Đối mặt với màn ảnh, Sở Từ cũng không muốn triển lãm quá nhiều kĩ xảo pháp thuật, nếu pháp thuật quá mức lợi hại cũng rất dễ gây chú ý, một ít đại quan quý nhân là không chịu đựng được cô có pháp thuật như vậy, bởi thế Sở Từ cũng không định dùng pháp thuật nào quá lợi hại, chỉ có thể nói: “Nhiễm tiên sinh, tôi tính qua mệnh của ông rồi, mệnh của ông có vô tình giết chết một người, thời gian đại khái là ba ngày trước, hẳn là do ông đi xe vô tình đâm trúng, trùng hợp là đối phương bị ông đâm chết, ông ngẫm lại xem ngày đó có phải ông đụng phải cái gì hay không?”
Nhiễm Hiệu Trung cố gắng nhớ lại, đột nhiên nhớ đến hình như hôm đó mình quả thật có đụng phải đồ vật gì đó, lúc ấy ông chỉ tưởng là cục đá, chẳng lẽ…
Sở Từ gật đầu: “Đúng vậy, đó là người, hơn nữa người đó đã chết.”
Nhiễm Hiệu Trung kinh hãi trừng lớn hai mắt, ông và vợ liếc nhìn nhau, hai người đều bị dọa khóc: “Sao có thể chứ? Làm sao tôi biết đó là người được? Rõ ràng tôi nhìn không thấy ai cả.”
“Có thể là vì mưa quá to, kính chiếu hậu không thể thấy rõ, mà đối phương cũng bị dù chặn lại, các loại nguyên nhân đều có.”
Sở Từ biết ông không có nói dối, một người bình thường còn không đến mức sau khi biết mình giết người còn có thể bình tĩnh mà tham gia chương trình tivi để nhờ sự trợ giúp như vậy được, có thể thấy là đối phương thật sự không biết.
“Người kia thật sự đã chết? Không phải đâu! Chẳng lẽ tôi thật sự tạo nghiệt sao?” Nhiễm Hiệu Trung vừa nói vừa khóc.
Nữ quỷ giận dữ, cuồng loạn hô: “Hôm đó vốn dĩ tôi muốn ra ngoài hẹn hò, cùng bạn trai cùng nhau đi ăn lẩu thịt dê mà tôi thích nhất. Ai biết vừa đến cửa nhà ăn đã bị tông chết? Tôi thật sự hận! Hận vận mệnh vô thường! Hận ông ta không cẩn thận! Hận ông ta tông chết tôi còn bỏ chạy!”
Cô ta rất hận, bởi vậy mãi vẫn không có đi đầu thai mà ngược lại nhiều lần gọi đồ ăn khiến Nhiễm Hiệu Trung đưa tới, cô đã nghĩ kĩ, cô muốn tìm cơ hội đem Nhiễm Hiệu Trung cất vào nhà xác cho ông ngủ chung, cùng cô vượt qua những đem đen nhánh rét lạnh, cùng cô ở lại đây với một đám thi thể lạnh băng này, nếu ông ta không bị hù chết thì cô sẽ thả ông ta, nếu bị hù chết thì vừa lúc đền mạng cho cô.
Sở Từ bắt đầu mặc niệm chú pháp, cũng thông qua chú pháp để câu thông với nữ quỷ, cô cùng nữ quỷ nói điều kiện, muốn nữ quỷ tha cho Nhiễm Hiệu Trung một mạng, nhưng Nhiễm Hiệu Trung cũng phải đến cục cảnh sát đầu thú, chịu pháp luật chế tài. Nữ quỷ cuối cùng cũng đồng ý, ai ngờ cô vừa muốn đi lại nghe Lưu Văn Khiên lạnh lùng nói: “Ác quỷ, chạy đi đâu!”
Dứt lời hắn liền móc ra một cây kiếm gỗ đào đâm đi, nữ quỷ không tránh kịp bị hắn đâm trúng, pháp thuật của Lưu Văn Khiên cũng lợi hại, kiếm gỗ đào hắn dùng cũng không tầm thường, cả người lóe ánh sáng vàng, nhìn qua rất lợi hại. Mà nữ quỷ thì tuy rằng lệ khí nặng nhưng cũng mới biến thành quỷ không lâu, pháp thuật không mạnh, bị đâm trúng một cái liền thống khổ, thân thể của cô dần dần trở nên trong suốt, vết rạn dần dần xuất hiện, thân thể của cô cũng nhanh chóng biến mất. Cô vội la lên: “Sở đại sư, cứu tôi…”
Sở Từ đang muốn ra tay thì Lưu Văn Khiên đã mặc niệm chú pháp, kiếm gỗ đào lóe lên, thân thể của nữ quỷ nhanh chóng biến mất. Sở Từ còn không kịp ra tay thì cô đã chết.
Sở Từ cau mày, tức giận nói: “Lưu Đại sư, ông làm gì vậy?”
Lưu Văn Khiên lạnh nhạt nhìn Sở Từ, hừ một tiếng: “Đương nhiên là bắt quỷ, sao vậy? Ác quỷ không trừ, chẳng lẽ Sở đại sư còn định nói chuyện tình cảm với chúng sao? Muốn dùng tình cảm đả động chúng?”
Sở Từ bị ngữ khí trêu chọc của ông chọc giận, sắc mặt cô nặng nề, hai mắt không dao động nói: “Lưu Đại sư, quỷ cũng giống như người, có tốt có xấu, nếu ác quỷ hại người tất nhiên là đáng chết, nếu không hại người thì bọn họ cũng giống chúng ta, chỉ là một sinh vật tồn tại trên thế giới này, người không phải là chủ nhân duy nhất của địa cầu, ông không thể ích kỉ làm việc theo cảm tình của mình như vậy.”
“Tôi ích kỉ? Tôi bảo vệ nhiều người như vậy, cô còn nói tôi ích kỉ?” Lưu Văn Khiên hừ lạnh, hiển nhiên là rất chướng mắt với cách làm của Sở Từ, mà Tả Thiên mấy người cũng gật đầu phụ họa tán thành lời nói của hắn. Tất cả mọi người đều sợ quỷ, theo bản năng cho rằng quỷ không phải thứ tốt, đều là đáng chết. Người ở trong mắt quỷ cũng là như vậy, cho nên nếu người và quỷ muốn sống chung hài hòa thì nhất định phải có quy củ.
Sở Từ không vui nói: “Vậy ông có biết là ông giết linh hồn của cô ấy, cô ấy sẽ không thể đầu thai, chẳng khác nào hoàn toàn đã chết! Nhưng cô ấy sai cái gì? Cô ấy cũng là uổng mạng! Nhiễm Hiệu Trung tông trúng khiến cô ấy chết ngay tại chỗ, chẳng lẽ cũng không có quyền lợi đi đầu thai làm người, có được một cuộc sống mới sao?”
“Đây không phải là vấn đề tôi phải quan tâm.” Lưu Văn Khiên lạnh lùng nói: “Tất cả các quỷ tôi gặp được tôi đều sẽ giết chết! Không có ngoại lệ.”
Âm thanh của Sở Từ lạnh hơn: “Dựa theo lời ông nói, quỷ cũng nghĩ như vậy, bọn họ gặp được người đều sẽ giết chết, ông nghĩ rằng mọi người đều có thể trốn sao? Ông làm như vậy chỉ có thể chọc giận rất nhiều quỷ, đánh vỡ sự cân bằng.”
“Tôi mặc kệ.” Lưu Văn Khiên cũng không vui: “Tất cả quỷ đều phải chết.”
Thái độ của Lưu Văn Khiên rất minh bạch, mà thái độ của Sở Từ lại hoàn toàn ngược lại, hai người bất hòa, camera đem màn ảnh đều đặt tới hai người, đồng thời Tả Thiên còn ở màn ảnh hỏi cái nhìn của mọi người, bởi vì tập này có Sở Từ đối thoại cùng quỷ và Lưu Văn Khiên cảm nhận được lực lượng thần quái, Tả Thiên hỏi màn ảnh: “Mọi người thấy thế nào? Thực lực của Sở thần cùng với việc Lưu Văn Khiên có thể cảm giác được linh hồn có khiến mọi người tin tưởng trên đời thật sự có quỷ? Mà cách sử dụng kiếm gỗ đào của Lưu Văn Khiên cũng khiến chúng ta cảm nhận được sự lợi hại của pháp thuật, sau đây, xin mời người ủy thác thứ hai của chúng ta xuất hiện.”
……………
Ra khỏi nhà xác, Lục Cảnh Hành đưa cho Sở Từ một cái khăn tay, Sở Từ cười lau tay.
“Đừng suy nghĩ nhiều, anh tin tưởng em làm đúng.”
Sở Từ cong cong môi, trong lòng có chút hụt hẫng. Có lẽ là cô lòng dạ đàn bà đi, cô luôn cho rằng người và quỷ đều nên có tương lai mới, người đã chết sẽ biến thành quỷ, vậy quỷ với người có gì khác nhau đâu? Chỉ là hình thái bất đồng, một cái là sinh, một cái là tử, bản chất đều là giống nhau. Cô không cho rằng tất cả quỷ đều đáng chết, nếu thật như vậy sẽ không có quỷ đi đầu thai, chúng ta sau khi chết biến thành quỷ cũng rất có thể bị người giết chết.
Cô chỉ cười không nói chuyện, lúc này xe chạy vào trong một khu chung cư, Tả Thiên dẫn mọi người vào một căn nhà, căn nhà này ở lầu 1, bởi vì nhà cao tầng, lầu 1 lấy ánh sáng không tốt nên rất âm u ẩm ướt, khiến người đi vào liền không thoải mái.
Đi qua một vườn rau nhỏ, mọi người đến nhà của người ủy thác. Người kia là một sinh viên, ngày thường đều ở trong trường học, chỉ có cuối tuần mới trở về nhà. Nhưng kì quái là từ khi cô dọn đến căn nhà này liền vẫn luôn không an ổn, mỗi ngày cô đều sẽ nằm mơ, mơ thấy mấy chuyện kì quái. Giấc mơ kia có liên quan đến một người đàn ông, có một người đàn ông trẻ luôn ngủ chung cùng cô trong giấc mộng, thỉnh thoảng còn ngủ ở phía dưới người cô, mỗi ngày hắn đều nói với cô: “Cô bé, cô nằm đè lên tôi rồi.”
Giọng nói của hắn rất lạnh, rất âm u, cô bé kia bị dọa đến liền tìm người đến xem, nhưng những người cô tìm đến đều không xem hiểu, chỉ đem pháp khí treo trong phòng liền đi rồi, ngay từ đầu mấy pháp khí kia thật sự có tác dụng, nhưng thời gian lâu rồi cô lại tiếp tục nằm mơ, thế cho nên bây giờ cô cũng không dám về nhà ngủ.
Cô bé kia tên là Vương Thanh, tóc ngắn, có vẻ ngoài rất đáng yêu, cha mẹ cô cũng có vẻ có trí thức, nhìn qua rất hòa thuận. Sở Từ và Lưu Văn Khiên đi vào, mấy thiên sư khác cũng theo tới.
Triệu Thiên Nhất cầm la bàn, nhíu mày nói: “Từ trường chỗ này không bình thường, âm khí rất nặng nha.”
“Đúng đúng.” Vương Thanh gật đầu lia lịa: “Mấy Đại sư khác cũng nói vậy nhưng bọn họ lại không thể nhìn ra vấn đề gì cả.”
Triệu Thiên Nhất cứng lại, hắn cười ha hả vào phòng xem xét. Lưu Văn Khiên thì lạnh lùng nói: “Chỗ này âm sát khí rất nặng, nhà này trước kia hẳn là âm trạch, phương pháp tốt nhất chính là dọn nhà.”
“Dọn nhà?” Sắc mặt Vương Thanh có chút không tốt, cô thở dài nói: “Cha mẹ tôi đem tích tụ cả đời đều lấy ra tới, thật vất vả mới mua được căn nhà này, tôi biết chuyển đi đâu bây giờ?”
Lưu Văn Khiên nhíu mày: “Vậy cô cứ ở đi thôi, chúng tôi không có cách nào tiêu trừ âm sát khí chỗ này cả, chỉ có chuyển nhà là biện pháp tốt nhất, vì vấn đề không nằm ở người mà là ở căn nhà này.”
“Do căn nhà? Vậy tại sao chúng tôi lại không có chuyện gì?” cha mẹ của Vương Thanh hỏi.
Lưu Văn Khiên cũng không giải thích được, sau một lúc lâu mới nói: “Âm sát khí của căn nhà này rất nặng, nhà của hai người lại bình thường, nếu hai người đổi nhà với con gái mình thì hai người sẽ gặp phải chuyện như vậy, âm khí nặng không tốt cho thân thể, thời gian lâu rất dễ khiến cho thân thể suy sụp, hai người cũng không muốn con gái mình gặp phải chuyện như vậy chứ?”
Cha mẹ Vương Thanh nghe vậy rất sốt ruột, nhưng bọn họ lại thật sự không có điều kiện để chuyển nhà. Lục Cảnh Hành thấy Sở Từ không nói gì, lập tức hỏi: “Sở đại sư cảm thấy thế nào?”
Sở Từ nghe anh xưng hô mình như vậy chỉ cảm thấy rất quái dị, cô mỉm cười, đột nhiên ngồi xổm xuống vén chăn mền của Vương Thanh lên, nhưng dưới gường trụi lủi không có gì cả, không có tử thi cũng không có quỷ quái, vậy thì tại sao con quỷ kia lại nói Vương Thanh đè trúng nó đâu?
Chẳng lẽ quỷ còn ở phía dưới nữa? Sở Từ nhíu mày nhìn sàn nhà.