, sau này rồi nói sau.”

Sắc mặt của Lục Cảnh Hành có chút quái, lúc trước trên mạng đã từng có tai tiếng của anh và Sở Từ, lần liên hoan lớp anh cũng đi đón cô, nhưng là phản ứng của các bạn mạng lại rất kì quái, mọi người đều cho rằng người kia không phải là anh, mấy ngày hôm trước anh đưa Sở Từ đi mua nhà, lại bị người ta chụp đăng lên mạng, trùng hợp là mặt của Sở Từ vẫn là rất mơ hồ, căn bản là không thấy rõ.

Lần này các bạn mạng lại càng châm chọc: “Ha hả, tai tiếng của ta Lục đều nhìn đến phát chán, mấy hôm trước nói là đến đón bạn học, hôm nay liền kết hôn. Cánh nhà báo có thể nào đăng tin có tâm hơn một chút được không? Chẳng lẽ ta Lục lại cùng một học sinh thương lượng việc kết hôn sao? Thôi bỏ đi.”

“Đúng vậy đó, nghĩ lại là biết không thể nào rồi, hơn nữa người trong ảnh căn bản là không giống ta Lục.”

Khó được truyền cái tai tiếng mà mọi người lại còn đều không thèm tin. Lục Cảnh Hành cảm thấy có phải là phong thủy của mình có vấn đề gì hay không? Có cần tìm Đại sư tính tính, điều trị phong thủy một chút? Thuận tiện công khai tình yêu?

Lục Cảnh Hành uống một ngụm trà, trầm tư. Anh luôn cảm thấy bộ tịch của Sở Từ so với anh còn lớn hơn đâu, bối cảnh thần bí hơn anh, việc bảo hộ riêng tư lại còn chu toàn hơn anh nữa. Làm sao bây giờ? Đường đường đại minh tinh mà lại bị Đại sư nháy mắt hạ gục.

……………………

Hai người ăn cơm xong trở về thì nền đất đã bị đào xuống rất sâu, cha mẹ của Vương Thanh đã có chút hoài nghi, thấy Sở Từ liền la lên: “Đại sư, có phải là chúng ta nghĩ sai rồi hay không? Bây giờ đào đến mấy mét đều không có đồ vật gì cả, lại nói tôi nghĩ qua một chút, nếu có cái gì thì lúc đánh nền sao lại không phát hiện được cơ chứ?”

“Điều này cho thấy đồ vật còn ở sâu hơn thế.” Sở Từ nói.

“Cái gì?” Hiển nhiên cha mẹ của Vương Thanh đã không tin lời cô nói, cũng khó trách, trong phòng Vương Thanh có rất nhiều nước bùn, còn có nước toát ra, cả phòng bị đào thối hoắc không ra bộ dáng gì, cho dù là ai cũng không thể thoải mái được, nếu có thể đào ra cái gì cũng thì thôi, nhưng cố tình lại là không đào ra được gì.

“Không, chúng tôi không đào nữa.” cha mẹ của Vương Thanh đột nhiên ngăn cản, lôi kéo Tả Thiên nói: “Người chủ trì, chúng tôi không đào nữa. Tôi cảm thấy dưới này căn bản là không có đồ vật gì cả, nói không chừng con gái của chúng tôi chỉ là gặp ác mộng mà thôi, là nó suy nghĩ nhiều rồi. Nếu lại tiếp tục đào sẽ đem nhà của chúng tôi móc xuống, nhà của tôi bị đổ thì sao bây giờ? Không đào không đào.”

Tả Thiên nóng nảy, đã đào nhiều như vậy, nếu không đào thì tiết mục phải làm như thế nào bây giờ?

“Sở thần, phải làm sao bây giờ?” Tả Thiên hỏi.

Sở Từ còn chưa nói gì thì Lưu Văn Khiên đã cười lạnh: “Tôi đã nói từ đầu, biện pháp tốt nhất chính là chuyển nhà, cô còn nghĩ mọi chuyện đều có thể giải quyết? Hôm nay nếu là đào ra được đồ vật thì còn tốt, nếu đào không ra tôi xem mặt mũi của cô phải để ở đâu đây.”

“Đúng vậy.” Triệu Thiên Nhất cả ngày chưa nói gì bây giờ muốn thể hiện mình một chút, liền bổ sung nói: “Tôi cảm thấy ở phía dưới chả có cái gì cả, cô bé không chừng là gặp ác mộng, rất có thể người đàn ông kia có gì đó sâu xa với cô ta nên mới có thể vào giấc mộng của cô.”

Sở Từ nhìn qua mặt mấy người Đại sư kia, mấy Đại sư này đều chủ trương không đào xuống nữa. Cô rất hiểu tâm tư của họ, nếu bây giờ ngừng lại không đào nữa thì tất cả mọi người sẽ không chịu ảnh hưởng, nhưng nếu đào ra cái gì thì mặt mũi 4 người bọn họ sẽ không còn chỗ gác, mà Sở Từ cũng sẽ được người xem tán thành sùng bái, bọn họ đương nhiên là không muốn Sở Từ nổi bật như vậy. Lúc này cha mẹ của Vương Thanh nói không đào nữa thì đang trúng ý của bọn họ. Sở Từ cau mày đang muốn nói chuyện thì một cỗ âm sát khí từ phía dưới truyền đến, cô vội la lên: “Không được ngừng, tôi đã cảm giác được, nó đang ở ngay phía dưới!”

Bình Luận (0)
Comment