Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 177 - Chương 177 - Truyện Tranh Mới Của Sở Sở

Chương 177 - Truyện tranh mới của Sở Sở
Chương 177 - Truyện tranh mới của Sở Sở

- Sở Sở sắp có truyện tranh mới?

- Truyện tranh gì?

- Là câu chuyện mới hay là phần mới của truyện cũ?

Sở Từ trả lời rất nhanh: “Là truyện tranh mới, tháng 6 bắt đầu đăng, kính mời mọi người theo dõi. Đúng rồi, mỗi sáng tài khoản wechat công khai đều sẽ đăng một đoạn văn may mắn cho mọi người chia sẻ!”

- Aaaaa! Tôi yêu truyện mới! Cầu truyện mới! Tôi làn fans não tàn của Sở Sở, tranh của Sở Sở tôi đều thích.

- Tôi muốn theo dõi, tôi đã không thể xa rời may mắn của Sở Sở rồi, cực kỳ linh nhiệm! Sau này có thể chia sẻ trên wechat rồi?

- Thật là may mắn sao? Tôi muốn chia sẻ!

- Tôi sẽ theo dõi, đang đọc lại một lượt truyện tranh cũ nè.

Sở Từ cười, theo phản hồi số liệu từ hậu đài thì số người theo dõi không hề ít, cho đến tối, tiểu biên wechat Dương Dương kích động nói: “Sếp ơi, số người theo dõi ở wechat đã vượt qua 100 nghìn rồi!”

“Nhanh vậy sao?”

“Đúng đó, tôi cũng ngạc nhiên, trước đây weibo để buôn bán của tôi mấy năm mà không quá được 100 nghìn lượt theo dõi. Hơn nữa sự sôi nổi của fans chúng ta rất cao đó, sáng nay tôi đăng weibo may mắn đầu tiên, hiện giờ đã có hơn 100 nghìn lượt xem rồi, các nhà quảng cáo cũng tìm đến muốn hợp tác rồi.”

Sở Từ cười, trước tiên không nhận quảng cáo vội, dựng xong nội dung wechat đã rồi tính, nhất định phải kiên trì dựng từ đầu.

“Được!” Dương Dương cũng rất kích động, hết sức hết lòng làm nội dung wechat cho Sở Từ.

Bất kể lượng theo dõi trên weibo hay wechat của Sở Từ đều tăng rất nhanh, nhân viên đương nhiên rất vui vẻ, số liệu tốt rồi nét mặt của họ cũng rạng rỡ, mỗi tháng nhận được nhiều tiền thưởng mọi người đều nghi ngờ có phải Sở Sở có thêm vận may không hay là thật sự biết bói toán gì đó, luôn cảm thấy vận may của cô ấy cực kỳ tốt, làm gì cũng thành, may mắn không tin được!

Sở Từ ôm tập truyện tranh ngồi trên xe bus về nhà, khi xe dừng ở trạm Thẩm mỹ viện Liya một người phụ nữ chùm khăn đeo kính mắt bước lên xe, Sở Từ nhìn cô một lượt đột nhiên đứng dậy cười nói: “Ngồi chỗ tôi này!”

Cô gái sửng sốt, cúi đầu lắc, thấp giọng nói: “Tôi không ngồi.”

“Ngồi đi!” Sở Từ ngữ khí nhẹ nhàng, cười nói: “Tôi thấy nét mặt cô không tốt, hình như hơi mệt, ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”

Cô gái đành phải ngồi ở ghế của cô, Sở Từ từ phía sau chỉ cảm thấy đôi vai của cô run rẩy mạnh, dường như còn nghe thấy tiếng hít của cô.

“Không sao chứ?” Sở Từ nói thầm.

“Không sao.” Cô gái cúi đầu khóc, nước mặt rơi xuống đầu gối cô, rất nhanh biến mất.

Mọi người đều cảm thấy được cảm xúc của cô không bình thường, theo bản năng kìm lại tiếng nói chuyện, nhất thời trong xe bus yên tĩnh cực độ, kể cả ti vi trên xe cũng không ồn ào. Năm trạm sau cô gái xuống xe, Sở Từ đi theo cô xuống: “Xin chào.”

Cô gái quay lại nhìn cô, Sở Từ nhìn chằm chằm mặt cô một lúc, cười hỏi: “Cần tôi giúp gì không? Tôi luôn cảm thấy cô có vẻ không thoải mái.”

Cô gái ngẩn ra, giống như bị kinh hãi vậy, run rẩy đáp: “Không! Không cần! Không ai có thể giúp tôi! Không ai cả!”

Nói xong, cô giống như phát điên chạy đi.

...

Hôm sau là thứ 7, Sở Từ không có tiết, buổi sáng đã vẽ truyện rồi cầm vé xe bus đi thẳng đến trước cổng Thẩm mỹ viện Liya.

Thẩm mỹ viện Liya là Thẩm mỹ viện nổi tiếng trong thành phố. Nghe nói bệnh viện này có cổ phần của minh tinh, từ khi thành lập đến nay không ngừng quảng cáo trên ti vi, rất nhiều minh tinh còn chia sẻ weibo cho Liya, trên tàu điện ngầm lúc nào cũng có thể thấy quảng cáo của Thẩm mỹ viện này.

Quảng cáo oanh tạc như vậy đương nhiên khiến Liya nổi lên rất nhanh, trở thành Thẩm mỹ viện nổi tiếng nhất thành phố.

Sở Từ lần này đến là giúp Sở Châu gửi một bản hợp đồng, Thẩm mỹ viện Liya đang làm quảng cáo ở biển quảng cáo của Sở Châu, chỉ là hợp đồng chưa xong, Sở Châu lại bận, chỉ có thể nhờ Sở Từ mang đến.

Sở Từ vừa ngồi xuống liền nhìn thấy cô gái đội khăn đen đi đến, hai người nhìn nhau, người kia rõ ràng cũng nhận ra Sở Từ, kinh ngạc nói: “Là cô sao?”

Sở Từ nhìn mặt cô, cười nhạt: “Thật là có duyên, hai ngày ngắn ngủi lại gặp rồi.”

Cô gái sửng sốt, hẹn với y tá xong, tiện ngồi bên cạnh Sở Từ, hai người nhất thời không nói gì, một lúc sau cô gái mới hỏi: “Sao cô lại đến đây? Đến phẫu thuật sao?”

Sở Từ không trả lời hỏi: “Cô thì sao?”

Cô gái cúi đầu, căng thẳng nói: “Tôi ngày kia nộp tiền rồi, hẹn hôm nay làm phẫu thuật, nhưng tôi, thực ra rất không muốn làm phẫu thuật lần này, nhưng không biết vì sao tôi giống như bị nghiện vậy, nhất định cứ phải phẫu thuật, còn khao khát có một khuôn mặt hoàn toàn khác, luôn không thể tự chủ, có lúc hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì.”

Sở Từ nhăn mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô chăm chú, lại hỏi: “Tôi có thể xem mặt của cô không?”

Cô gái do dự một lúc mới đưa tay trắng nhỏ lên tháo chiếc khăn, khi cô bỏ kính đen xuống, Sở Từ nhìn thấy cô nương trước mặt thì không thể che giấu sự kinh ngạc của mình. Chỉ vì cô nhìn thấy không phải một khuôn mặt tuyệt sắc, ngược lại cực kỳ phổ thông, bình thường, bình thường đến không hề đặc sắc, cũng hoàn toàn không phải dung nhan phải có được nhờ phấu thuật thẩm mỹ. Thật kỳ lạ, người bình thường phẫu thuật thẩm mỹ sẽ làm cho mình đẹp lên, trên mặt cũng sẽ có dấu vết của phẫu thuật nhưng gương mặt của cô gái này quá bình thường, bình thường đến nỗi không ai nghĩ là đây phẫu thuật thẩm mỹ ra. Mà Sở Từ sở dĩ có thể khẳng định được cô đã phẫu thuật thẩm mỹ bởi vì tướng mạo mờ hồ của cô có thể nhìn ra đã từng phẫu thuật bao nhiêu lần.

Thật kỳ quái………

Một cô gái phẫu thuật thẩm mỹ, không đẹp hơn mà là trở nên cực kỳ bình thường.

“Rất kinh ngạc đúng không?” Cô gái cười tự giễu, thế mà nụ cười chưa tới đáy mắt đã ngưng trệ lại, lập tức biến thành khóc thút thít. “Tôi cũng không biết làm sao, mặt của tôi luôn biến đổi, còn càng ngày càng xấu đi, xấu đến mức tôi nghi ngờ mình điên rồi mới đi phẫu thuật thành như thế này! Nhưng khi tôi đến bệnh viện bác sĩ lại mở cho tôi xem camera rất rõ ràng nói với tôi, là tự tôi muốn chình thành như vậy. Ông ấy còn nói, lúc đầu tôi cầm đến một bức ảnh bảo bác sĩ phẫu thuật theo bức ảnh đó. Nhưng có trời biết, tôi hoàn toàn không nhớ chuyện này, cũng không biết tại sao tôi lại muốn phẫu thuật thành một cô gái chưa từng gặp.”

Bình Luận (0)
Comment