“Không có việc gì, Đại sư cũng biết mà, chúng tôi làm nghề này là không sợ người khác bàn tán, chỉ sợ người ta không thèm bàn tán mà thôi, nếu bạn mạng có thể suy đoán đó là tôi thì càng tốt! Dù sao tôi cũng không có ra mặt thừa nhận chuyện này, khiến cho mấy thứ này thành một việc bí ẩn, người ta càng bàn tán nhiều sẽ càng khiến tôi gia tăng cảm giác thần bí.”
Sở Từ không ngờ cô có thể nghĩ thoáng như vậy, lập tức nói: “Cảm ơn.”
“Khi nào sách xuất bản cô nhớ kí một quyển gửi cho tôi là được rồi.”
“Không thành vấn đề.” Sở Từ rất cảm ơn cô nể tình, lập tức đem câu chuyện sửa sang lại một ít, lại vẽ thêm một ít nội dung.
Hàn Lôi bên kia gửi tin tức đến nói sách đã in rất nhiều, chỉ là còn chưa đủ số lượng dự bán, nhà xuất bản đã khiến công nhân tăng ca thêm giờ nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ đặt hàng của Sở Từ, Hàn Lôi còn nói sách được xuất bản rất tinh xảo, giá trị cao hơn so với giá tiền người đọc bỏ ra mua, đến lúc đó nhất định sẽ phá vỡ kỉ lục tiêu thụ.
Sở Từ cũng không có quá quan tâm đến mấy thứ này, mỗi ngày đều lo chuyện của mình như cũ.
Bất tri bất giác liền đến ngày quay《 'Huyền Học Đại Chiến' 》lần thứ hai.
Kì thứ hai của "Đại chiến huyền học" có một chút thay đổi, Quách Thanh Tâm bị thay đổi khiến cho tâm lý của tất cả các thiên sư đều có một chút chấn động, tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu như kì này mình không biểu hiện tốt thì người bị thay đổi tiếp theo chính là bản thân mình, mà bị thay đổi là một chuyện vô cùng mất mặt, nghe nói kể từ khi rời khỏi tiết mục thì Quách Thanh Tâm cũng chưa nhận được cọc công tác nào tốt cả, có thể thấy được là đã bị ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Nhân viên công tác của tổ tiết mục giúp Sở Từ trang điểm tốt, mặc quần áo và mang mặt nạ xong, cô vừa ra cửa liền thấy Triệu Thiên Nhất đang đi đến, hắn ta liếc nhìn Sở Từ một cái rồi trầm giọng nói: “Không biết Sở đại sư cảm thấy vị đại sư hôm nay sẽ đến là người thế nào?”
“Đại sư hôm nay đến?”
“Sao thế? Cô không biết gì sao?” Triệu Thiên Nhất cười lạnh: “Cô không có để ý thấy danh sách đại sư sẽ tham dự tiết mục sao? Khách mời kì này chính là đại sư Hong Kong nổi tiếng Lưu Văn Khiên. Đây chính là một trong ba vị đại sư nổi tiếng nhất ở Hong Kong, cũng có danh dự rất cao ở Đông Nam Á, cô cho rằng người kia đã tới thì cô còn có thể giữ vững địa vị của mình sao?”
Sở Từ nhướn mày, tuy rằng động tác này của cô Triệu Thiên Nhất không thể thấy được: “Tôi có địa vị gì?”
“…” Triệu Thiên Nhất cứng họng một chút, sau đó tức giận nói: “Cô còn giả vờ cái gì? Cô có địa vị gì cô không biết sao? Cô nghĩ rằng ai muốn mang mặt nạ cũng được hả?”
Sở Từ gõ gõ cái mặt nạ vừa nặng vừa dày trên mặt mình, thở dài nói: “Nếu muốn thì ông cứ lấy đi, dù sao tôi đeo cũng đủ rồi.”
“…”
Bị cô kích thích như vậy, Triệu Thiên Nhất cũng quên mất mình muốn nói cái gì. Lúc đó, cửa phòng trang điểm bên cạnh cũng mở ra, một người đàn ông mặc tây trang bước ra ngoài, anh có dáng người cao gầy, hai chân thon dài cũng được quần tây bao vây, đôi giày da bóng lưỡng cùng mái tóc được xử lý một cách thích đáng khiến cả người anh như đang sáng lên. Khóe môi của Sở Từ gợi lên, cô mỉm cười nhìn về phía người đàn ông kia.
Triệu Thiên Nhất thấy ánh mắt của cô liền cười khinh miệt: “Cô là fan của Lục Cảnh Hành?”
“Sao cơ?” Sở Từ nháy mắt với Lục Cảnh Hành một cái, Lục Cảnh Hành giả vờ chính trực lơ đi, Triệu Thiên Nhất thấy thế liền càng khinh thường: “Muốn lôi kéo làm quen với Lục Cảnh Hành cũng phải tự nhìn lại bản thân mình có đủ tư cách hay không, cho dù người ta có nhiều scandal cỡ nào cũng là một minh tinh nổi tiếng, lưu lượng cao đỉnh cấp, cô thì sao? Đoán mệnh?”
Sở Từ nghe hắn nói như vậy liền nhíu mày lại, cái người này cũng đủ nhàm chán, không có bản lĩnh cũng thì thôi, đã thế lại còn thích châm chọc người khác, chờ hắn ta đi rồi Lục Cảnh Hành mới đến gần nói nhỏ: “Sở đại sư, thật là trùng hợp.”
Sở Từ cắn răng, lúc sáng hai người cùng nhau đi rèn luyện anh cũng không hề nói là hôm nay anh sẽ đến: “Sao anh lại đến đây?”
“Nghe nói tiết mục này có rất nhiều mỹ nữ nên anh đến xem.”
“…”
Hai người đang nói chuyện thì camera cũng đến, Tả Thiên cũng đến gần cười nói: “Lục lão sư, đây là lần đầu tiên anh tham gia gameshow sau khi xảy ra tai nạn xe cộ đúng không?”
Lục Cảnh Hành gật đầu, vết sẹo trên mặt đánh dấu sự đau đớn mà anh đã trải qua, tuy rằng không quá đẹp nhưng kì quái là ở trên gương mặt anh lại rất có hương vị, đó là cảm giác tang thương riêng của một người đàn ông trưởng thành. Anh vốn là có dung mạo cực đẹp, thêm lực dụ hoặc khiến cho anh lại càng mê người hơn.
Tả Thiên thầm nghĩ báo lá cải thật là không đáng tin cậy, mấy ngày trước còn có rất nhiều báo chí thề son thề sắt nói dung mạo của Lục Cảnh Hành đã bị hủy, nói anh chịu ảnh hưởng của tai nạn xe cộ rất lớn, bởi vì sau khi xảy ra tai nạn xe cộ thì anh rất ít khi đăng Weibo, cũng không tham gia tiết mục nào, chỉ đóng phim điện ảnh hoặc là chụp ảnh cho tạp chí gì đó, bởi vậy tất cả mọi người đều cảm thấy tạp chí nói thật. Nhưng giờ nhìn lại, diện mạo không chí có không bị hủy, ngược lại càng có hương vị.
Thật là làm người tuyệt vọng!
“Đây là lần đầu tiên tôi tham dự tiết mục sau khi bị tai nạn xe cộ, đã lâu không gặp.” Lục Cảnh Hành cười chào hỏi với màn ảnh, ánh mắt anh thâm trầm nhưng nụ cười lại thanh triệt, có loại mâu thuẫn rất kì quái.
Tả Thiên rất kích động, chương trình đầu tiên mà Lục Cảnh Hành tham gia sau khi quay lại giới giải trí không phải là những chương trình truyền hình trên tivi mà là một gameshow trên internet, làm sao mà không khiến người ta kinh ngạc cho được?
Hắn bát quái nói: “Sao Lục lão sư lại đồng ý tham dự tiết mục của chúng tôi? Nói thật, đến giờ tôi vẫn còn thấy thật kinh ngạc.”
Lục Cảnh Hành nhìn về phía Sở Từ, Sở Từ ngẩn ra, có loại dự cảm không tốt, giây tiếp theo liền thấy anh cười chân thành nói: “Nghe nói Sở đại sư muốn tham dự tiết mục nên dù sao tôi cũng phải đến duy trì một chút.”
Sở Từ chỉ cảm thấy đầu mình nổ tung một tiếng, cô vẫn luôn muốn điệu thấp che dấu tình yêu của hai người, chỉ sống trong thể giới riêng của mình mà thôi. Dù sao anh cũng là minh tinh, tai tiếng nhiều cũng không tốt.
Nhưng anh lại cứ quang minh chính đại mà xuất hiện trước mặt bạn bè của cô, liên hoan lớp anh đi đón cô, tìm phòng cho thuê anh cũng đi cùng cô, đi gặp Tô Đài bọn họ anh cũng đi theo, giờ cô đi tham gia chương trình huyền học anh cũng là âm hồn không tiêu tan.
Sở Từ kêu rên…Cuộc sống này thật là không sống nổi!
Lão công luôn muốn công khai tình yêu làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp!
Tả Thiên sớm cảm thấy hai người kia không thích hợp liền bát quái nói: “Chẳng lẽ, Lục lão sư và Sở thần quen biết nhau sao? Hai người biết nhau từ trước rồi?” Hắn hỏi rất uyển chuyển.
“Đúng vậy.” Lục Cảnh Hành cười nhạt: “Tôi và Sở thần…” nhấn mạnh một chút, nghe đến hoảng “rất thân, lần đầu tiên cô ấy tham dự tiết mục, dù sao tôi cũng phải duy trì một chút.”
Tả Thiên biết có một số vấn đề cần hỏi vừa phải mới có thể càng khiến người ta tò mò. Ánh mắt của Lục Cảnh Hành nhìn Sở Từ, đến quỷ cũng có thể cảm giác được không thích hợp.
Hai mắt của anh vẫn luôn sáng lên nha! Chậc chậc, không phải là một đôi thật đi? Nếu vậy thì kì này chiếu lên còn sầu ratings sao?
Tả Thiên kích động đến không được.
“Cảm ơn Lục lão sư đã đến làm khách mời của chương trình “Đại chiến huyền học” của chúng tôi, mời Lục lão sư và Sở thần nghỉ ngơi trước một lát.”
Chờ hắn đi hai người mới lén vào phòng trang điểm. Lục Cảnh Hành kéo tay Sở Từ để trên tường, tay kia chống ở bên tai của cô, liếm cổ cô một cái, ngửi được mùi hương của tóc cô, anh nhỏ giọng nói: “Sở thần?”
“Cút đi!” Sở Từ mắng.
Lục Cảnh Hành cười nhẹ, cầm tay cô dụ dỗ nói: “Được rồi, anh không đùa em nữa, anh thật là hối hận khi để em đeo mặt nạ như thế này.”
“Gì cơ?”
“Muốn hôn em cũng không hôn được.”
Sở Từ bật cười, hai người ôm ôm cọ cọ, cái cọ này liền dẫn đến chuyện lớn! Sở Từ cứ cảm thấy phía dưới của anh không bình thường, nghĩ đến lần trước cô ngồi trên đùi anh, cảm thụ được sự cứng rắn phía dưới, cô ho nhẹ nói: “Chúng ta ra ngoài đi? Lỡ bị người khác chụp ảnh đến thì không tốt.”
Lục Cảnh Hành thở dài thật dài, những ngày có thể thấy mà không thể ăn thật là khổ sở. Anh nói nhỏ: “Vợ à, em không phải là một người ham ăn đủ tư cách.”
“…”
…………
Lưu Văn Khiên mặc một cái áo bào trắng, nhìn qua có vẻ tiên phong đạo cốt, hơn nữa diện mạo trắng nõn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, xác thật là có phong phạm của Đại sư, ánh mắt của hắn sắc bén, liếc một cái cũng khiến người ta không thể che giấu được chuyện gì. Thực ra Sở Từ vẫn có nghe qua về đại danh của Lưu Văn Khiên, nghe nói người này hồi trẻ là bán vải, sau một lần đoán mệnh cho một thương gia ở Phúc Kiến, tính đến người kia nếu đi Đài Loan sẽ phát tài, người kia tin lời đi Đài Loan, ba năm sau trở về đã có thân gia mấy tỷ, vì cảm ơn Lưu Văn Khiên còn quyên tiền xây một tòa miếu và cho không ít tiền mặt, lúc ấy Lưu Văn Khiên còn trẻ, biết rằng mình cần phải học tập nhiều hơn nên vẫn luôn ra ngoài bái sư, hắn đã từng bái một hàng đầu sư học tập (Hàng đầu: kiểu như làm phép nguyền rủa, một loại phép ở Thái Lan với mấy nước Đông Nam Á), bái mấy người có khả năng thông linh để học tập, còn bái Đại sư ở trong nước học pháp thuật, tóm lại cũng coi như là toàn tài, bởi vậy sau khi học xong đi Hong Kong liền trở nên thành công, không chỉ xuất bản sách mà còn thường xuyên tham dự tiết mục tivi, bị người khác tín nhiệm, rất nhiều minh tinh đều thích đến tìm hắn đoán mệnh.