“Vậy bác sĩ Đổng thấy rằng trán như nào thì đẹp?” Giọng nói của Tôn Kiều Kiều lạnh lẽo vang lên.
Đổng Đức Tuấn yếu ớt đáp: “Tôi cho rằng trán đầy đặn thì đẹp hơn.”
“Vậy bác sĩ Đổng cho rằng phẫu thuật mình làm chắc chắn sẽ thành công? Nhỡ đâu sau phẫu thuật làm trán đầy đặn xong tôi xấu hơn thì sao?”
Đổng Đức Tuấn ngẩn người, câu nói này không hiểu sao cảm thấy rất quen tai. Nghe thấy ở đâu rồi? Còn ánh mắt của Tôn Kiều Kiều nữa, nhìn thấy ở đâu ta? Thật kì lạ, hắn rõ ràng là lần đầu gặp Tôn Kiều Kiều, hắn là bác sĩ, cho dù từng gặp thì cũng có thể không nhớ ra được. Nhưng không hiểu vì sao hắn cảm thấy nhìn Tôn Kiều Kiều rất quen, như là giống một ai đó. Là ai nhỉ?
Tôn Kiều Kiều bỗng nhiên nhếch miệng, cười nham hiểm: “Bác sĩ Đổng, ông phẫu thuật cho bao nhiêu khuôn mặt như vậy, không nhớ tôi sao?”
Đổng Đức Tuấn cảm thấy câu nói này không bình thường, lập tức cau mày: “Là sao?”
“Tôi hỏi, ông có nhớ những khuôn mặt bị ông phẫu thuật hỏng không?”
Đổng Đức Tuấn kinh hãi một chút, không dám tin nhìn chằm chằm cô ta, câu nói này không hiểu sao nghe rất quen. Mới đầu hình như có một cô gái liên tục gọi điện thoại cho hắn nói khuôn mặt bị hắn phẫu thuật hỏng rồi, còn nói để hắn nhớ rằng cô ta sẽ mãi nguyền rủa hắn, thành ma cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Cô gái đó tên là gì?
“Bác sĩ Đổng.”
Tôn Kiều Kiều đột nhiên trợn mắt, lạnh lẽo nói: “Ông nhìn tôi xem, ông có nhận ra tôi không?”
Nói xong cô dán bức ảnh cái trán lên trán mình, dán xong cô đột nhiên mở mắt ra. Chính tại lúc này, Đổng Đức Tuấn nhìn gương mặt hoàn chỉnh đó của cô, vẻ mặt đột nhiên biến đổi. Khuôn mặt này biến thành tro hắn cũng không dám quên. Hắn không dám tin lùi lại mấy bước, vẻ mặt hoảng hốt nói: “Cô cô…… Là cô……. Cô cô cô………Tưởng Phi!”
Tôn Kiều Kiều vẻ mặt đột nhiên lạnh lại, hoàn toàn khác với trước đó giống như bị người khác đè lên vậy, cô u ám trừng mắt nhìn Đổng Đức Tuấn, lạnh lẽo mở miệng: “Bác sĩ Đổng, đã lâu không gặp, quý nhân bận rộn không ngờ còn nhớ đến Tưởng Phi tôi, thật làm tôi thụ sủng nhược kinh!”
Đổng Đức Tuấn bị dọa mồ hôi lạnh đầy đầu: “Tưởng Phi? Cô thật sự là Tưởng Phi? Không! Không thể nào! Tưởng Phi đã chết rồi! Cô ta nhảy lầu chết rồi!”
Tưởng Phi là một bệnh nhân của hắn, nhan sắc của Tưởng Phi không đến nỗi, ít nhất là không xấu, chỉ là khuôn mặt bình thường mà thôi. Nhưng cô ta rất thích đẹp, luôn muốn nhờ phẫu thuật thẩm mỹ trở nên xinh đẹp, sau đó trở thành hiện tượng mạng rồi làm minh tinh. Cô ta có ước mơ làm minh tinh.
Đổng Đức Tuấn năm đó đang theo đuổi số lượng phẫu thuật, luôn cổ vũ các cô gái đi phẫu thuật thẩm mỹ. Những năm đó điều kiện phẫu thuật không như bây giờ, công cụ cũng không an toàn như bây giờ. Năm đó trong nước vẫn có thể sử dụng polyamide, thẩm mỹ viện vì muốn giảm chi phí nên tiêm vào toàn những loại rẻ tiền nhất.
Đổng Đức Tuấn vốn nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, lần này đến lần khác đều làm thế, mãi tới khi Tưởng Phi xảy ra chuyện. Phẫu thuật nâng ngực của Tưởng Phi rất thành công, sau đó Đổng Đức Tuấn lại tiêm thêm polyamide cho cô, ai biết được polyamide lại không an toàn như vậy, lén lút sử dụng làm cho ngực của Tưởng Phi chỗ nào cũng nổi cục, cô vô cùng đau khổ, đành phải đến bệnh viện làm phục hồi lại.
Sau đó, những nơi tiêm trên mặt cô cũng xảy ra vấn đề, polyamide làm cho mặt cô cũng nổi từng cục từng cục. Đổng Đức Tuấn không còn cách nào đành phải làm phẫu thuật lấy hết ra. Sau đó vì muốn cô tiếp tục xinh đẹp, bệnh viện hứa hẹn làm thêm cho cô vài lần phẫu thuật chỉnh hình và tu bổ, ai biết rằng lần thứ hai làm phẫu thuật lại xảy ra chuyện lớn.
Đổng Đức Tuấn không biết rằng chính mình áp lực rất lớn, kết quả khi phẫu thuật làm mắt hai mí bất ngờ làm cho mắt của Tưởng Phi tụ máu gần như mù. Hơn nữa rất nhiều hóa chất trên mặt cô cũng chưa được làm sạch hết, làm cho nổi từng cục gập ghềnh, cả khuôn mặt biến dạng đáng sợ. Cằm của cô cũng không được làm tốt, khiền cho cằm của cô giống như cằm của xà tinh vậy, cộng thêm di chứng của các loại phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật làn da của cô chảy xệ hẳn, nháy mắt đã già đi 10 tuổi.
Tưởng Phi vốn thích cái đẹp, phẫu thuật xong, bằng thị lực yếu ớt của mình nhìn bản thân trong gương, cô bị dọa sợ, gào thét, ôm đầu không buông, hận không thể xé đi khuôn mặt của mình.
Đổng Đức Tuấn trong lòng cũng không thoải mái, đành phải luôn miệng an ủi cô: “Tôi sẽ phục hồi lại cho cô.”
Nhưng mà tâm lý của Tưởng Phi sớm đã sụp đổ rồi, cô không chịu được khi ra ngoài bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, càng không chịu được sự than vãn của người nhà. Sau khi bạn trai cô rời đi, cô càng có quyết tâm muốn chết. Mắt của cô không được chữa khỏi, gần như không nhìn thấy gì, cả người biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Ngày hôm đó Đổng Đức Tuấn mãi mãi ghi nhớ, Tưởng Phi hẹn hắn đến một tòa nhà cao tầng, nói muốn hòa giải không tố cáo bệnh viện nữa. Đổng Đức Tuấn rất vui, nghĩ rằng cô đã nghĩ thông rồi, ai biết rằng đợi hắn đi đến dưới tầng liền nghe "ầm" một tiếng, một cô gái nhảy lầu rồi.
Cô gái kia chính là Tưởng Phi.
Hồi tưởng lại tất cả, Đổng Đức Tuấn đã gần như sụp đổ! Tưởng Phi đã chết rồi, cô ấy đã chết nhiều năm rồi, làm sao có thể đột nhiên sống lại được? Không! Không phải sống lại! Cô gái này căn bản không phải Tưởng Phi! Cô chỉ là bị Tưởng Phi ám, Tưởng Phi mỗi lần đều muốn hắn làm phẫu thuật cho cô gái này, mỗi lần đều là một bộ phận nào đó, mà không phải một lần phẫu thuật hết, cho đến cuối cùng, khuôn mặt trước mắt hắn gần như biến thành Tưởng Phi rồi, Tưởng Phi mới lộ con bài cuối, mới đâm hắn một đao chí mạng.
Cho nên, cô ta là ma? Vậy mỗi lần hắn làm phẫu thuật Tưởng Phi đều ám lên cô gái kia ư?
Đổng Đức Tuấn bị dọa sợ, vội vàng lùi về phía sau. Đột nhiên Tôn Kiều Kiều từ trên giường bệnh ngồi dậy, chính lúc này trên mặt cô xảy ra sự biến đổi gì đó, cô vừa là Tôn Kiều Kiều nhưng cũng lại không phải, cô càng giống Tưởng Phi hơn.
Sau đó một ma nữ chui ra từ người Tôn Kiều Kiều, khuôn mặt cô ta cực kỳ đáng sợ, đôi mắt cô ta đỏ tươi, đến lòng trắng cũng toàn màu đỏ, khóe mắt vẫn còn đang chảy máu, mũi của cô ta lõm xuống, giống như bị người ta dùng dao cắt, xương gò má cũng bị mài hỏng rồi, cằm nhọn đến đáng sợ, nhìn cảm giác rất già yếu, còn mí mắt của cô ta vẫn còn dấu vết dao kéo rất rõ ràng, khắp mặt cô đều đang chảy máu. Hơn nữa cô ta còn băng bó ngực, thỉnh thoảng xoay đầu 360 độ, xoay tiếng kẽo kẹt vang lên. Loại âm thanh xương cốt chuyển động ấy dọa cho Đổng Đức Tuấn giật mình chết khiếp.
Hắn nhìn khuôn mặt của Tưởng Phi, khiếp sợ hét lên: “Không! Đừng giết tôi! Tôi không cố ý! Không cố ý!”
“Không phải cố ý sao? Sai lầm của ông làm cả đời tôi bị hủy hoại, tôi vốn định cùng bạn trai đính hôn rồi. Là ông! Là ông khiến tôi trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ! Là ông làm cho khuôn mặt tôi đến năng lực sinh tồn tối thiểu cũng không có, là ông làm cho tôi sống trong sự đau khổ và phục hồi vô tận, làm tôi toàn thân đau đớn, làm tôi đến chết cũng không thể an tâm! Tôi hận ông! Hận không thể giết được ông! Từ đầu tôi không có năng lực này, giờ thì có rồi! Tôi phải cho ông biết cảm giác khuôn mặt bị người ta phá hỏng là như thế nào! Tôi phải dùng cây kéo này vẽ lên mặt ông, khi nó kêu lên răng rắc răng rắc ông sẽ biết chờ đợi ông ở quãng đời còn lại là cái gì!”
Nói xong, Tưởng Phi đột nhiên quay về cơ thể của Tôn Kiều Kiều, cũng rất nhanh nhảy dựng dậy, một tay nắm lấy cổ họng của Đổng Đức Tuấn, đẩy ngã Đổng Đức Tuấn lên bàn mổ. Đổng Đức Tuấn muốn chạy, Tưởng Phi lập tức cầm dao phẫu thuật cắm vào bụng hắn.
Đổng Đức Tuấn đau đớn gào lên: “Đừng……… đừng giết tôi!”
“Không giết ông? Lúc đầu khi ông phẫu thuật hỏng cho tôi, ông có từng nghĩ đến đã mang đến cho tôi sự đau khổ như thế nào chưa? Ông làm tôi người không ra người, quỷ không ra quỷ, làm tôi mất hết tất cả, bây giờ, tôi cũng muốn cướp đi tất cả của ông, cướp đi khuôn mặt, cơ thể, địa vị của ông, làm cho ông cả đời này sống trong bóng tối!”
Nói xong, Tưởng Phi cầm kéo nhắm ngay vào mặt Đổng Đức Tuấn.