Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 178 - Chương 178 - Phẫu Thuật Chỉnh Hình

Chương 178 - Phẫu thuật chỉnh hình
Chương 178 - Phẫu thuật chỉnh hình

Cô cứ khóc mãi, chắc rằng rất đau khổ. Sở Từ nhìn khuôn mặt của cô, mí mắt hai mí của cô rõ ràng cắt để lại dấu vết, môi cũng bơm vào quá nhiều filler, mặt cũng độn thêm quá nhiều mỡ còn mũi của cô ấy biến thành chiếc mũi chim ưng rất kỳ quái, loại mũi này nếu xong xuôi rồi cũng sẽ rất đẹp, rất có khí thế.

Nhưng Sở Từ lại không cảm thấy một người có chuyên môn sẽ chỉnh thành kiểu như vậy, cần biết rằng thẩm mỹ hiện tại đa số đều theo tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện nay mà chỉnh, đại minh tinh Hàn Quốc càng ảnh hưởng lớn đến quan điểm cái đẹp của mọi người, làm cho rất nhiều cô gái Trung Quốc đều muốn nhấn mí từ khóe mắt, độn mũi thành mũi cao, lại là mặt dài nhỏ thì sẽ độn thêm filler, châm kim thủy quang gì đó làm cho vẻ đẹp rất đơn nhất. Sở Từ thật không hiểu rõ hiện tại thẩm mỹ như thế nào, thật là biến thành rất bệnh.

Nếu phụ nữ chỉnh mũi thành mũi chim ưng cũng không phải không được, vấn đề là mũi chim ưng với khuôn mặt của cô ta rất không hợp, chứng tỏ con người cô ta có một loại cảm giác kỳ quái không thể diễn đạt.

Tốn bao nhiêu tiền để phẫu thuật lại càng chỉnh càng xấu, còn là cố ý chỉnh xấu đi, thật là kỳ quái. Sở Từ cẩn thận nhìn cô ta chỉ thấy toàn thân cô ta có một lớp hắc ám khi mờ nhạt nhưng mắt của cô ta không có tơ máu, tướng mạo cũng không có gì đặc biệt cũng không bị ma ám.

“Cô tên là gì?”

“Tôi tên Tôn Kiều Kiều.”

Tôn Kiều Kiều khóc đến sưng cả đôi mắt, nói nhỏ: “Tôi thật sự rất sợ, mỗi lần tôi ở trên bàn phẫu thuật của thẩm mỹ viện tỉnh dậy, hồi phục ý thức đều sợ đến không thể nói lên lời. Bởi vì tôi không hề nhớ gì cả, tôi không nhớ mình phẫu thuật như thế nào, không nhớ rằng mình yêu cầu phẫu thuật thành như thế nào, càng không nhớ làm thế nào tôi đi vào phòng phẫu thuật. Khi bác sĩ chúc mừng tôi phẫu thuật thành công, tôi sẽ không chịu được mà ôm lấy bản thân an ủi mình không được sợ hãi. Tôi nói chuyện với bác sĩ hỏi ông ấy tôi muốn chỉnh dung thành như thế này thật ư? Ông ấy mở camera giám sát ra, tôi xem xong tất cả, thật sự muốn gào thét lên. Người phụ nữ trong video mặc dù giống hệt tôi nhưng thần thái, động tác, điệu cười của cô ta hoàn toàn không phải tôi! Đó không phải tôi! Không phải!”

Cảm xúc của Tôn Kiều Kiều dường như sắp vỡ vụn, mấy ngày trước cô phát hiện mình vừa phẫu thuật mũi, mũi bị phẫu thuật thành mũi chim ưng, nhưng mũi nguyên bản của cô vốn rất đẹp, tiêm thêm chút filler là được rồi. Cô thật sự không muốn cái mũi này, cảm giác này giống như là có ai đó cầm cục tẩy tẩy đi cái mũi của cô, lại không biết lấy cái mũi kia từ đâu ra gắn lên. Nó không thuộc về cô!

Tôn Kiều Kiều nói hết những lời trong lòng ra với Sở Từ, không nhịn được mà khóc lớn. Mắt hai mí của cô phẫu thuật hình như không thành công, khi nhắm mắt lại có thể nhìn thấy vết sẹo rất rõ ràng hơn nữa không thể nhắm kín mắt.

“Hôm nay cô đến bệnh viện làm gì?” Sở Từ nhỏ giọng hỏi.

Tôn Kiều Kiều khóc nói: “Hôm nay y tá gọi điện cho tôi nói hôm nay tôi đã hẹn sẵn làm phẫu thuật nâng ngực và hút mỡ, nhưng tôi thật sự không muốn làm những phẫu thuật đó. Tôi không muốn nâng ngực cũng không muốn giúp đỡ gì cả, bây giờ tôi chỉ muốn khỏe mạnh thôi. Tôi thật sự sợ có một ngày tôi không tỉnh lại nữa, chết trên bàn mổ. Nhưng tôi biết, tôi căn bản không thể khống chế bản thân, qua một hồi tôi sẽ mất đi ý thức, tôi sẽ lại không phải là tôi.”

Sở Từ quét mắt nhìn cô, một người nếu như ý thức bị khống chế, hoặc là bị người khác khống chế tâm thần hoặc là bị ma ám. Mà khả năng thứ hai có khả năng xảy ra hơn, trên người Tôn Kiều Kiều có âm ám khí, rất có khả năng bị quỷ ám nhưng lại vì nguyên nhân nào đó lại không luôn luôn chiếm lấy cơ thể cô.

Đang nói chuyện thì y tá gọi: “Tiểu thư Tôn Kiều Kiều, mời cô theo tôi vào.”

Tôn Kiều Kiều ngẩn ra, sợ hãi nắm chặt tay, vội nói: “Tôi thật sự không muốn đi.”

Sở Từ nhíu mày: “Vậy cô có thể rời khỏi đây mà.”

“Vô dụng thôi, tôi có chạy đi thì bất kể tôi chạy đi đâu tôi đều sẽ tự mình quay trở về đây.”

Tôn Kiều Kiều ôm lấy trán, cứ thế khóc. Sở Từ cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô, Tôn Kiều Kiều căng thẳng đi vào, Sở Từ nhìn bóng lưng của cô, lông mày mãi vẫn chưa từng giãn ra.

“Sở tiểu thư?” Y tá trong phòng mổ gọi.

“Chào cô.”

Y tá nhìn thấy cô vô cùng kinh ngạc, tuy rằng thẩm mỹ viện phẫu thuật ra không ít mỹ nữ nhưng đẹp như Sở Từ tiểu thư đây vẫn rất ít thấy, không phẫu thuật mà đẹp như vậy thì không khoa học lắm nhỉ? Mỹ nữ như này không biết có thể hiểu được nỗi đau khổ của người phàm không? Những người đến đây phẫu thuật thẩm mỹ ai lại không muốn đẹp như vậy chứ? Nhưng với cô lại dễ như trở bàn tay, vốn đã có sẵn rồi, rất nhiều người cả đời cũng không đạt được. Cô vừa cười vừa đưa Sở Từ vào: “Trưởng khoa đang đợi cô bên trong, cô vào là được.”

Sở Từ gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, cô ý tá, cho hỏi Tôn Kiều Kiều tiểu thư mỗi lần đến đây phẫu thuật đều là một bác sĩ làm sao?”

“Đúng đó, đều là bác sĩ Đổng - Đổng Đức Tuấn, cô ấy mỗi lần phẫu thuật đều hẹn bác sĩ đó.”

Sở Từ bỗng nhiên dừng lại, lại hỏi: “Tay nghề của bác sĩ Đổng như thế nào?”

Có lẽ là cảm thấy cô không phải người thích nói linh tinh, y tá trả lời cũng rất thành khẩn: “Nói thế nào nhỉ, bác sĩ nếu như không gặp phải sự cố y khoa thì tay nghề đều tốt. Nhưng bác sĩ giỏi thế nào cũng không thể ngăn được sự cố xảy ra, chỉ có thể nói kỹ thuật phẫu thuật thẩm mĩ của bác sĩ Đổng trong thành phố này là rất tốt, nếu không cũng không thể trở thành chuyên gia của viện này.”

Sở Từ không nói gì, đưa văn kiện vào xong, đợi cô ấy đi ra nhìn thấy trong phòng phẫu thuật vốn rất bình thường đột nhiên trở nên ám khí nặng nề. Phòng phẫu thuật đó nếu cô không nhớ nhầm thì chính là phòng phẫu thuật của Tôn Kiều Kiều. Ám khí này mang đến ma khí, vậy là ma đến rồi? Hay là phẫu thuật của Tôn Kiều Kiều thất bại rồi?

“Y tá?”

Cô y tá vừa rồi cười nhìn cô, Sở Từ có lỗi nói: “Xin lỗi!”

Nói xong liền dán một lá bùa lên người cô y tá, ánh mắt cô y tá lập tức dại ra, phối hợp với Sở Từ đi về phía phòng phẫu thuật. Cô mở cửa, Sở Từ đi vào, phòng phẫu thuật này phân thành trong và ngoài, bên ngoài là để chuẩn bị khử trùng, bên trong mới là nơi phẫu thuật. Cửa vào bên trong bị đóng rồi, Sở Từ thấp thoáng nghe được tiếng nói chuyện ở bên trong.

Trong phòng phẫu thuật, Tôn Kiều Kiều nằm trên bàn phẫu thuật, trong tay cô cầm một tờ giấy nhỏ, nói: “Bác sĩ Đổng, cứ dựa theo cái này chỉnh lại trán của tôi.”

Đổng Đức Tuấn nhìn cái trán trên tấm ảnh trong lòng ngày càng cảm thấy kỳ quái. Cô Tôn Kiều Kiều này lần nào đến cũng không nói gì, luôn ngoan ngoãn gây mê rồi không phản ứng gì mà nằm lên bàn phẫu thuật, chưa từng nói chuyện câu nào với hắn, yêu cầu duy nhất là phẫu thuật theo tấm ảnh cô mang đến. Bức ảnh cô mang đến cũng rất kỳ quái, từ trước đến nay chưa từng có tấm ảnh hoàn chỉnh, lại giống như cắt từ một tấm ảnh nào đó ra vậy.

Đầu tiên là mang đến tấm ảnh miệng và cằm, rồi lại là ảnh đôi má, sau đó là đôi mắt, rồi lại cái mũi. Hôm nay là phẫu thuật trán của Tôn Kiều Kiều, Tôn Kiều Kiều quả nhiên mang đến một bức ảnh cái trán đến.

Cái trán này không đầy đặn, căn bản là không hề đẹp. Đổng Đức Tuấn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, tất cả ngũ quan trên những tấm ảnh mà Tôn Kiều Kiều đem đến đều không hoàn hảo thậm chí không được gọi là đẹp.

Thực ra Tôn Kiều Kiều vốn dĩ đẹp hơn những bức ảnh đó, chỉ tiếc rằng cô nhất định muốn phẫu thuật thành giống như trong ảnh. Đổng Đức Tuấn cũng không phải chưa gặp qua người như vậy, có vài cô gái cảm thấy trong lòng bạn trai mình vẫn còn bạn gái cũ, bạn trai vẫn luôn có tình cảm với bạn gái cũ, vì để lấy lòng bạn trai mà phẫu thuật thành hình dạng người con gái khác.

Đổng Đức Tuấn sau khi thương lượng với Tôn Kiều Kiều lại bị cô từ chối, Tôn Kiều Kiều yêu cầu nếu không thể phẫu thuật cho cô khuôn mặt giống như trong ảnh cô sẽ không trả tiền. Đổng Đức Tuấn nói cho cùng cũng chỉ là một bác sĩ ở thẩm mỹ viện tư nhân, hắn cũng phải nuôi gia đình, nếu đã như vậy thì chỉ có thể làm theo thôi.

Đổng Đức Tuấn khẽ nói: “Tôn tiểu thư, hay là tôi trực tiếp độn thêm chút vào trán cô là được, không cần phẫu thuật trán thành như vậy nữa, nói thật thì cái trán này cũng không đẹp.”

Tôn Kiều Kiều đột nhiên trừng mắt lên nhìn, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Ánh mắt này làm cho Đổng Đức Tuấn hoảng sợ, cảm giác u ám ấy đem theo ánh mắt căm hận đó làm cho hắn cảm thấy rất quen thuộc.

Bình Luận (0)
Comment