Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 152 - Chương 152 - Đơn Đặt Hàng

Chương 152 - Đơn đặt hàng
Chương 152 - Đơn đặt hàng

Lưu Văn Khiên nhìn qua Sở Từ một cái, khóe môi cười lạnh, bộ dáng cũng không mấy thân thiện, loại không thân thiện này biểu hiện rất rõ ràng, thậm chí không hề che dấu mà để lộ dưới màn ảnh.

Không khí hôm nay rất khẩn trương, Tả Thiên cười nói: “Kì này, chúng ta may mắn có thể mời đến Lục Cảnh Hành lão sư làm khách mời, hoan nghênh Lục lão sư. Kì trước, sau khi Quách Đại sư bị đào thải thì chúng tôi đã mời một vị Đại sư trứ danh ở Hong Kong đến, đó là Đại sư Lưu Văn Khiên, danh khí của Lưu Đại sư rất vang dội, hẳn là mọi người đều đã nghe qua tên tuổi của ông ấy, hy vọng có Lưu Đại sư tham gia thì tiết mục của chúng ta lại sẽ càng xuất sắc hơn.”

Mọi người lại vỗ tay.

Sau khi nói khách sáo xong liền tiến vào chủ đề chính, chủ đề kì này là pháp thuật, pháp thuật không chỉ hạn chế trong vòng pháp thuật của Trung Quốc, mục đích là triển lãm cho khán giả thấy được công dụng chân chính của pháp thuật, cùng với mấy lời đồn đãi về tà thuật là có thật hay không.

Từ lúc bắt đầu, Tả Thiên liền đã hỏi: “Lục lão sư, anh có tin tưởng vào sự tồn tại của pháp thuật không? Có lời đồn nói lúc bị tai nạn anh đã hôn mê, có Đại sư giúp anh chiêu hồn nên mới tỉnh lại, có phải là sự thật không?”

Lục Cảnh Hành gật đầu không có che giấu: “Tôi tin tưởng trên thế giới là có pháp thuật, bởi vì pháp thuật thật sự tồn tại.”

Tả Thiên rất kinh ngạc, nhân viên công tác cũng ngạc nhiên nhìn anh, minh tinh bình thường là sẽ không trả lời những vấn đề như thế này, sợ tạo thành scandals. Chu Thản đứng ở bên cạnh thì đau khổ đỡ trán, xong rồi, mọi việc hắn dặn dò Lục Cảnh Hành đều đã quên sạch.

Đại ca à! Không thể nói đến mấy đề tài mẫn cảm này nha! Pháp thuật cái gì đó, làm các fan nghĩ như thế nào bây giờ? Không phải là tuyên truyền phong kiến mê tín sao? Lỡ bị phía trên phong sát thì xong đời.

“Vậy lúc ngài bị tai nạn xe cộ…”

Lục Cảnh Hành nói: “Tôi có thể tỉnh lại xác thật là có người giúp tôi làm phép, tôi sẽ không phủ nhận điểm này, mà người kia còn chính là Sở thần.”

Nghe thế, các camera lập tức quay về phía Sở Từ, Sở Từ nghẹn một chút.

Lục Cảnh Hành nghiêm trang nói: “Sở thần thật sự rất lợi hại, giúp tôi chiêu hồn tỉnh lại, cho dù là đoán mệnh hay là xem phong thủy đều rất linh nghiệm, trong lòng tôi cô ấy là Đại sư huyền học giỏi nhất không ai có thể so sánh được.”

Mẹ nó…

Tả Thiên chửi thầm một tiếng. Lục Cảnh Hành thật đúng là bộc ra việc lớn nha, nhưng mà như vậy thì tiết mục cũng sẽ có nhiều điểm sáng.

Chu Thản cũng chửi thầm một câu, muốn nói cậu cũng đừng khoe khoang lão bà được không? Nghiêm trang khoe khoang nữ nhân của mình như vậy, còn cần mặt mũi không? Mà Sở Từ cũng bị lời nói của anh khiến cho ngại ngùng không được, trước kia sao cô không biết Lục Cảnh Hành sẽ mặt dày như vậy đâu? Khoe khoang bản lĩnh của cô ngay trước mặt cô, thật sự quá xấu hổ.

Mà Lục Cảnh Hành lại không biết suy nghĩ của mọi người, còn trịnh trọng gật đầu như là khẳng định đáp án của mình.

Mặt của bốn vị Đại sư kế bên đều đen, bởi vì bọn họ phát hiện từ khi mở màn đến bây giờ, Lục Cảnh Hành đã thành công đem tất cả màn ảnh hướng về phía Sở đại sư, ngay cả cái góc máy cũng không để lại cho bọn họ! Thật là ác độc! Anh ta muốn nhận thầu toàn bộ màn ảnh hay sao vậy?

....................

Giải ưu đoán mệnh là nội dung chính của ‘Đại chiến huyền học’, mỗi kì đều sẽ có người ủy thác, kì này vừa mở màn liền có 5 người đến, Tả Thiên nói: “Sau đây xin mời vị khách thứ nhất của chúng ta xuất hiện.”

Người đến đoán mệnh là một gia đình ba người, Tả Thiên nhanh chóng hỏi: “Mời mọi người đem phán đoán của mình với gia đình này viết lên trên giấy.”

Câu hỏi vẫn giống như lần trước nên lần này mọi người đều trả lời rất nhanh, 5 vị Đại sư đều nói đây là một gia đình tái hôn, cũng đều nói đứa bé trai kia là con trai của người đàn ông. Sở Từ kinh ngạc, kì trước không có mấy người đoán trúng, kì này xác suất lại cao hơn rất nhiều, có thể thấy được là sau khi trở về mọi người là có dụng công, tiến bộ còn rất lớn.

Tả Thiên cười nói: “Chúc mừng mọi người, tất cả đều trả lời đúng. Hôm nay người ủy thác của chúng ta có một chuyện rất quan trọng cần nhờ, hy vọng năm vị Đại sư có thể dùng pháp thuật đến để giúp họ hoàn thành nguyện vọng."

Sở Từ nhướn mày, chuyện gì mà phải cần dùng pháp thuật để hoàn thành? Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này không có liên quan đến đoán mệnh sao?

Lúc này người phụ nữ cũng đỏ mắt nói: “Các vị Đại sư, tôi là Chu Ái Hồng, là một người công nhân bình thường, lần này tôi đến là vì chồng tôi, mong các vị Đại sư có thể giúp ông ấy một phen, mấy ngày nay ông ấy đi giao cơm hộp chuyển phát nhanh đều gặp phải 1 cái đơn hàng giống hệt nhau.”

Mọi người nghi hoặc nhìn bà, đơn đặt hàng giống nhau thì sao chứ? Bây giờ cơm hộp rất lưu hành, nhiều người đặt mua hàng ngày, mỗi ngày đều gọi món giống nhau cũng không có gì ghê gớm đi?

Lưu Văn Khiên nhíu mày nói: “Nói trọng điểm xem nào.”

Chu Ái Hồng bị dọa đến muốn khóc, chồng bà là Nhiễm Hiệu Trung vội la lên: “Đại sư, là như thế này, để tôi nói cho mọi người nghe đi. Tôi là nhân viên của một trang web bán cơm hộp, ngày nào tôi cũng phải đi giao cơm, nhưng là từ ba ngày trước bắt đầu, tôi nhận được một đơn hàng rất kì quái, trên đó có viết rõ địa chỉ và số tầng, tôi dựa theo địa chỉ kia đưa qua thì phát hiện chỗ đó chính là…”

Ông sợ đến mức không dám ra tiếng, Sở Từ truy vấn: “Là cái gì?”

“Là nhà xác của bệnh viện.”

Nghe thế mọi người đều cảm thấy lạnh cả người, Sở Từ lại hỏi: “Có phải là người nào đó trêu đùa ông không?”

“Lúc đầu tôi cũng nghĩ là như vậy, liền gọi điện thoại qua, bên kia có người nhận điện thoại rất nhanh, tôi hỏi có Trần tiểu thư ở đây không? Người nhận điện thoại nói Trần tiểu thư đã chết mấy ngày rồi.”

Nghe qua có vẻ rất giống chuyện ma nên sắc mặt mọi người đều thay đổi, Sở Từ không nói gì chỉ nhìn hai người kia một lát. Từ sắc mặt của họ xem thì hai người họ không giống như đang nói dối, vậy là thật sự có người mỗi ngày đều gọi cơm hộp đến nhà xác.

“Đây có thể là một trò đùa dai.” Diêu Văn Hoắc kết luận: “Có người muốn trả thù ông nên đặt cơm hộp đến nhà xác cho ông đi giao, người kia có thể là đồng nghiệp, hàng xóm hoặc là bạn bè nào có thù oán với ông chẳng hạn, cũng không thể chứng minh được trên đời có quỷ qua câu chuyện của ông được.”

“Đúng vậy.” Triệu Thiên Nhất và Quảng Nhan Tình cũng gật đầu đồng ý, nhưng mà…

“Không!” thanh âm của Sở Từ và Lưu Văn Khiên cùng nhau vang lên, hai người nhìn về phía đối phương, ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ đến đối phương cũng có thể nhìn ra điểm này, Lưu Văn Khiên nhíu mày nói: “Không biết Sở đại sư có cao kiến gì không?”

Sở Từ cười nhẹ: “Cũng chưa đến mức cao kiến, chỉ là có một kiến giải vụng về mà thôi, tôi nhìn sắc mặt của hai người họ, Nhiễm Hiệu Trung có một tầng sát khí nhàn nhạt trên mặt, còn có quỷ khí dính vào người, có thể thấy là đụng vào đồ vật gì đó dơ bẩn, mà các món ăn trong cơm hộp…Nhiễm tiên sinh, ông có từng hỏi qua Trần tiểu thư lúc còn sống thích ăn gì nhất chưa?”

Nhiễm Hiệu Trung vội gật đầu: “Đã hỏi qua, lẩu thịt dê đúng là món mà khi còn sống cô ấy thích ăn nhất.”

“Nếu đã như vậy chúng ta không ngại tự mình đi xem một chuyến, xem thử đây có phải là yêu cầu của Trần tiểu thư hay không.”

Nghe thế, Lưu Văn Khiên gật đầu, những Đại sư khác đều sửng sốt, đi nghiệm chứng? Đi đâu nghiệm chứng? Chẳng lẽ là đi nhà xác? Không phải chứ? Làm chương trình mà đến nhà xác quay thì còn ai dám coi?

Tả Thiên cũng hoảng: “Đại sư, không phải chứ? Đi nhà xác sao?”

Sở Từ nhướn mày: “Anh còn có biện pháp nào tốt hơn không?”

“…” Tả Thiên bị nghẹn một chút, kinh tủng nhìn về phía Lục Cảnh Hành, mong anh có thể mở miệng ngăn cản, ai ngờ Lục Cảnh Hành trầm giọng nói: “Anh đi cùng em.”

“…” Điên rồi! Điên rồi! Điên rồi! sắc mặt của Quảng Nhan Tình và Triệu Thiên Nhất đột biến, hai người bọn họ chuyên tấn công đoán mệnh, rất ít đề cập đến pháp thuật bắt quỷ gì đó, nhiều nhất là giúp người ta xem phong thủy mà thôi, chưa bao giờ chạy đến nhà xác cả. Lại nói người đoán mệnh như bọn họ đều mê tín, cũng sợ quỷ, khiến bọn họ đi nhà xác là vì quay hình ảnh bọn họ sợ hãi thất thố sao?

Nhất thời Triệu Thiên Nhất bọn họ chỉ cảm thấy Sở Từ quá âm hiểm, vì phụ trợ bản thân mình không sợ quỷ liền khăng khăng dẫn bọn họ đến nhà xác, cố tình bọn họ còn không dám nói mình không đi.

Nhiễm Hiệu Trung run run nói: “Đại sư, nhất định phải đến đó sao? Tôi sợ lắm.”

Sở Từ nhìn qua tướng mạo của ông, trầm giọng nói: “Không đi cũng được, nhưng nếu vậy ông không thể sống qua ba ngày.”

“Cái gì?” Nhiễm Hiệu Trung hết hồn nói: “Đại sư, cô đừng nói giỡn nha! Tôi sợ thật đó.”

Lưu Văn Khiên không hổ là Đại sư nổi tiếng của Hong Kong, hắn nói: “Tôi đã bấm đốt ngón tay tính qua sinh thần bát tự của ông, ông sống không quá ba ngày, mà chết còn rất đột ngột, rất có thể là có liên quan đến việc gọi cơm hộp lần này, nếu không đi một chuyến chỉ sợ là mạng ông không giữ được lâu.”

Nghe bọn họ nói như vậy Nhiễm Hiệu Trung sợ đến quá mức, ngay cả Tả Thiên cũng cảm thấy tiết mục này muốn làm thật, tập về đến pháp thuật này vừa quay liền liên quan đến quỷ, khởi điểm như vậy có cao quá hay không? Hắn không dám làm trái ý hai người, chỉ có thể cùng đi đến nhà xác.

Bình Luận (0)
Comment