Bệnh viện rất phối hợp với tiết mục của bọn họ, phái một người dẫn bọn họ đến nhà xác, camera vẫn luôn quay liên tục, Sở Từ và Lưu Văn Khiên đi song song ở phía trước, đột nhiên từ mé bên phải truyền đến một trận tiếng động kì lạ. Chỗ kia có một cái tường vây, trên tường còn có mấy cái cửa sổ, Sở Từ đề phòng nhìn qua liền thấy đầu một người đàn ông bay đến, bị cửa sổ chặn lại, hắn đột nhiên toét miệng cười, cả hàm răng chỉ còn lại có bốn năm cái, nhìn qua có vẻ kinh tủng.
Hình ảnh này khiến mấy người Triệu Thiên Nhất hoảng sợ, Tả Thiên run rẩy hỏi: “Sở thần, đó là quỷ sao?”
Sở Từ nhíu mày đi qua, cô đá văng cánh cửa ra, camera cũng cùng quay qua, mọi người thấy một người đàn ông cao cỡ học sinh tiểu học đang đứng ở cửa sổ nhìn cô, có vẻ cũng rất hoảng sợ.
Nhân viên công tác đi tới, giải thích: “Ông ta là người làm việc ở nhà xác, là nhân viên của bệnh viện chúng tôi.”
Sở Từ gật đầu, những người khác cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Bọn họ nhanh chóng đến nhà xác, nhà xác của bệnh viện có âm sát khí rất nặng, hơn nữa còn ở tầng hầm, rất khó nhìn thấy ánh sáng mặt trời, bởi vậy vừa đi vào đã ngửi thấy mùi vị rất khó chịu, lại còn mang theo vị ẩm ướt hỗn hợp vào bên nhau khiến người chưa từng đến đây bao giờ sẽ cảm thấy buồn nôn.
Sở Từ không có cảm giác gì, cô chỉ lo lắng nhìn Lục Cảnh Hành: “Anh có ổn không?”
Lục Cảnh Hành nhún vai: “Bộ phim vừa rồi có quay một cảnh tương tự, cũng không sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Từ móc ra một cái bùa bình an đưa cho anh: “Đây là phù chú chuyên môn chắn âm sát khí, có thể ngăn cản quỷ quái tới gần, anh đeo để phòng hờ đi.”
Lục Cảnh Hành nhận lấy, khóe môi gợi lên nụ cười, anh xem như đã hiểu cảm giác khi có một người bạn gái là Đại sư rồi.
Tả Thiên bị cảnh này khiến cho ghen tị, hắn nói: “Đại sư, tôi cũng sợ quỷ nha! Tôi cũng sợ sát khí nha! Sao cô lại không cho tôi?”
“Xin lỗi.” Sở Từ cười cười: “Tôi chỉ đem theo có một cái thôi.”
“…” Thật bất công! Tả Thiên hừ một tiếng.
…………..
Nhà xác của bệnh viện được bố trí rất chỉnh tề, tất cả các thi thể đều được bày biện ở một ô vuông, Sở Từ tiến vào liền nhìn kĩ từng ô một.
“Nhiễm tiên sinh, địa chỉ cụ thể là ở chỗ nào?”
“Hàng thứ ba, ngăn thứ hai.” Nhiễm Hiệu Trung run run nói. Đây là lần đầu tiên ông tới đây, chỉ cảm thấy chỗ này âm khí nặng nề, còn không có ánh sáng, trông hệt như là cảnh tượng trong phim kinh dị, hơn nữa do là ở hầm ngầm nên nhìn qua căn bản không hề giống ban ngày mà như là đêm khuya, vô cùng dọa người.
Sở Từ dựa theo địa chỉ đi qua, vừa đến gần liền thấy một nữ quỷ lung lay bay qua, cô móc sư đao ra sẵn sàng đánh trả. Lưu Văn Khiên hình như cũng đã cảm giác được nên phòng bị nhìn bốn phía, nhưng hắn không có thiên nhãn mà chỉ là cảm giác được một loại âm sát khí không tầm thường mà thôi.
“Sở đại sư cũng cảm giác được sao?”
“Đúng vậy, ở ngay gần đây thôi.”
“Tôi cũng cảm giác được, có vẻ sát khí rất nặng, chắc là chết oan.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì cửa sổ của nhà xác bỗng nhiên có hình dáng đong đưa, Sở Từ nhìn qua thì thấy một nữ quỷ đang bay chỗ cửa sổ, sắc mặt âm lãnh trắng bệch, tóc rất dài, dài đến che khuất nửa khuôn mặt, máu đỏ tươi chảy từ trên mặt cô đến bàn chân, lướt qua ngón chân, từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất. Thấy Sở Từ nhìn qua, cô ta bỗng nhiên cười âm lãnh, đi đến trước mặt Nhiễm Hiệu Trung.
“Dừng tay!” Sở Từ dựng thẳng sư đao, lạnh lùng nói: “Buông ông ta ra.”
“Buông ra? Được thôi! Chờ lão ta đền một cái mạng cho tôi thì tôi sẽ thả thôi.”
Sở Từ cau mày, Tả Thiên thì bị tình huống này dọa đến, hắn hoảng sợ nhìn bốn phía, vội la lên: “Sở thần, cô nói chuyện với ai vậy? Cô kêu ai buông cái gì ra cơ? Nơi này rõ ràng là không có người mà! Đừng nói là chúng ta gặp phải cái gì rồi chứ? Cô đừng dọa bọn tôi nha!”
Sở Từ không nói gì, đột nhiên, Nhiễm Hiệu Trung vươn tay cầm lấy phía trước cổ của mình như là bị người khác bóp cổ vậy, quỷ dị hơn là xung quanh ông không có người nào, mặt Nhiễm Hiệu Trung dần dần trở nên đỏ tím, miệng há lớn lại không thể nào hít vào được, đôi mắt trợn to như là nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi. Sở Từ thấy thế không dám chậm trễ, cầm sư đao hung hăng chém qua, sư đao vừa vặn dừng lại trên cổ tay của nữ quỷ, nữ quỷ bị đau liền lắc mình tránh né.
Nhiễm Hiệu Trung có thể hô hấp liền thở dốc từng cơn, Chu Ái Hồng khóc ròng nói: “Đại sư, chuyện gì vậy? Tại sao chồng tôi lại như vậy? Có phải hay không có thứ gì đi theo ông ấy muốn hại ông ấy?”
Sở Từ không lên tiếng, nhìn Nhiễm Hiệu Trung một lát mới nói: “Chuyện này phải hỏi chồng bà, hỏi xem ông ta đã làm chuyện tốt nào.”
Nhiễm Hiệu Trung ngẩn ra, khó hiểu lắc đầu: “Tôi không hiểu ý của cô lắm, tôi chỉ là một người giao hàng bình thường mà thôi, có thể làm chuyện gì cơ chứ? Mỗi ngày trừ đi giao hàng thì tôi không còn làm gì nữa cả, cũng không có gian díu với nữ nhân bên ngoài thì làm sao có kẻ thù nào được?”
Sở Từ thở dài, cuối cùng mới nói: "Đúng vậy,ông không có kẻ thù, từ tướng mạo của ông xem thì ông còn là một người tận trung tận trách, cũng rất thành thật bổn phận, cũng không có đào hoa gì cả, chỉ tiếc là, bình thường không phạm sai lầm thì thôi, nếu lỡ phạm sai thì sẽ phạm phải sai lầm lớn. Từ tướng mạo của ông là tôi có thể thấy được trên người ông đang đeo một cái mạng người."
"Cái gì?" Nhiễm Hiệu Trung sợ hãi. thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, camera cũng đang quay ông liền sợ run nói: "Không thể nào! Chuyện xảy ra hồi nào? Bản thân tôi cũng không biết thì làm sao mà cô biết được? Không có khả năng! Làm sao tôi có thể giết người được cơ chứ? Ngay cả gà mà tôi còn không dám giết mà."
Sở Từ nhìn thần sắc của ông ta thì biết ông cũng không có nói dối, ông ấy thật sự không biết là trên người mình lưng đeo một mạng người, nhưng mạng người này lại thật sự tồn tại, nếu cô không tính sai thì lúc trước Nhiễm Hiệu Trung hại một người, hẳn chính là cô gái kia, nhưng bản thân ông lại không biết chuyện này nên không có chút ăn năn nào, người kia chờ không kịp mới tự mình ra tay trả thù.
Thế nên mới có chuyện cơm hộp đòi mạng này.
"Ông nghĩ lại xem ông có từng giết qua người phụ nữ nào không?"
"Không! Tuyệt đối là không có khả năng!" Nhiễm Hiệu Trung nói.
Nữ quỷ cười lạnh: "Gỉa vờ giả vịt cái gì? Ông giết tôi rồi mà còn dám nói không biết! Chẳng lẽ tôi cứ vậy xui xẻo, chịu chết oan chết uổng sao? Không có cửa đâu, ông làm tôi chết thảm thì tôi cũng không để ông sống vui vẻ được đâu, ông cứ ở cái nhà xác này cùng với tôi, nếm thử xem nằm ở chỗ này vào mùa đông khắc nghiệt sẽ có cảm giác như thế nào."
Những lời này Nhiễm Hiệu Trung căn bản là không nghe được, ông nỗ lực nhớ lại, nhớ thật lâu cũng không biết mình đã hại chết một người phụ nữ lúc nào. Sở Từ nhíu mày, cố ý khống chế thiên nhãn, có lẽ là do nơi này âm khí quá nặng nên phải mất một lúc thiên nhãn mới mở ra được, cô lập tức thấy được rất nhiều hình ảnh liên quan đến Nhiễm Hiệu Trung, phần lớn đều là có liên quan đến việc đặt cơm.
Hình ảnh nhanh chóng chuyển đến một ngày mưa, Nhiễm Hiệu Trung nhận được một đơn đặt hàng yêu cầu cần giao trong vòng nửa tiếng, nhưng nơi giao hàng lại khá xa, bình điện của xe ông còn trùng hợp mà bị hỏng, nơi này cũng gần nhà ông nên ông quyết định về nhà đổi xe rồi đi giao, mà đổi xe xong thì đã mất rất nhiều thời gian, thấy sắp bị muộn rồi, mà giao cơm trễ sẽ bị phạt nên ông chạy nhanh đi giao cơm.
Mưa quá lớn, lớn đến cần gạt nước cũng không có tác dụng gì, ngay cả kính chiếu hậu cũng nhìn không rõ. Nhiễm Hiệu Trung lái xe, trong lòng nôn nóng, sợ mình đến trễ liền rẽ vào đường tắt, tăng tốc độ chạy. Bỗng nhiên ông cảm thấy xe của mình chấn động một chút, ông sửng sốt nhìn kính chiếu hậu, không thấy bất kì người nào, ông lại duỗi đầu nhìn xung quanh cũng không thấy người. Hẳn là cục đá chứ? Hay là đồ vật gì đó bị người ta ném đến ven đường? Nhiễm Hiệu Trung nghĩ vậy liền tiếp tục lái xe đi giao đồ, cũng may là đưa đến kịp lúc, khách hàng còn thưởng ông 10 đồng tiền, Nhiễm Hiệu Trung rất kích động, cảm thấy tuy rằng hôm nay bình điện xe bị hư rồi nhưng vận khí của ông vẫn không tồi chút nào, vui rạo rực trở về.
Nhưng ông lại không biết rằng cú va chạm kia đụng phải một người phụ nữ ra ngoài ăn cơm. Người phụ nữ kia ăn mặc rất xinh đẹp, có vẻ như đang muốn ra ngoài hẹn hò, cô mặc một cái áo khoác nỉ màu đen, váy ngắn, dưới chân là một đôi bốt cao, cả người nhìn có vẻ rất tinh thần. Mưa quá lớn nên dù của cô bị gió thổi lay động không ngừng, bỗng nhiên một trận gió to thổi qua, dù bị thổi mạnh về hướng giữa đường, cô hoảng sợ, vì cầm dù nên theo bản năng bước lên mấy bước, chỉ một bước này, xe của Nhiễm Hiệu Trung đã nhanh chóng chạy qua, người phụ nữ bị tông ngã trên mặt đất, trùng hợp là đầu nhọn của dù chọc đến ngực cô khiến cô chết ngay tại chỗ.
Người kia chết quá mức trùng hợp, xác suất của kiểu chết này quả thực còn nhỏ hơn xác suất trúng xổ số nữa, Sở Từ xem xong cảm thấy rất thổn thức, tuy nói Nhiễm Hiệu Trung chạy xe nhanh quả thực là có sai nhưng người phụ nữ kia vì cây dù mà bước ra giữa đường cũng là sự thật, càng quan trọng là nguyên nhân chết của cô là bị dù đâm trúng ngực, xác xuất nhỏ như vậy mà cô cũng gặp được, Sở Từ chỉ có thể cảm thán vận mệnh trêu người.