Tài xế ngẩn ra, sau đó sợ hãi không nói nên lời, hắn đi theo Lục Cảnh Hành lâu như vậy cũng biết được thân phận của Sở Từ, Sở Từ tính một quẻ là 100 vạn, cô thế nhưng lại chủ động nhắc nhở hắn, hơn nữa huyết quang tai ương cái gì thật đáng sợ nha. Nếu mà lái xe có huyết quang tai ương, vậy chẳng phải nói hắn sẽ gặp tai nạn xe cộ sao? Lái siêu xe gây tai nạn xe cộ….
Không riêng gì sự an toàn của bản thân mà hắn còn không gánh vác nổi hậu quả như vậy nha! Hơn nữa nếu tai nạn quá lớn bị cuốn gói, hắn đi đâu mà tìm việc như vậy đây?”
………………………
Kì quay Đại chiến huyền học mới, Diêu Văn Hoắc đã không còn ở lại nữa mà có thêm một vị phù thủy là Ô Lạp Lạp cùng một người nam có khả năng thông linh tên là Tô Sách. Hai người này đều là những nhân vật thần bí, rất ít khi lộ mặt trước công chúng nhưng danh khí lại đều rất lớn, nghe nói đều là có bản lĩnh thật sự.
Sở trường đặc biệt của Ô Lạp Lạp là các loại vu thuật, loại vu thuật này rất giống Vu La, hẳn là cũng có nguồn gốc từ Vu La truyền tới nhưng lại không lợi hại bằng, nghe nói cô ta còn biết hạ cổ độc rất tà môn, ông nội của Ô Lạp Lạp từ lúc còn rất nhỏ đã dùng máu của cô để nuôi cổ trùng hơn nữa lấy Ô Lạp Lạp làm kí chủ, đem trùng nuôi trong thân thể của cô khiến tất cả mọi người đều sợ hãi, sợ cô sẽ đột nhiên móc ra một con sâu, cho nó chui vào trong thân thể của mình, hại người mà thần không biết quỷ không hay.
Ô Lạp Lạp hạ cổ rất lợi hại, Sở Từ đã xem qua một ít video của cô, chỉ có thể nói là phương pháp của cô rất chính tông, giống hệt như cách hạ cổ mà trước kia cô từng xem qua, có thể thấy được Ô Lạp Lạp là thật sự có bản lĩnh.
Mà Tô Sách lại là thông linh sư, cách kêu thông linh sư hẳn là từ nước ngoài truyền đến, còn gọi là linh môi, ý nghĩa như tên, có thể biết được quỷ thần, nếu đặt ở Trung Quốc, như Sở Từ có thể nhìn đến quỷ thần phần lớn là nhờ tu luyện thiên nhãn, nhưng linh môi lại khác, linh môi không có thiên nhãn, bọn họ có năng lực cảm giác không tầm thường, có thể cảm giác được những âm thanh không tầm thường trong thiên nhiên, có đôi khi trong đầu cũng sẽ hiện lên những hình ảnh khó hiểu, mà những thứ này thường là đến từ những người đã chết. Những người có năng lực như vậy có thể giúp người sống câu thông với người đã chết, trở thành linh môi.
Linh lực của Tô Sách như thế nào Sở Từ không biết nhưng hắn có vẻ là linh môi người Hoa lợi hại nhất, nghe nói là có thể khống chế năng lực của mình, cảm giác được sự tồn tại của quỷ thần. Nói trắng ra là như thiên nhãn vậy đó.
Có người mới gia nhập khiến Lưu Văn Khiên có vẻ không còn quá xuất chúng như lúc ban đầu, người mới biết tỉ lệ xem của Đại chiến huyền học rất cao, trên mạng cũng có rất nhiều người nghị luận, ngay cả Triệu Thiên Nhất cũng đã có hơn 200 vạn fan là có thể biết sức ảnh hưởng của tiết mục này lớn thế nào. Chính là vì như thế nên ý đồ tham gia của bọn họ rất rõ ràng, vừa đến liền nóng lòng muốn triển lãm bản thân.
Sở Từ không nói gì, cô mang theo mặt nạ nên có thể quang minh chính đại thất thần, cô đứng ở một bên lẳng lặng nhìn bọn họ biểu diễn.
Lát sau, Tả Thiên cười nói: “Tất cả mọi người đều thấy được số liệu của kì thứ nhất rồi chứ? Cảm ơn mọi người đã duy trì, kì đầu tiên đã có hơn 100 triệu view, đây chỉ là lượt view của một mình trang web chúng tôi mà thôi, thành tích tốt như vậy không thể thiếu được công lao duy trì của các bạn. Tôi thay mặt tổ tiết mục cảm ơn tất cả mọi người, cũng cảm ơn sự trả giá của các thiên sư.”
Tất cả mọi người đều vỗ tay, Tả Thiên lại cười nói: “Quán giải ưu đoán mệnh của chúng ta sắp sửa nghênh đón một vị khách rất đặc biệt, cô ấy gặp một ít phiền toái cần các vị Đại sư đến giúp.”
Sở Từ nghe vậy mới lên tinh thần, nghiêm túc nhìn người tới, vừa nhìn cô liền nhíu mày lại, tầm mắt dừng ở trên bụng của người kia.
……………….
Người đến là một người phụ nữ có thai, 32 tuổi, nghe nói đây là thai đầu tiên nên vô cùng cẩn thận, lúc đi đường cũng phải coi trên mặt đất có đá hay không, sợ ngã đến đứa bé trong bụng.
“Chào các vị Đại sư, tôi tên là Lý Tưởng, là người địa phương, năm nay 32 tuổi, hiện tôi đang gặp chút chuyện cần nhờ các vị Đại sư giúp một phen.”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bụng người phụ nữ kia. Ô Lạp Lạp vươn tay, ngón tay cô mang 5 cái nhẫn vô cùng hoa lệ, nhẫn nối liền với một chuỗi hạt châu, một cái tay khác thì đầy kim cương, tóm lại là cô vừa duỗi tay liền có thể khiến mọi người chú ý.
Cô dùng tay làm một vài động tác trước bụng của Lý Tưởng, sau đó như là bị người đâm trúng một chút, cả người run rẩy lên, môi cũng tím lại, nhìn có vẻ hơi điên rồ.
“Ô Lạp Lạp Đại sư, cô nhìn ra được cái gì sao?” Tả Thiên hỏi nhỏ, nhưng Ô Lạp Lạp chỉ đắm chìm ở trong thế giới của chính mình, nào có tâm tư để ý đến hắn? Cô tiếp tục run rẩy một chút, lại bỗng nhiên như là bị người ta nhéo lưng một cái, cả người run rẩy kịch liệt, trong miệng lại mơ hồ nói cái gì đó, hai mắt nhắm nghiền như là đã bị triệu hoán đi.
“Đại sư?” Nhưng mà Đại sư lại không đếm xỉa đến hắn, Tả Thiên ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: “Xem ra Đại sư Ô Lạp Lạp đã tiến vào trạng thái, vậy chúng ta mời những Đại sư khác đến nhìn giúp đi.”
Tất cả mọi người vây quanh người phụ nữ kia nhìn một hồi, sau đó đều dừng lại như là đã có kết quả.
Quảng Nhan Tình nói: “Cô nói thử xem cô có yêu cầu gì?”
Lý Tưởng sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên sợ sệt, cô nhìn vào cái bụng căng phồng của mình, nói: “Tôi đến là muốn nhờ các vị xem qua cái bụng của tôi, bụng của tôi…”
“Bụng của cô bị làm sao?” Triệu Thiên Nhất đặt câu hỏi.
“Bụng của tôi không thích hợp.”
Mọi người lại nhìn chằm chằm một hồi, bụng của Lý Tưởng rất tròn, nhìn qua như là trái dưa hấu, trừ bỏ khiến người ta cảm thấy âm lãnh thì cũng không còn gì không thích hợp.
“Là sao?” Triệu Thiên Nhất nghi hoặc hỏi.
Đột nhiên cái bụng giật giật, vốn là thai động rất bình thường nhưng Lý Tưởng lại như là nhìn thấy cái gì kinh tủng, cô hét lên: “Các vị thấy được không? Nó mới động đậy! Động đậy!”
Tất cả mọi người nhíu mày nhìn cô như là nhìn một người bệnh tâm thần, một người mang thai tháng lớn, đứa bé tất nhiên là sẽ nhúc nhích, xem bụng của Lý Tưởng cũng ít nhất có 8 tháng, đứa bé lớn như vậy động đậy thì có cái gì không đúng sao?
Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao tổ tiết mục lại cho người này vào đây, Sở Từ lại bỗng nhiên mở miệng: “Tôi nhìn tướng mạo của cô, cô vốn nên 6 tháng sau mới có thể sinh, sao bụng lại lớn như vậy? Cô mang thai mấy tháng rồi?”
Nghe thế tất cả các Đại sư khác đều sửng sốt một chút, thực ra bọn họ cũng có thể xem ra được là thai phụ không sắp sửa sinh sản, nhưng chỉ cho rằng thai phụ sửa mệnh gì đó, cũng có lẽ là đứa bé đến sớm, chẳng lẽ…
Mọi người biến sắc, Ô Lạp Lạp còn đắm chìm ở thế giới của mình, bị triệu hoán đi nói chuyện.
Lý Tưởng thấy Sở Từ nhìn ra được liền khóc: “Tôi mới mang thai có 4 tháng mà thôi, cũng không biết là vì sao mà hơn 1 tháng nay bụng tôi bỗng nhiên lớn đến dọa người, như là có thêm 1 cái thai nhi vậy, cái thai này rất hung dữ, luôn đá tôi đánh tôi như là có thù oán gì đó. Thai nhi 4 tháng không nên như vậy, tôi rất sợ hãi, tôi cũng không biết mình bị làm sao vậy.” Cô nắm lấy tay Sở Từ, nói: “Sở thần, tôi đã xem qua tiết mục của cô, tôi biết cô rất lợi hại, cô giúp tôi đi, giúp tôi có được không?”
Sở Từ nói: “Tất cả các Đại sư đều lợi hại.”
Nghe thế sắc mặt của những người khác mới đẹp hơn một chút.
“Cô không cần phải gấp, nếu cô đã đến thì chúng tôi cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ được.”
Lời nói của Lý Tưởng khiến tất cả mọi người chấn động, cái gì? Lý Tưởng mới mang thai 4 tháng? Nhìn cái bụng đều như muốn sinh rồi sao có thể mới có 4 tháng được? Nhưng sắc mặt của Lý Tưởng rất kinh tủng, hiển nhiên là không có nói dối, cũng không có ai sẽ đem con mình ra đùa giỡn như vậy.
Triệu Thiên Nhất nói trước: “Cô đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
“Rồi, bác sĩ nói thai nhi của tôi rất kì quái, nó rất lớn, tướng mạo cũng kì quái, siêu âm chụp được đến mặt của nó…”
Lý Tưởng như là nghĩ đến cái gì, run run một chút mới móc ra một tấm phim đen trắng, như ảnh siêu âm bình thường thì đứa trẻ phải nhắm mắt, khuôn mặt rõ ràng nhưng trên tấm phim của Lý Tưởng thì đứa trẻ kia lại có khuôn mặt dữ tợn, ngũ quan mơ hồ, nhìn như là một khối thịt không có ngũ quan gì, chỉ có khóe miệng vỡ ra lộ ra nụ cười âm trầm.
Tấm hình siêu âm kia khiến mọi người lâm vào trầm mặc, phần lớn người đều mới thấy qua chuyện như vậy lần đầu, thai nhi 4 tháng còn không có phát dục hoàn toàn, vốn không nên lớn như vậy, càng đừng nói bộ dáng quỷ dị dữ tợn như thế, mặc kệ là ai nhìn đến đều sẽ bị dọa!
Thật lâu không có ai nói chuyện, Sở Từ nhíu mày hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Bác sĩ nói tôi nên bỏ nó đi, nhưng sau khi nghe bác sĩ nói thì nó lại càng điên cuồng hơn, liên tục đá bụng của tôi, tôi 32 tuổi mới có đứa bé này, tôi và chồng đều yêu nó như mạng của mình, căn bản không dám thương tổn đến nó một phần một hào nào, thân thể tôi không tốt, từng sinh non nhiều lần nên chồng tôi còn mời một bảo mẫu đến chăm sóc tôi, kêu tôi bỏ nó tôi cũng thương, cho nên mới xin các vị Đại sư giúp đỡ, xin hỏi đứa bé của tôi rốt cuộc là bị làm sao vậy? Có phải là bị hạ nguyền rủa gì hay không?”
Các Đại sư khác đều trầm mặc, Tô Sách lại bỗng nhiên nhắm mắt lại mặc niệm một loại chú ngữ kì quái, hắn nhanh chóng nhắm hai mắt lại, dùng tay sờ sờ trên bụng thai phụ, bỗng nhiên thân thể cũng run rẩy kịch liệt. Một lát sau hắn bình ổn xuống mới mở mắt nói: “Có vong linh.”