Sở Từ nhìn hắn một cái, không ngờ người tên Tô Sách này cũng có một chút bản lĩnh, đúng vậy, trong bụng Lý Tưởng có vong linh, mà còn là một ác linh! Sở Từ nhìn về phía bụng của cô, cau mày, bụng của Lý Tưởng tản mát ra một loại âm sát khí cực mạnh, sát khí này vừa đen vừa nặng, xoay quanh tử cung của cô khiến chỗ đó âm trầm đáng sợ, chỉ cảm thấy được có một đoàn sương đen đang bao vây lấy cô, chỗ tử cung còn có thể cảm nhận được quỷ khí, đây không phải là một con quỷ bình thường, là ác linh! Anh linh!
Kết luận này khiến sắc mặt Sở Từ âm trầm xưa nay chưa từng có, dùng ác linh hại người vốn là nham hiểm chứ đừng nói là hại một thai phụ cùng thai nhi, thai nhi bị ác linh chiếm cứ thân thể, trưởng thanh quá mức nhanh chóng trong cơ thể mẹ, nhưng vì ác linh chính là anh linh, bởi vậy thai nhi sinh ra đến thường là không có ngũ quan, anh linh cũng khiến cho thai nhi biến thành bộ dáng của chính mình, bởi vậy trong ảnh chụp siêu âm mới chụp được một đoàn huyết nhục, ngay cả mặt cũng thấy không rõ, oán khí của anh linh rất nặng, căn bản là không cho phép những thai nhi khác tồn tại, bởi vậy thia nhi này là có tám chín phần không bảo vệ được, cho dù là bảo vệ được cũng rất khó có thể trưởng thành một cách khỏe mạnh, nếu thai nhi gặp phải bất trắc gì thì thai phụ cũng sẽ chịu ảnh hưởng, rất có thể sẽ rong huyết mà chết. Rốt cuộc là loại cừu hận nào mới có thể khiến một người hạ độc thủ như vậy với một thai phụ?
“Sở thần, cô thấy thế nào?” Tả Thiên nuốt một ngụm nước miếng.
Sở Từ trầm mặc một lát mới nói: “Có người phá rối ở sau lưng.”
Tả Thiên giật mình: “Là ai? Ý cô là có người nguyền rủa Lý Tưởng và thai nhi trong bụng cô ấy?”
“Nói chính xác ra thì đối phương chỉ ra tay với thai nhi, nhưng vì mẫu tử nhất thể nên nếu ra tay với một cái thai chưa thành hình thì mục tiêu không dễ bị phát giác, thai nhi nếu bất trắc thì thai phụ cũng không tốt được bao nhiêu.”
Nghe thế, sắc mặt Tả Thiên trở nên ngưng trọng, người nào mà ác độc như vậy? Ra tay bằng chiêu thức tàn nhẫn đến thế?
Lý Tưởng cũng nóng nảy: “Đại sư, cô nhất định phải giúp tôi, nhất định phải giữ được đứa bé này, cho dù là lấy mạng của tôi cũng được.”
Sở Từ trấn an: “Đừng nóng vội, trước tiên cần tìm được người hạ chú, bởi vì chú này rất ác độc, nếu không tìm thấy người hạ chú thì rất khó giải chú pháp.”
Sắc mặt Lý Tưởng trở nên khiếp sợ: “Chẳng lẽ người hạ chú là người ở bên cạnh tôi?”
“Đương nhiên.” Sở Từ không phủ nhận.
Lý Tưởng run lập cập, lại vội la lên: “Có thể nhìn ra tôi trúng chú gì sao?”
Sở Từ liếc mắt nhìn Tả Thiên rồi nói: “Có lẽ đoạn này làm hậu kì cần phải đánh gạch men.”
“Sở thần, ngài nói đi.”
“Cô ấy trúng kinh nguyệt chú.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều trầm mặc xuống, sắc mặt cũng trở nên quái dị. Kinh nguyệt chú? Tất cả mọi người là pháp sư đương nhiên là đều nghe qua loại chú pháp này, cho dù Tả Thiên không phải là người trong nghề cũng đã biết những tư liệu tương quan trên mạng, nghe nói ở Đông Nam Á và Hongkong có rất nhiều người tin loại chú ấy. Người Trung Quốc đều nói nữ nhân là thuần âm, máu cũng là âm, kinh nguyệt thì càng là âm nhất trong các loại âm, người xưa đã cho rằng kinh nguyệt của phụ nữ có thể dùng để nguyền rủa người khác.
Tô Sách phản bác: “Không có khả năng! Tôi cảm giác được vong linh ở trong bụng của cô ấy.”
“Đúng vậy, nếu đối phương đã hạ loại chú pháp ác độc này thì mấy người nghĩ rằng chiêu một cái vong linh còn khó sao? Tôi cho rằng Lý Tưởng đã trúng chú pháp lại bị chiêu ác linh nên mới sẽ như vậy.”
Tả Thiên thay thế người xem hỏi:
Đại sư, ý cô nói là Lý Tưởng trúng chú pháp, vậy loại chú pháp này thực hành như thế nào? Lại phải làm như thế nào mới có thể khiến cho thai nhi của Lý Tưởng biến thành như vậy?”
Sở Từ trầm ngâm một lát mới giải thích: “Tôi nói như thế này đi, đầu tiên là phải cắt một cái người giấy, trên người giấy viết sinh thần bát tự hoặc ảnh chụp của kẻ thù, cắt một ít tóc của người đó rồi lấy kinh nguyệt trộn hốn hợp lại với nhau thiêu hủy, sau đó chôn dưới gốc cây hòe là có thể nguyền rủa người khác, nhưng giờ cây hòe không nhiều lắm nên cũng có thể đem người giấy đặt trong máu gà, gà chết mang theo oán khí, máu cũng là âm, hơn nữa có tác dụng của kinh nguyệt nên không cần chôn giấu cũng có thể hạ chú."
Lời Sở Từ khiến cả người Lý Tưởng rét run, trong nháy mắt này lỗ chân lông của cô như bị mở ra đột ngột, một chiếc điều hòa có mã lực lớn nhất đang thổi vào người cô, đem cái lạnh thổi đến tận xương cốt, Sở Đại sư giải thích rất rõ ràng, muốn hạ chú kinh nguyệt cần có ảnh chụp và tóc của kẻ thù, mà những thứ vật tư mật này cô không có khả năng tùy tiện giao cho người khác, người có thể lấy được mấy thứ này nhất định là người bên cạnh cô, nghĩ đến việc có người thân của mình muốn đối phó mình như vậy, cô cảm thấy thật hụt hẫng.
“Đại sư, tôi nên làm cái gì bây giờ?” Lý Tưởng nắm chặt tay Sở Từ, xem cô như cọng rơm cứu mạng, đúng vậy, người bên cạnh cô bây giờ muốn hại cô, cô không còn ai có thể tin tưởng, chỉ có thể tin tưởng Sở Từ.
“Đừng vội, chúng tôi cần đến nhà cô một chuyến tìm kiếm manh mối kẻ thù.”
Vì thế mọi người hướng đến nhà của Lý Tưởng, mọi người đi đến một nửa mới nhớ tới còn có người đang đối thoại cùng với thần, Sở Từ vỗ vỗ Ô Lạp Lạp, nói: “Ô Lạp Lạp Đại sư, đi thôi.”
Ô Lạp Lạp ngẩn ra: “Tôi còn chưa kết thúc việc làm phép mà.”
“Hay là chúng ta cứ đi trước, lát nữa trở về lại tiếp tục?” Sở Từ đề nghị.
Ô Lạp Lạp xụ mặt, vẻ mặt không vui đi về hướng xe, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Pháp thuật bị đánh gãy là sẽ không linh nghiệm. Mấy người không ai có thể đối phó vong linh này, không ai đối phó được với chú pháp ác độc như vậy đâu.”
Mồ hôi…Hóa ra lúc câu thông với thần còn có thể nghe được lời nói của người khác sao?
Đoàn người nhanh chóng đến nhà Lý Tưởng, nhà của cô ở một tiểu khu xa hoa, giá nhà chỗ này hơn 5 vạn, nghe nói một căn ít nhất cũng năm sáu trăm vạn, nhưng đây đã là giá cả trước kia, bây giờ đã lên đến bảy tám trăm vạn.
Lý Tưởng mở cửa, ôn nhu nói: “Mời mọi người vào nhà.”
Trong nhà Lý Tưởng rất gọn gàng chỉnh tề, dưa và trái cây đều đã rửa sạch để sẵn trên bàn trà, mọi người đi vào, một người phụ nữ ló đầu ra từ phòng bếp, hỏi: “Lý Tưởng đã trở về rồi sao?”
Lý Tưởng cười nhẹ: “Dì ơi, nhà có khách, dì giúp con rửa ít hoa quả bưng lên với.”
Người phụ nữ kia từ trong nhà bếp đi ra đánh giá đoàn người, cùng lúc đó Sở Từ cũng đang đánh giá bà ta. Tóc bà trắng bệch, làn da nhăn như vỏ cây, khuôn mặt già nua và thân mình khô gầy, dáng người nhìn qua cũng không có vẻ quá già, hơn nữa sắc mặt của bà có vẻ đặc biệt, lại hô thẳng tên của Lý Tưởng nên Sở Từ đoán bà ta cũng khá thân thiết với cô nàng.
“Bọn họ tới làm gì thế?”
Lý Tưởng giải thích: “Gần đây tôi luôn đau bụng, thai nhi lại luôn làm ầm ĩ, thường xuyên đá tôi đánh tôi, kết quả siêu âm lại không bình thường nên tôi muốn tìm người đến xem bị làm sao vậy.”
“Cô không có việc gì đâu, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi. Thai nhi trưởng thành có động tác như thế là chuyện rất bình thường.” Bảo mẫu nói.
“Chu tỷ đừng nói nữa, tất cả mọi người đều nói bụng của tôi không bình thường, bác sĩ cũng nói như vậy, có ai mang thai 4 tháng mà bụng lớn như vậy không?”
Đúng lúc này bụng của Lý Tưởng kịch liệt đong đưa, Lý Tưởng vén quần áo lên, mọi người nhìn đến bụng của cô đều bị dọa hoảng. Trên bụng của Lý Tưởng xuất hiện một khuôn mặt. Gương mặt này giống như hình ảnh trên ảnh siêu âm, không có ngũ quan mà chỉ có một cái miệng, cứ thế du tẩu trên bụng của cô.
Hình ảnh ấy quá quỷ dị đến mức các Đại sư có kiến thức rộng rãi cũng ngây ngẩn cả người. Tất cả các pháp sư đều móc ra pháp khí bắt đầu làm phép. Giờ khắc này pháp lực tác dụng lên bụng của Lý Tưởng khiến đứa bé trong bụng cô bị ngăn chặn, đứa trẻ kia kịch liệt đong đưa đầu, mơ hồ phát ra tiếng kêu thê thảm. Tiếng kêu này không giống như tiếng trẻ con mà như là quái thú, khàn khàn, quái dị, kinh tủng.
Mọi người thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là pháp thuật có tác dụng, nếu không…Còn chưa kịp may mắn thì bụng Lý Tưởng lại kịch liệt đong đưa, Lý Tưởng thống khổ ôm bụng nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đầy mặt là mồ hôi: “Mọi người mau cứu tôi, tôi đau quá…”
Tả Thiên bị dọa, vội la lên: “Sở thần, ngài mau ra tay cứu cô ấy, cô ấy hình như rất thống khổ.”
Pháp thuật của mọi người đều không dùng được, mọi người vừa ảo não lại tự trách, Ô Lạp Lạp dùng vu thuật nhưng vu thuật lại rất khó tác dụng đến thai nhi, ai cũng biết vu thuật hại người lợi hại nhưng cứu người chưa chắc là lành nghề, sở trường của Tô Sách là thông linh, tuy rằng có thể cảm nhận được ác linh nhưng lại rất khó chế trụ nó, từ đó gánh nặng vẫn là dừng ở trên người Sở Từ.
Tất cả mọi người vội vàng nhìn về phía Sở Từ, Sở Từ lập tức móc ra hai lá bùa, trầm giọng nói: “Tìm một con gà sống đến.”
“Không…không có gà sống!” Bảo mẫu la lên.
“Đi tìm.” Sở Từ lạnh giọng ra lệnh, lúc này chồng của Lý Tưởng là Chu Lãng vào nhà, hắn biết vợ mình đi tham gia tiết mục, thấy Lý Tưởng như vậy lập tức hỏi: “Đại sư, vợ của tôi làm sao thế?”
“Muốn giữ mạng vợ con mình thì đi tìm một con gà sống đến đây.”
“Được, tôi đi mua ngay.” Chu Lãng cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài, không đến 10 phút đã trở lại: “Đại sư xem xem có được không?”
Sở Từ thấy thế liền vào bếp lấy dao phay, một đao chém đứt cổ gà. Phương thức này có chút tàn nhẫn nhưng chỉ có như vậy oán khí của động vật sau khi chết mới có thể chế trụ oán độc trong bụng Lý Tưởng, Sở Từ đem máu gà để vào trong chén, dùng ngón tay chấm máu gà nhanh chóng viết chữ lên hai trương phù chú, cô viết vừa nhanh vừa vội nhưng mọi người vẫn có thể thấy rõ hai chữ trên lá bùa.
Đừng nói, chữ viết của Sở đại sư quả thực không tồi, tốt đến mọi người đều xem mê mẩn, cảm thấy chữ này hẳn là nên in thành bảng chữ mẫu để mọi người nhìn theo viết lại, giờ khắc này mọi người quên mất tranh đoạt màn ảnh, quên đi danh khí, một lòng chỉ muốn cứu mạng Lý Tưởng.
Mà Sở Từ viết hai trương phù, nhanh chóng niệm chú pháp, đầu tiên là dán một trương trên bụng Lý Tưởng, giờ khắc này, thai nhi trong bụng phát ra tiếng kêu to thảm thiết, âm thanh khiến mọi người nghe tê dại da đầu, từ bụng truyền đến tiếng kêu của dã thú thật sự khiến người hoảng sợ.
Dán phù chú lên, bụng của Lý Tưởng không còn đong đưa nữa, thai nhi tựa hồ ổn định một ít, chỉ đong đưa mỏng manh, hiển nhiên là ác linh đã bị trấn trụ. Rồi sau đó Sở Từ lại móc ra một trương phù khác.
“Sở thần, trương phù chú này có tác dụng gì?”
Sở Từ còn không có trả lời, Lưu Văn Khiên đã mở miệng: “Phản nguyền rủa.”
“Phản nguyền rủa?” Tả Thiên kinh ngạc.
Lưu Văn Khiên gật đầu, từ tiết mục bắt đầu đến nay, lần đầu tiên mới nhìn Sở Từ, nói thật, tuy rằng đã thu ba kì rồi nhưng hắn vẫn không có đem Sở Từ để vào mắt, trước Sở Từ biểu hiện đủ loại thậm chí còn khiến hắn cảm giác Sở Từ đã thông đồng trước với tổ tiết mục, dù sao tổ tiết mục cũng rất chiếu cố Sở Từ, nghe nói cô còn là đi cửa sau vào, một khi như vậy thì Sở Từ rất có thể đã biết trước nội dung tiết mục, cũng đã nghĩ ra đối sách, thậm chí là liên hợp tổ tiết mục để diễn nên Lưu Văn Khiên vẫn luôn coi thường cô.
Mãi cho đến việc của Lý Tưởng hôm nay, Lưu Văn Khiên biết không có ai sẽ lấy bản thân mình và con làm tiền đặt cược, Lý Tưởng gặp chuyện là thật sự, trước mặc kệ Sở đại sư có biết việc này hay không, cô có thể nhìn ra đối phương trúng kinh nguyệt chú, biết trong bụng đối phương có ác linh đều chứng tỏ cô có bản lĩnh thật sự, mà loại bản lĩnh này là hắn tu luyện cả đời cũng chưa từng đạt tới.
Nhưng đối phương rõ ràng mới là một cô bé 18 tuổi!
Nhất thời, Lưu Văn Khiên cảm thấy rất thất bại, hắn nghiên tập cả đời, tự cho là mình tinh thông nhưng không ngờ lại còn không đánh lại một cô bé 18 tuổi.
“Đúng vậy.” Sở Từ lạnh nhạt trả lời: “Đối phương muốn nguyền rủa Lý Tưởng mà tôi lại không xác định được đối phương là ai nên đành phải hạ loại phù chú “Trừng phạt tiểu nhân” này, loại chú này như tên gọi, dùng để đối phó những kẻ tiểu nhân hạ chú hại ngư"ời, phù chú có thể trừng phạt tiểu nhân, đem mọi tội ác phản phệ đến người kia và phù hộ Lý Tưởng bình an.
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn Sở Từ chằm chằm, Sở Từ móc phù chú ra nhanh chóng niệm chú, giờ khắc này mọi người cảm thấy phù chú như là đang sáng lên, có vô biên pháp lực. Sở Từ bỗng nhiên duỗi tay đem phù chú dán ở chỗ tử cung của Lý Tưởng.
Cô nhìn về phía Lý Tưởng, lạnh lùng nói: “Người hạ chú sẽ nhanh chóng lọt vào phản phệ, người kia hại Lý Tưởng như thế nào bản thân mình sẽ phải chịu thương tổn như thế, người kia hại con của Lý Tưởng như thế nào thì con người đó sẽ lọt vào hậu quả xấu như thế.”