Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 165 - Chương 165 - Bảo Mẫu Có Thai

Chương 165 - Bảo mẫu có thai
Chương 165 - Bảo mẫu có thai

Sở Từ vừa nói hết câu, bỗng nhiên bảo mẫu bên cạnh ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi.

“Dì làm sao vậy?” Chu Lãng cau mày lạnh lùng hỏi.

“Không sao cả… chỉ là tôi thấy hơi đau bụng, đi vệ sinh là ổn thôi.” Nói xong bảo mẫu chạy thẳng về phía nhà vệ sinh.

Phụ nữ mỗi tháng đều bị vài ngày như vậy, mọi người chỉ thấy rất trùng hợp, cũng không hề nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ có Sở Từ lại mở miệng ngăn cản:

“Chờ đã!”

Cơ thể bảo mẫu hơi chậm lại: “Sao vậy?”

Sở Từ nhìn chằm chằm vào bà ta, trầm giọng hỏi Lý Tưởng: “Cô có biết bảo mẫu nhà cô có thai không?”

“Có thai?” Lý Tưởng lắc đầu: “Dì ơi, dì mang thai sao? Từ lúc nào vậy? Sao tôi lại chưa từng nghe thấy dì nói?”

“Tôi không có…” Bảo mẫu không ngừng lắc đầu, chỉ vào Sở Từ giận dữ nói: “Cô nói linh tinh chuyện gì vậy? Ai mang thai chứ? Cô tưởng cô là ai? Chỉ cần liếc nhìn có thể biết được người có mang thai hay không sao?”

Sở Từ cười, chau mày nói: “Sao vậy? Đụng trúng nỗi đau của bà à? Đường con cái của bà đang đỏ lên, nhìn là biết đang mang thai, nhưng tôi chỉ hỏi bà là có thai hay không, không hề nói bà đang định hãm hại Lý Tưởng, sao bà lại kích động như vậy?”

Bảo mẫu nhận ra rằng mình phản ứng thái quá, vô thức quay đầu về phía Lý Tưởng vội vàng kêu lên: “Không, không phải tôi! Chỉ là tôi quá nóng vội mà thôi!”

Lý Tưởng suy nghĩ, hình như phát hiện ra điều gì đó, hỏi một cách khó tin:

“Chẳng lẽ dì vì sự việc lần trước tôi nói dì mà dì lại ghi hận trong lòng, muốn trả thù tôi sao?”

Bảo mẫu lắc đầu: “Không! Không phải! Không phải tôi làm!”

Nhưng vẻ mặt bối rối của bà ta, ánh mắt luôn luôn né tránh, dáng vẻ lấm lét càng nhìn càng không hề ổn chút nào, dù chỉ nhìn thoáng qua thì mọi người cũng biết hiện giờ bà ta đang lo sợ một điều gì đó, đúng lúc có người mang đến một đoạn video, bảo mẫu không thể ngờ rằng chính mình lại có mặt trong video đó, lập tức la lớn:

“Tiểu Lý, cô đừng như vậy, thật sự không phải là tôi làm, tôi cũng không có ý định muốn trù ẻo cô, cô đừng nghe đám người đó nói bậy, có bệnh thì phải tới bệnh viện điều trị, cô phải tới bác sỹ, nếu cái thai không ổn thì phải bỏ đi, sao có thể nghe những người nói bậy nói bạ được? Lời bọn họ nói đều là giả dối! Trên thế giới này không hề có phép thuật.”

Câu nói này vừa nói ra, Tả Thiên do dự, nếu như tổ sản xuất chương trình hàm oan người vô tội, bị người ta kiện thì không phải là chuyện nhỏ nữa!

Bảo mẫu thấy mọi người không nói gì, bèn bật khóc: “Chẳng lẽ bởi vì tôi là một bảo mẫu nên mọi người xem thường tôi? Tôi đã làm gì nên tội với mọi người chứ? Tôi luôn cẩn thận tỉ mỉ, vẫn luôn nỗ lực chăm sóc con của cô, bây giờ cô lại nghi ngờ tôi, chẳng lẽ bởi vì ta là bảo mẫu nên bị hoài nghi ư? Cô đừng có khinh người quá đáng!”

Bà ta nước mắt ngắn nước mắt dài, giống như chịu một sự ấm ức nặng nề, Tả Thiên thấy không đành lòng nói:

“Sở đại sư, không có bằng chứng là dì làm, thì chúng ta không thể lên án dì ấy được.”

“Đúng như vậy, tôi thấy bảo mẫu cũng không phải người như vậy.”

“Làm bảo mẫu không hề dễ dàng gì.”

Tất cả mọi người đều nói tốt cho bà ta, chỉ có Lưu Văn Khiên bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Tôi tán thành cách làm của Sở đại sư.”

“Cái gì?” Tả Thiên thề anh ta không muốn gây thêm phiền phức nữa.

Lưu Văn Khiên trầm giọng nói: “Bảo mẫu này, nhìn gương mặt cũng không phải là người tốt, mọi người đừng để vẻ bề ngoài của bà ấy lừa.”

“Tôi cũng có cảm giác trên người bà ấy có gì đó rất lạ lùng.” Tô Sách cảm nhận thấy được sự khác biệt, nhắm mắt lại nói: “Bà ta không hề đơn giản, trên người bà ta có thứ gì đó, nhưng tôi không thể nói được là thứ gì.”

Ô Lạp Lạp xoay chiếc nhẫn trên ngón tay của mình, đong đưa qua lại trước mặt bảo mẫu rồi nói:

“Dưới khuôn mặt chất phác của bà là một linh hồn xấu xa.”

Sở Từ không biết họ thực sự đã nhìn ra được, lại còn đứng về phía cô, nhưng dù thế nào sự việc của bảo mẫu này phải giải quyết cho xong, Sở Từ cau mày lạnh lùng: “Các người nói không sai, trên người bà ta có gì đó rất khác, ta không hề nhìn nhầm, ba mẹ bà ta cũng biết trù ẻo mọi người, bởi vậy mới tạo nên nghiệp chướng càng ngày càng lớn, khiến cho bà ta tuyệt tự!”

Tuyệt tự? Mọi người đều sững sờ lại vì câu nói này, đó không phải là một hình phạt bình thường.

Bảo mẫu yên lặng một lát, Sở Từ nhìn chằm chằm vào mắt bà ta nói:

“Ba mẹ của bà đã sử dụng phép thuật hại quá nhiều người, vậy nên con của họ sẽ phải chịu trừng phạt, tuyệt tự cũng chính là sự trừng phạt của ông trời đối với các người, bắt đầu từ khi bà sinh ra đã có thể biết cả đời này không có con, cung con cái của bà có thể nói lên rằng bà có rất nhiều con, nhưng đều bị chết từ trong bụng mẹ, hơn nữa đều là quỷ thai, nhưng bà không chấp nhận sự thật, vẫn luôn tìm cách để mang thai, nếu tôi đoán không nhầm, bà vẫn luôn phục vụ người có bầu vì nguyên nhân này, để đổi thai nhi trong bụng họ với quỷ thai trong bụng bà, và dùng bùa chú trù cho thai phụ, dẫn đến thai phụ nhanh chóng bất ổn, đến lúc đó, cuối cùng thai phụ và thai nhi chết bất đắc kỳ tử cũng không có ai nghi ngờ, chồng thai phụ biết thai nhi không bình thường cũng không dám lên tiếng, sao nào, tôi nói có đúng không?”

Bảo mẫu nghe thấy vậy sắc mặt từ từ thay đổi, dáng vẻ khiêm tốn đã bị xé bỏ, thay vào đó là sự khinh thường và lạnh lùng.

Lý Tưởng không dám tin, nhìn chằm chằm bà ta: “Toi còn tưởng dì bởi vì tôi nói dì làm việc không chăm chỉ, rửa bát không sạch mới ghi hận trong lòng, trù ẻo tôi, không ngờ dì tới làm ở nhà tôi là đã có suy nghĩ này rồi sao?”

Sắc mặt bảo mẫu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta: “Vậy thì đã sao?”

Lý Tưởng sững người lại, thái độ không xem ai ra gì của bà ta đã chọc tức cô:

“Vậy thì đã sao? Bà dám hỏi tôi như vậy ư? Nếu bà không có con thì lại đi hai con người khác! Tôi mang thai mới bốn tháng, sao bà lại có thể dùng thủ đoạn tàn độc như vậy? Bà có còn là người không?”

Bảo mẫu bật cười: “Vốn tôi không hề muốn ra tay nhanh như vậy, nhưng không còn cách nào khác, con tôi không thể đợi được nữa, tôi đã có thai bảy đứa con, nhưng chưa đứa nào được chào đời, mang thai nhiều như thế, tôi chỉ thấy con tôi được năm tháng lại biến thành quỷ thai cho nên phải tìm cô trở thành vật thế mạng là biện pháp tốt nhất, nhưng không ngờ cô lại là người có đầu óc, lại tìm đại sư tới giúp đỡ, mà lại là một người rất hữu dụng.”

Bà ta lạnh lùng nhìn Sở Từ.

Bà đã sống nhiều năm như vậy, đã mang thai không ít đứa, sau khi biết gia tộc mình bị nguyền rủa, bà ta vẫn luôn nghĩ cách hóa giải lời nguyền này nhưng bà ta biết, lời nguyền ấy không thể hóa giải được, chỉ có cách duy nhất là di chuyển lời nguyền, tìm người chết thay để con mình được sống sót. Chỉ tiếc rằng, sự việc không hề đơn giản, mỗi lần mang thai bà ta đều rất khó tìm thời gian thích hợp, mãi tới tận bây giờ…

Lý Tưởng tuy là một người chủ nghiêm khắc nhưng vô cùng lương thiện, vẫn luôn giữ bà ta lại, cũng không hề phát hiện ra bụng bà ta lớn như vậy, bà ta lại muốn trù ẻo Lý Tưởng để thai nhi của Lý Tưởng nhanh chóng rụng rốn, như vậy sẽ di chuyển thành công, thai nhi của Lý Tưởng chết rồi, thì thai nhi của bà ta sẽ có thể sống sót, và như vậy sẽ vô cùng hoàn hảo, chỉ tiếc là những vị đại sư đáng ghét này đã phát hiện ra!

Lý Tưởng bị ánh mắt sắc lẹm của bà ta làm cho sợ hãi, cái thai vừa mới năm tháng đã bị biến thành quỷ thai, con của cô ta có phải đã trở thành quỷ thai rồi không? Nói một cách khác, trong bụng này không phải đứa trẻ bình thường mà là một con quỷ!

Lý Tưởng vô cùng sợ hãi, cô ta muốn trốn tránh, nhưng đứa trẻ không phải là muốn vứt bỏ là vứt bỏ được, làm sao cô ta có thể trốn thoát đây, Lý Tưởng khóc lóc nói:

“Sở đại sư, cô mau giúp tôi đi! Nhanh cứu lấy con tôi, tôi không muốn nó biến thành quỷ thai đâu!”

------------

Nhóm dịch: Dịch Gia

Truyện được đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment