Trong phòng âm khí rất nặng, đồng thời bị bao quanh bởi một luồng khí quỷ dị, rõ ràng đây là một con quỷ đã có chút tu hành, mà khi chết bị oan ức, chết rất bi thảm, như vậy trong tim con quỷ này vẫn còn cố chấp, nếu không đạt được mục đích thì chắc chắn sẽ không đi đầu thai.
"Giúp tôi mở cửa!"
Y tá trong phòng phẫu thuật không có quyền mở cửa, một lúc lâu sau vẫn không thấy mở cửa,
Sở Từ rất sốt ruột, cô buộc phải đi tìm các y tá khác để mở, y tá khác tới, thấy Sở Từ liền nghi ngờ nói: "Trong lúc phẫu thuật, không cho người ngoài vào."
"Cô ấy là bạn của bệnh nhân."
"Ồ."
Y tá thấy đây là người được bác sĩ trong bệnh viện đưa tới, cũng không nói gì, chỉ kì quái bảo: "Tôi nghe thật giống giọng của bác sĩ Đổng."
Sở Từ cau mày, thật vất vả mới mở được cửa, cô đóng sầm cánh cửa lại, lúc này vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong lập tức sợ hãi.
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đang nằm ở trên giường bệnh, mà người sẽ được làm phẫu thuật ghép trán chính là Tôn Kiều Kiều lại đang cầm một con dao mổ, nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Lúc này trên con dao đang nhỏ máu, máu chảy dọc theo mũi dao, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà.
Trên mặt đất đã có một vũng máu, vết máu đỏ tươi làm cho Sở Từ khiếp đảm.
Cô nhanh chóng rút trâm cài tóc ra rồi mạnh mẽ lao tới.
Ma nữ đột nhiên trốn đi, nhận ra được trên vũ khí của cô có sát khí, sắc mặt lập tức biến đổi, cau mày nói:
"Tôi khuyên cô không nên lo chuyện bao đồng, đây là chuyện của tôi với Đổng Đức Tuấn, không liên quan gì đến cô!"
"Không liên quan sao? Từ lúc ngươi hại Tôn Kiều Kiều, bắt đầu từ giờ khắc đó, ta nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn nữa!"
Đôi mắt Sở Từ dần lạnh, khuôn mặt như sương giá nhìn chằm chằm vào cô ta.
Lúc này sắc mặt Tưởng Phi nghiêm lại, lạnh lùng hỏi: "Cô cho rằng tôi dễ bị bắt nạt sao?"
Một cơn gió lạnh thổi qua, cơ thể Tôn Kiều Kiều lắc lư, ngay sau đó, một ma nữ chui ra với khuôn mặt đầy máu, hình dáng thật dọa người. Tuy rằng các y tá không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận được trong phòng mổ lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nói xong, Tưởng Phi phất tay một cái, tất cả dao kéo trong phòng mổ bị đẩy lên trên không trung, những thứ đó đều hướng đến Sở Từ. Các y tá nhìn thấy cảnh đáng sợ như vậy đều sợ hãi bỏ chạy, Sở Từ lập tức vung đao lên, đem tất cả dao kéo bay tới phá hủy.
Dao mổ vô cùng sắc bén, lại bị quỷ khống chế, càng là biến thành vũ khí có sức sát thương lớn. Tưởng Phi đầy oán hận, dao mổ ở trong tay cô ta, mỗi cái đều muốn xuyên qua thân thể Sở Từ, tình cảnh rất gay go.
Sở Từ nhếch miệng cười, tránh thoát đòn tấn công, nói:
"Tưởng Phi, lấy oán báo oán, làm hại Tôn Kiều Kiều chính là ngươi không đúng, ngươi khiến khuôn mặt của một cô gái bị sửa thành hình dáng của cô, như thế là tốt sao?"
Tưởng Phi cười khẩy: "Có trách thì phải trách cô ta vận số đen đủi, nhìn gần giống tôi!"
"Cô thực sự là kẻ ích kỷ! Một bên đòi Đổng Đức Tuấn chịu tránh nhiệm với khuôn mặt của cô, bắt anh ta chịu báo ứng, nghe rất hợp lý. Nhưng cô có nghĩ rằng, việc làm của cô còn đáng ghê tởm hơn cả Đổng Đức Tuấn. Vì muốn báo thù, hủy hoại khuôn mặt của cô bé, sửa gương mặt ấy thành gương mặt giống cô. Cô nghĩ ai mới là kẻ đáng kinh tởm hơn? Muốn cho Tôn Kiều Kiều cả đời sống ở trong bóng tối của cô sao?"
Nói xong lời này, sắc mặt của Sở Từ lạnh đi mấy phần, cô lấy ra lá bùa, không muốn nói lời vô nghĩa, nhanh chóng vẽ lên lá bùa, sau đó dán bùa chú lên cửa phòng phẫu thuật bên cạnh. Vừa được dán vào, bùa chú đột nhiên lóe lên luồng ánh sáng vàng, ánh sáng lập tức xuyên tới nơi có sát khí, sắc mặt Tưởng Phi lúc này liền thay đổi.
Sở Từ cười nhạt, ngay sau đó lại vẽ thêm một lá bùa, bay về phía Tưởng Phi. Tưởng Phi nhanh nhẹn trốn đi, nhưng lá bùa vẫn theo sát chặt chẽ.
Tưởng Phi quýnh lên, quay người muốn chạy nhưng cánh cửa đã bị dán bùa chú, căn bản không chỗ có thể trốn.
Pháp lực Sở Từ rất mạnh mẽ, mỗi lần tấn công cũng làm cho Tưởng Phi phải hoảng loạn, vì sốt ruột nên tiến vào cơ thể Tôn Kiều Kiều.
Tôn Kiều Kiều đứng lên, khóe miệng mang theo vẻ khinh miệt:
"Đánh đi! Có giỏi thì cô đánh đi, tôi lại muốn xem xem cô sẽ ra tay như thế nào đối với Tôn Kiều Kiều!"
Sở Từ cau mày, sau đó nở nụ cười khinh bỉ: "Ngu ngốc!"
Vẻ mặt Tôn Kiều Kiều thay đổi, chỉ thấy Sở Từ lấy ra vài tờ bùa chú nữa, cấp tốc bay về phía Tôn Kiều Kiều. Tôn Kiều Kiều dù sao cũng là người, thân thể né tránh không thể nhanh bằng quỷ, căn bản trốn không thoát khỏi tấn công của Sở Từ, gần như đã bị bùa chú đuổi tới.
Sở Từ nhắm mắt lại, lập tức đọc chú, vài tờ bùa chú dính vào thân thể Tôn Kiều Kiều, cô ta dùng mọi cách đều xé không được.
Cùng lúc đó, Tưởng Phi chỉ cảm thấy thân thể của chính mình đang run rẩy dữ dội, cảm giác dần bị đẩy ra khỏi cơ thể rất rõ ràng.
Lo lắng đến nỗi đầu đổ mồ hôi, không thể được! Quyết không thể đi ra ngoài cơ thể Tôn Kiều Kiều, nếu không với sức mạnh của Sở Từ, nhất định đánh cho hồn bay phách tán!
Nhưng mà, sức mạnh của lá bùa càng ngày càng lớn, Tưởng Phi cảm thấy trong cơ thể nóng rực, nhưng bản năng tồn tại làm cho cô ta nhất quyết bám trụ vào cơ thể Tôn Kiều Kiều.
Sở Từ cười lạnh, lấy đao ra, nhắm ngay đỉnh đầu của cô ta, dùng hết sức lực lao tới.
Đao chỉ có tác dụng chống lại ma quỷ, không đâm vào thân thể người, nên không gây tổn thương cho con người.
Bị một đao xuyên qua, Tưởng Phi hét lên một tiếng thảm thiết, lập tức thoát ra khỏi thân thể Tôn Kiều Kiều. Mà Tôn Kiều Kiều thì giống như bị hôn mê, ngã oạch xuống mặt đất.
Tưởng Phi nôn nóng, máu trên mặt vẫn tuôn chảy, mắt như bị kéo căng ra, lộ ra máu và thịt đỏ tươi, nơi đó vẫn còn đang chảy máu.
"Tôi liều mạng với cô!"
Sở Từ hừ một tiếng, đem tám tấm lá bùa đồng thời bay về phía Tưởng Phi. Tám lá bùa cố định ở trên người Tưởng Phi, hình thành bát quái đồ, Tưởng Phi giống như bị dây thừng trói chặt, làm mọi cách đều không thoát ra được.
"Cô…" hai mắt của cô ta màu đỏ tươi, không cam chịu nhìn chằm chằm Sở Từ.
Sở Từ rút đao ra, pháp lực ghê gớm đến mức vòng tròn trên đao kêu leng keng vang vọng.
Tưởng Phi lo lắng cuống cuồng, cầu khẩn nói: "Đại sư! Cô thả tôi ra, tôi bảo đảm sẽ lập tức đi đầu thai!"
"Đã muộn rồi…"
Sở Từ cười khẩy: "Cô nghĩ là tôi sẽ tin cô sao? Cô đã chỉnh sửa gương mặt của Tôn Kiều Kiều thành ra như vậy, nếu còn có chút tính người thì sẽ không làm thế!"
Tưởng Phi thấy thế, hai mắt đỏ ngầu, mắng: "Cô chờ đó, tôi…"
Nhưng mà Sở Từ chẳng muốn tiếp tục nghe thêm một câu nào nữa, cô nhếch môi, trên mặt mang theo nụ cười, chém xuống một đao. Tưởng Phi bị đao đâm trúng, rất nhanh trên người xuất hiện vết rạn nứt, vết nứt này càng nứt càng lớn, bắt đầu là cơ thể, sau đó lan đến mặt, đến khi nó trồi lên trên mặt Tưởng Phi, Tưởng Phi lúc này mới hoảng sợ.
Cô ta hét lên kinh hãi: "Không! Cứu tôi!"
Nhưng mà, phịch một tiếng, tiếng hét thảm thiết từ vụ nổ truyền đến, cô ta biến mất trong không khí.
Không thấy hình bóng.
Chờ cô ta chết, Sở Từ mới thu hồi đao, sắc mặt bình tĩnh nâng Tôn Kiều Kiều dậy.
"Hãy lại đây giúp tôi!"
Y tá ở cửa bị dọa sợ, vừa nãy Sở Từ giống như gì nói chuyện cùng cái gì đó, trong không khí rõ ràng không có ai! Chẳng lẽ có ma? Lại nói đến, bác sĩ Đổng Đức Tuấn cũng bị Tôn Kiều Kiều trói vào bàn mổ, có thể Tôn Kiều Kiều đã dùng thuốc gây mê.
Nghĩ tới đây, các y tá đều bị sợ hãi quá độ mà khóc, nước mắt lưng tròng đi vào giúp đỡ Tôn Kiều Kiều.
"Cô à, con ma đó. . ."
"Đi rồi!"