Gần đây Lục Cảnh Hành bận rộn công việc cực kỳ, Sở Từ thì lại chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, hai người rất lâu rồi chưa gặp nhau. Bây giờ trời nóng, vốn đã mặc ít đồ, lúc ôm nhau da chạm vào đối phương, truyền đến nhiệt độ cơ thể khiến trong lòng hai người đều rạo rực.
Bụi cây bên đường lay động, lá cây cứ vang lên từng tiếng xào xạc.
Lục Cảnh Hành cắn nhẹ đôi môi mỏng của Sở Từ, khẽ cười một tiềng, mập mờ thở dốc trên chóp mũi cô.
Hai người nhìn nhau cười, Sở Từ nhẹ giọng hỏi: "Sao lại muốn đến đưa em đi?"
"Tiễn thí sinh đi thi là nghĩa vụ của phụ huynh mà."
"Từ khi nào mà anh trở thành phụ huynh của em rồi?" Sở Từ nhướng mày.
Lục Cảnh Hành làm như rất kinh ngạc, thấp giọng nở nụ cười: "Làm sao? Chuyện rành rành còn cần anh nhắc nhở à?"
Sở Từ bật cười, Lục Cảnh Hành mỉm cười cưng chiều nhìn cô, trong lòng không nhịn được rung động. Nắng mai chiếu lên khuôn mặt cô, làm cho gò má cô sáng lấp lánh giống như đánh một lớp phấn ngọc trai mỏng, vốn dĩ cô đã rất xinh đẹp, ánh nắng mai này lại tựa như đồ trang điểm tốt nhất càng khiến cô xinh đẹp không thể diễn tả, cô không cười cũng đã rất đẹp, cười rộ lên càng khiến anh rung động hơn.
Lục Cảnh Hành không nhịn được thở dài, cam chịu kéo cô vào lòng.
"Hả? Đang yên lành thở dài cái gì?" Sở Từ nghi hoặc.
Lục Cảnh Hành có chút bất đắc dĩ, đáp: "Anh đang suy nghĩ, đời anh đã rơi vào trong tay em rồi."
"..." Dừng một chút, Sở Từ cong môi: "Chúc mừng, em là cái hố rất sâu đó."
Lục Cảnh Hành cười thành tiếng, lại không nhịn được nâng khuôn mặt Sở Từ lên, hung hăng hôn xuống, lúc này đây, đầu lưỡi của anh khiêu khích đầu lưỡi Sở Từ, mạnh mẽ áp chế, sau đó tay anh sờ đến thắt lưng cô. Hông Sở Từ run lên, cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh vuốt ve vùng thắt lưng của mình, đầu ngón tay anh lại đẩy áo lót của cô lên. Sở Từ run rẩy cả người. Khi anh chạm vào nơi mẫn cảm của cô, cô cảm thấy cả người mình đều bị Lục Cảnh Hành nắm giữ trong lòng bàn tay. Cái cảm giác mất không chế này Sở Từ chưa từng trải qua, nó xa lạ đến nỗi khiến cô bỗng dung thấy hoảng sợ.
"Lục Cảnh Hành..."
Sở Từ dựa vào vai anh, thấp giọng nỉ non hai tiếng.
Trán Lục Cảnh Hành phủ một lớp mồ hôi mỏng, anh đang cố nhẫn nại, từ trong miệng phun ra một chữ: "Sao?"
"Khó chịu..."
Lục Cảnh Hành thở dài, bất giác cười khổ, đúng là anh khổ thật. Mỹ nhân trong ngực như hoa như ngọc nhưng lại không thể ăn, đúng là nỗi thống khổ không bình thường. Nhưng mà anh không muốn tiếp xúc thân mật sớm với Sở Từ khiến cô bỏ lỡ cơ hội nhận định của mình, cô còn nhỏ, lựa chọn của cô chưa hẳn đã đúng. Lục Cảnh Hành không muốn tương lai cô sẽ hối hận, cho nên anh vẫn ráng chịu đựng, đợi cô lớn hơn một chút vậy.
"Sở Từ." Lục Cảnh Hành không dám làm càn, nhanh chóng buông cô ra, thấy sắc mặt cô bình thường vẫn luôn trắng trẻo, giờ lại đỏ hồng như phủ một lớp phấn, anh chỉ mỉm cười: "Thi tốt nghiệp cho tốt, thi xong, anh dẫn em xuất ngoại nghỉ ngơi."
Từ nhỏ đến lớn Sở Từ chưa từng ra nước ngoài, lập tức cười tươi: "Được, chúng ta đi du lịch."
Lục Cảnh Hành mở xe thể thao ra, kéo Sở Từ thẳng vào trong xe, xe của anh rất bắt mắt, thế nên mọi người đều chăm chú nhìn.
"Đừng xuống xe nữa, em tự đi vào."
"Được, sau khi kết thúc anh sẽ tới đón em."
"Vâng." Sở Từ nở nụ cười.
Bên kia, đúng lúc Ngu Đường đi tới cửa, nhìn thấy xe thể thao đưa đón cô thì cả kinh nói: "Sở Từ, là Lục Cảnh Hành của tớ sao?"
"Đúng vậy."
"Thật hạnh phúc, có phụ huynh tiễn nha."
Sở Từ bật cười, cùng cô ấy đi vào trường học.
…..
Kỳ thi tốt nghiệp trung học rất quan trọng, tất nhiên Hạng Văn Hải vừa thăng chức phó hiệu trưởng không dám thờ ơ. Cho tới nay lớp học mà ông dạy đã đạt thành tích tốt nhất ban, tuy đấy không phải là lớp trọng điểm, nhưng trong lớp lại quy tụ không ít các học sinh giỏi của địa phương, kiên cường vượt qua lớp trọng điểm thứ hai. Tuy lớp này vốn có học sinh kém kéo xuống, học sinh ưu tú vẫn không có cách nào đuổi kịp lớp hạng nhất, nhưng thành tích đó vẫn đủ khiến người ta phải chú ý. Cho nên hôm nay đích thân hiệu trưởng hỏi thăm ông, muốn ông làm tốt công tác tư tưởng cho các học sinh, đừng tạo áp lực quá lớn cho mọi người, cứ phát huy như bình thường.
Hạng Văn Hải còn căng thẳng hơn bọn họ, giống như chính ông phải thi tốt nghiệp vậy.
Ông thở hổn hển, đứng ở bồn hoa bên cạnh nhìn các học sinh nói: "Cũng không biết tại sao mà thầy còn căng thẳng hơn các em."
Các học sinh bật cười thành tiếng, nụ cười này làm không khí căng thẳng giải tỏa bớt phần nào.
"Thầy Hạng, hay là thầy thi thay cho chúng em đi."
"Đúng vậy. Thầy Hạng của các em sẽ vào trường thi với các em." Hạng Văn Hải bật cười. Chỉ lát nữa là phải vào trường thi rồi, bỗng nhiên ông chỉ vào Sở Từ rồi bảo: "Thầy đi với các em cũng vô dụng thôi. Mấu chốt là Sở đại sư tính toán trận như nào. Tới đây, Sở Từ, ngày cuối cùng rồi, bộc lộ tài năng cho chúng ta thấy đi. Khiến cho các bạn học đều tĩnh tâm thi cử thật tốt mới được."
Sở Từ đang đứng yên bỗng dưng lại bị nhắc đến, bất đắc dĩ nhìn về phía Hạng Văn Hải. Hạng Văn Hải thật đúng là biết dùng người, khi nào cũng nghĩ đến cô.
"Thưa thầy,để em cho các bạn bùa tĩnh tâm, các bạn sẽ không căng thẳng, tĩnh hạ tâm lại, từ từ làm bài, phát huy như bình thường là được."
Chẳng biết sao Sở Từ nói còn hiệu quả hơn cả thầy giáo, mọi người không nhịn được gật gật đầu.
"Được rồi, Sở Từ, em xem cho lớp chúng ta thử xem, lần này lớp chúng ta có kiểm tra tốt được không?" Hạng Văn Hải lại hỏi.
Sở Từ bật cười, không trốn tránh nổi đành phải ăn ngay nói thật: "Yên tâm đi thầy. Em đã sớm tính qua, tất cả đều thi không tệ, không có bài nào quá kém, cho nên mọi người cứ yên tâm kiểm tra nhé. Cứ phát huy như bình thường là được. Lần này nhất định chúng ta có thể vượt lên lớp hạng nhất, cố gắng lên."
Sở đại sư đã lên tiếng, các học sinh khác bèn không nhịn được mà mừng rỡ đứng lên, không có ai làm quá kém sao? Mọi người chỉ cần làm phát huy như bình thường thôi sao? Đã như vậy cứ thả lỏng tinh thần kiểm tra là được. Giờ phút này, sắc mặt của mọi người đều buông lỏng, cho đến tận khi vào trường thi cũng đều không căng thẳng hồi hộp nữa, có lẽ là do trong long đã có niềm tin. Sở Từ nghĩ bởi vì lời nói kia khiến cho mọi người thoải mái, có thể sau khi nghe xong mọi người cảm thấy tin tưởng, tướng mạo phát sinh biến hóa một chút, lần này là thực sự, tất cả mọi người thi đều rất tốt.
"Ngu Đường." Sở Từ đưa cái bùa tĩnh tâm mới cho cô ấy rồi cười bảo: "Kiểm tra tốt nha."
Ngu Đường cảm động ôm lấy cô, khóc hu hu: "Sở Từ, cậu tốt nhất. Chúng ta lên đại học nhất định phải học chung đấy."
Sở Từ gật đầu, đợi Ngu Đường đi vào trường thi cô cũng chỉ cười cười. Sau khi Ngu Đường thi tốt nghiệp xong sẽ đi về hướng bắc học đại học, mà mấy ngày trước cô tự bói cho mình một quẻ, cô không có dấu hiệu rời xa nhà, có thể thấy được hai người sẽ tách nhau ra. Nhưng cũng không có gì cả, có rời có tụ, cái này mới là cuộc sống nhân chi thường tình.
Sở Từ hít một hơi thật sâu rồi cũng nhanh chóng đi vào trường thi.
…..
Đề thi tốt nghiệp trung học lần này đối với Sở Từ mà nói có thể dùng bốn chữ "trung quy trung củ" để hình dung. Đều là các dạng đề đã làm qua, căn bản không có gì khó, có mấy loại đề giáo viên vẫn thường hay giảng trước cả lớp, ngữ văn cũng làm xong, đề văn cũng từng làm tương tự, nhưng Sở Từ không dám xem thường, cô cẩn thận dò lại một lượt từ trên xuống dưới rồi mới nộp bài thi.
Ngày hôm nay cực kỳ nóng, lúc làm bài mồ hôi Sở Từ chảy liên tục, thật không dễ dàng gì. Cô đứng bên đường đợi Lục Cảnh Hành đến đón, đợi một lúc vẫn không thấy anh, nghe người bên cạnh nói gần đó kẹt xe, đến con ruồi cũng khó khăn lắm mới bay qua được.
Đang chờ thì chợt cô nghe bên đường có tiếng người cãi nhau.