Cô nhìn đến mê mẩn, bất tri bất giác liền móc điện thoại ra tự chụp hình, Trần Quảng Đào thấy thế liền lén chạy tới kéo cô xuống: “Cô nương à, cô nghĩ cái gì vậy đâu? Tuổi còn trẻ đã luẩn quẩn trong lòng, nếu tôi có thể trở lại tuổi này của cô thì cho dù khiến tôi trắng tay tôi cũng chịu nha!”
Cô gái kia kì quái nhìn ông một cái, đúng vậy, vừa rồi cô còn định đến đây tự tử nha, nhưng không biết vì sao nhìn đến ánh mặt trời, núi sông cô lại không muốn tự tử nữa, kì lạ, rõ ràng là cô ôm quyết tâm muốn chết mới đến đây nha.
Cảnh sát đến rất nhanh, cũng khiến cho phóng viên theo tới, phóng viên đưa tin sự tình trải qua, còn đem camera nhắm ngay mặt cô gái kia, quay hình ảnh cô đứng ở trên cầu: “Xin hỏi vì sao cô lại muốn đến đây tự sát thế?”
Cô gái kia thở dài: “Cha mẹ của tôi chết bởi tai nạn giao thông, người nhà bạn trai tôi nói tôi không may mắn, khắc chết cha mẹ mình nên muốn chia tay với tôi, tôi nhất thời luẩn quẩn…”
“Vậy tại sao sau đó cô lại không nhảy xuống, là cái gì khiến cô quyết định tiếp tục sinh tồn?”
“Tôi cũng không biết.” Cô gái kia cũng có vẻ mờ mịt: “Hình như cây cầu này có ma lực gì ấy, tôi đứng lên rồi đột nhiên lại cảm thấy không muốn chết nữa, cảm thấy sống cũng không tồi, tâm cảnh cũng trống trải rất nhiều.”
Đêm đó thời sự đưa tin này, Điền Tam Thải thấy còn lắc đầu nói: “Giới trẻ thời này thật là dễ nghĩ quẩn nha.”
Sở Từ xem tin tức, gật đầu, xem ra phong thủy vẫn là có tác dụng, nếu không cô bé kia nhất định là sẽ không dễ dàng như vậy mà thay đổi ý định của mình, thực ra cô có xem qua tướng mạo của cô gái kia, trong mệnh cô cũng thật sự sẽ ngã xuống dưới, chỉ là sẽ không chết mà bán sống bán chết ở bệnh viện rất nhiều năm mới xuất viện, mệnh thật sự là khổ, cũng may là có tự mình thay đổi ý định.
Mệnh của một người tuy có thể tính đến nhưng lại không phải sẽ không có thay đổi gì, cô gái kia nếu không chết thì về sau nhất định là sẽ có một cuộc sống mới.
Mấy ngày sau lục tục lại có người đến muốn tự sát, cũng là kì quái, những người muốn tự sát đến đây sau đều tự mình bò xuống, nói không muốn chết nữa. Từ đó thánh địa tự sát cũng bị sửa tên lại, bị bạn mạng nói là ‘Thánh địa đến liền không muốn chết’, cũng là có đủ khôi hài.
Số lần nhiều, rất nhiều bạn mạng còn chạy tới ‘Thánh địa không chết’ tham quan, còn chụp hình lưu niệm, không lâu sau cây cầu kia còn trở nên nổi tiếng, được xưng là một cảnh quan nhất định phải đến tham quan, nghe nói chỉ cần đến đây một chuyến là có thể tìm lại tín niệm sống sót, kiên định tin tưởng của mình, sau khi trở về không những sẽ không chết mà còn sống tốt nữa.
Từ đây, trên thế giới lại mất đi một cái thánh địa tự sát, mà người đến nhiều thì nhân khí chỗ này cũng tăng lên, có đôi khi còn có đoàn du khách được các hướng dẫn viên mang đến tham quan, dần dần khu biệt thự của Trần Quảng Đào cũng rực rỡ lên, mỗi ngày đều có người đến xem biệt thự, nghe nói rất nhiều người đều cảm thấy chỗ này phong thủy tốt, không khí tốt, địa khí tốt, chỗ nào cũng tốt, giá của biệt thự cũng bắt đầu tăng lên, có khi một ngày có thể bán 3 căn biệt thự, Trần Quảng Đào kích động hỏng rồi.
“Đại sư, cô nhất định phải nhận căn biệt thự này, đây là một chút tâm ý của tôi, thật sự, tôi rất muốn cảm ơn cô, nếu không phải nhờ cô thì đời này có khi tôi không thể xoay người nữa rồi.”
Thấy Trần Quảng Đào, Sở Minh Giang cũng cùng ông chào hỏi, Trần Quảng Đào cũng có chút ấn tượng với Sở Minh Giang, thế mới biết vì sao Tiền Gia Đống có thể móc nối với Đại sư, thì ra Sở đại sư là con gái của Sở Minh Giang! Khó trách khó trách! Trần Quảng Đào cảm thấy rất hụt hẫng, thầm nghĩ mình cực nhọc cả đời cũng không có vận thế tốt như vậy, Sở Minh Giang và Tiền Gia Đống thật là tốt mệnh, có Sở đại sư tọa trấn, không cần làm cái gì cũng có tiền vào túi, mệnh tốt không được.
Sở Minh Giang ban đầu còn muốn cho người nhà ở lại khu chung cư do ông khai phá, không ngờ tới con gái mình tiền đồ như vậy, mua hẳn một căn biệt thự.
Trần Quảng Đào luôn kiên trì muốn tặng Sở Từ một căn biệt thự, Sở Từ nhìn ông một cái liền từ chối: “Không cần, tôi không muốn chiếm tiện nghi của người khác, thường thì tôi tính một quẻ là 100 vạn, ông chỉ cần trừ đi 100 vạn cho tôi là được, số tiền còn lại tôi vẫn trả như bình thường.”
“Không được đâu Đại sư, cầm tiền của cô không phải là đánh mặt tôi sao?”
Khóe môi Sở Từ hơi câu: “Trần tổng, tất cả mọi người đều không dễ dàng, cứ như vậy đi, tôi liền mua căn biệt thự 400 m2 kia, ông coi tính tiền cho tôi rẻ chút là được.”
Trần Quảng Đào thấy cô khăng khăng không cần liền cảm thấy rất khó hiểu, ông vốn tưởng rằng trên đời này không có người nào mà không yêu tiền tài, ai biết lại thật sự có loại “ngốc tử” như vậy, thấy Sở Từ như thế ông lại càng tôn kính hơn, lập tức nói: “Tuy rằng bây giờ giá cả biệt thự đều tăng đến 3 vạn 1m2, nhưng tôi vẫn là tính theo giá cả lỗ vốn trước kia cho cô, tính cô 1,5 vạn, căn biệt thự này có giá hơn 600 vạn, trừ 100 vạn còn 500 vạn.”
Sở Từ rất vừa lòng, cái giá cả này ở đâu đều không thể mua được căn nhà tốt như vậy, căn biệt thư kia phong thủy rất tốt, cô rất thích: “Được, bây giờ tôi liền chuyển khoản cho ông.”
Trần Quảng Đào nhanh chóng kêu người xử lý hợp đồng cho Sở Từ, lại xử lý thủ tục xong, Sở Từ kí tên trả tiền. Trần Quảng Đào nhỏ giọng nói: “Chỗ chúng ta là trên núi, phía sau biệt thự còn có thể đem sân tăng thêm một tầng, để tôi giúp cô xây tầng này lên, cô trang hoàng cũng tiện hơn.”
“Cảm ơn Trần tổng.” Sở Từ cười cảm ơn, Trần Quảng Đào lại cùng Sở Minh Giang hàn huyên một lát mới trở về.
……….
Buổi tối Lục Cảnh Hành gọi điện thoại cho Sở Từ, Sở Từ vừa mới tắm xong, cô vừa lau tóc vừa nghe máy.
Lục Cảnh Hành cười nhẹ: “Em xuống lầu một chút đi.”
Sở Từ nghi hoặc xuống lầu, ngồi vào trong xe, Lục Cảnh Hành móc ra một tấm thẻ đưa cho cô.
“Gì thế?”
“Cho em tiền mua biệt thự.”
“…” Sở Từ bỗng nhiên có loại mình bị bao dưỡng, nhưng mà cảm giác này rất không tồi là được, dù sao hai người trừ bỏ hôn môi ra thì không còn bất kì động tác nào thân mật, đây là không cần trả giá bất kì hành động nào cũng bị bao dưỡng, trừ tình yêu đích thực ra thì không còn lý do nào có thể giải thích được nữa. Cô cười nói: “Sao vậy? Lục lão sư định lấy tiền đập tôi sao?”
Lục Cảnh Hành bật cười: “Em còn nhớ rõ chức nghiệp của anh không? Trừ bỏ đập tiền anh thật sự là hai bàn tay trắng nha.”
“…” Thật là khoe của một cách điệu thấp.
Sở Từ hôn khóe môi của anh một cái, nhẹ giọng nói: “Anh còn có em, cho nên cứ để tiền đó đi. Tương lai em không ngại anh đưa tiền cho em quản, tuy rằng việc quản tiền này khá là mệt nhưng mà thôi em cứ cố mà đồng ý đi vậy.”
“…” Lục Cảnh Hành rất thích cô thỉnh thoảng để lộ ra nét gian trá được ẩn nấp trong vẻ ngoài đứng đắn như vậy, anh thậm chí còn nghĩ chờ đến khi hai người ở trên giường thì cô sẽ còn có nét phong tình cỡ nào. Anh cười nhẹ ôm eo cô: “Phu nhân nói đúng quá.”
……..
Sáng sớm hôm sau, Chu Thản đến tìm Lục Cảnh Hành, ném mấy tấm hình ở trên bàn tức giận nói: “Cảnh Hành, cậu cũng quá không cẩn thận đi, chẳng lẽ cậu không biết tai tiếng của cậu và Đại sư đã truyền đến khắp nơi rồi sao?”
Lục Cảnh Hành nhướn mày, lật một trang sách rồi mới hỏi: “Vậy sao? Chuyện hồi nào vậy?”
“Lần trước Đại sư người ta đi tụ hội cậu đến đón, rất nhiều người chụp đến, còn có bạn học của Đại sư đem hình ảnh đăng lên mạng, tuy rằng do trời tối chỉ thấy được hình dáng nên rất nhiều người còn không tin, lần này thì hay rồi, hai người trực tiếp chạy tới coi nhà, cậu nghe một chút ở trên mạng người ta nói cái gì kìa! Người ta nói cậu đi xem hôn phòng! Cậu nói này có phải bậy bạ không?”
Lục Cảnh Hành khẳng định: “Sức tưởng tượng của bạn mạng thật là phong phú.”
Ngữ khí này…Làm sao còn có chút vui vẻ vậy? Chu Thản tức điên lên.
“Cảnh Hành à, cậu đã không có nhiệt độ rồi, cậu không cho chúng tôi tuyên truyền, cũng không cho chúng tôi bác bỏ những cái scandal đó, đúng vậy, Vạn Thanh giải trí là bị cậu xử cho rơi đài, nhưng thì sao chứ? Vẫn có rất nhiều người còn hiểu lầm cậu mà.”
Lục Cảnh Hành hừ cười: “Thì sao? Chẳng lẽ tôi còn cần giải thích cho bọn họ nghe sao? Chu Thản, chẳng lẽ cậu không biết là có một số chuyện thì không giải thích cái gì mới là lời giải thích tốt nhất sao?”
Chu Thản cứng lại: “Tuy là như thế cũng không sai, nhưng…”
Lục Cảnh Hành cầm lấy ảnh chụp của anh và Sở Từ, trên ảnh chụp Sở Từ chỉ để lộ ra một cái sườn mặt nhưng vẫn có thể thấy được dáng người của cô rất tốt. Lục Cảnh Hành lắc đầu nói: “Người nào chụp lén có điều tra được không?”
“Không biết, cậu cũng cảm thấy nên liên hệ ông chủ của khu biệt thự đó, kêu bọn họ xóa bài đi sao?”
“Không.” Ngón tay thon dài của Lục Cảnh Hành gác trên sách, anh lắc đầu cười khẽ: “Tôi đang nghĩ, người chụp cái tấm hình này trình độ quả thực quá tệ.”
“…”
…………
Lớp 12 khai giảng sớm, thấy mấy ngày nữa liền phải đi học lại Sở Từ nghĩ cần phải đem công tác trong tay xử lý tốt mới được. Đầu tiên là vẽ nhiều truyện tranh một chút, cô đến phòng làm việc, đem cốt truyện của mấy tập mới sửa sang lại.
Trợ thủ Hiểu Văn kinh ngạc cảm thán nói: “Cô chủ, cô lấy đâu ra nhiều cốt truyện như thế? Nhìn qua còn có vẻ rất chân thật nữa. Đặc biệt là cái thánh địa tự sát này, nữ minh tinh bị vu sư thay đổi thân thể này, mấy câu chuyện này khiến tôi luôn có ảo giác nó là sự thật vậy đó.”
Sở Từ cười không nói chuyện, Nhan Thuật đã đoán ra được tài khoản Weibo của cô rồi thì cô cũng không cần giấu diếm nữa, trực tiếp hỏi có thể vẽ truyện tranh này hay không, Nhan Thuật đáp ứng rất dứt khoát: “Chỉ cần không nêu rõ tên của tôi ra là được.”
“Đó là tất nhiên, toàn bộ tôi đều sẽ dùng tên giả, tôi chỉ sợ là khiến bạn mạng đoán mò làm cô bối rối mà thôi.”