Trong gương là một thiếu nữ sở hữu làn da trắng nõn như ngọc trai, mịn màng không một chỗ tỳ vết. Cần cổ cô thon thon, xương quai xanh gợi cảm, phối hợp với vóc người nhỏ nhắn, phần dưới là một đôi chân thẳng tắp thon dài, càng tôn lên vẻ đẹp trời sinh của Sở Từ.
Váy ngắn chỉ dài tới giữa đùi, thế nhưng nhìn lại đặc biệt gợi cảm!
Thiết kế thắt lưng khá phá cách, vừa làm cho cô có phong cách hiện đại, cũng không quá hở hang.
Cộng với mái tóc dài hơi xoăn, vài lọn tóc được thả bên tai, sau đó dùng một chiếc trâm gài tóc màu ngọc bích xuyên qua để búi tóc lại.
Tổng thể làm nổi bật lên loại quyến rũ khó nói thành lời.
Lục Cảnh Hành đến đón cô tham dự bữa tiệc, nhìn thấy như vậy thì hai con mắt như bốc lửa.
Trên xe, Lục Cảnh Hành hai tay chống lên chỗ ngồi của cô, thấp giọng thở dốc: "Anh phát hiện mình đã có một quyết định sai lầm."
"Hả?" Sở Từ nhíu mày cười xấu xa.
"Không nên để em mặc những bộ đồ như vậy, quá gợi cảm, gợi cảm đến mức anh không thể chịu nổi!"
Sở Từ cong cong khóe miệng cười mỉm, cố ý trêu chọc: "Người anh em à, lại đến nữa rồi!"
Nói xong còn ngoắc ngoắc ngón tay.
Lục Cảnh Hành nở nụ cười, cắn lên ngón tay cô, thấp giọng nói: "Em cho rằng em còn có thể trốn bao lâu?" Nói xong, đem tay Sở Từ đặt ở giữa hai chân anh, thở dốc nói: "Sở Từ, anh nhịn rất khổ cực."
Sở Từ cố ý nhún vai, tâm trạng rất tốt, vui vẻ đáp:
"Ai, có vẻ như sức quyến rũ của em quá lớn! Không còn cách nào, thầy Lục, xin mời anh tiếp tục nhẫn nhịn đi! Bởi vì chúng ta đã đến nơi rồi kìa!"
Sở Từ xuống xe trước, thấy Lục Cảnh Hành chậm chạp vẫn không xuống.
Cô cười tủm tỉm hỏi: "Làm sao vậy, thầy Lục?"
Lục Cảnh Hành hận đến nghiến răng, chỉ là nơi nào đó của anh còn đang nổi lên lều bạt. Nếu xuống, khẳng định sẽ bị người khác cười nhạo đến chết.
Một lúc lâu sau, Lục Cảnh Hành mới bình phục tâm trạng, bị Sở Từ kéo tay vào cửa.
Vóc người cô vốn cao gầy, lại mang thêm giày cao gót, đứng bên cạnh Lục Cảnh Hành trông rất mạnh mẽ. Khi bước vào phòng tiệc, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô với ánh mắt tò mò.
"Sở Từ."
Tô Đài cầm ly rượu vang đi tới, ngày hôm nay cô ấy ăn mặc rất đẹp, toàn thân váy đen như một tiểu yêu tinh trong đêm, xinh đẹp làm say lòng người.
"Hôm nay bạn đẹp thật đấy."
Sở Từ bật cười: "Tôi cảm thấy bạn đẹp hơn nhiều."
Tô Đài đối với cô rất kính trọng, mọi người thấy vậy đều cảm thấy kỳ quái. Tô Đài là người có tầm nhìn cao ai cũng đều biết, đặc biệt là chọn bạn bè. Rất ít người có thể kết bạn được với cô ấy, có thể để cô ấy chủ động chào hỏi Sở Từ quả không phải dạng tầm thường. Phải biết Tô Kiện Minh là nhân vật nổi tiếng còn nằm trong danh sách người giàu, Tô Đài gần đây cũng gặp may mắn, trong tương lai gần có thể vụt sáng thành ngôi sao. Có chỗ dựa cùng điều kiện như vậy, chọn bạn bè hà khắc cũng là bình thường.
Sở Từ này là bạn gái Lục Cảnh Hành, nhưng nghe nói gia cảnh rất bình thường. Rút cuộc cô ta có tư cách gì để Tô Đài nhìn mình với con mắt khác?
Tất cả mọi người đi đến, cùng Sở Từ chào hỏi.
"Cô Sở đây chính là người giành điểm cao nhất trong kì thi tuyển sinh đại học à?"
"Kết quả học tập thật tốt! Cùng Lục Cảnh Hành rất xứng đôi!"
"Lục Cảnh Hành đây là trâu già gặm cỏ non nha!"
Tô Đài thấy rất nhiều người không biết Sở Từ chính là bậc thầy về huyền học thì cũng không muốn giới thiệu cụ thể. Cô ta lại không phải kẻ ngốc, tuy rằng gia đình vốn rất có tiền, nhưng nếu không có Sở Từ, đến bây giờ cô vẫn còn đang là diễn viên hạng ba. Ngay cả việc cha cô có thể nằm trong danh sách những người giàu bậc nhất, nói đến hết thảy đều là công lao của Sở Từ! Một bậc thầy như vậy, ai cũng đều ích kỉ, muốn che giấu, ai chịu chia sẻ điều tốt như thế chứ?
Bởi vì đó là bữa tiệc nhỏ, mọi người rất hợp nhau. Lục Cảnh Hành mang theo Sở Từ giới thiệu cho từng người. Nhiều người trong số đó đều gọi Sở Từ là chị dâu, rõ ràng coi cô là người nhà của Lục Cảnh Hành rồi..
Một buổi tối tất cả mọi người đều vui vẻ. Đến giữa buổi, vài người đàn ông tổ chức một trò chơi, Lục Cảnh Hành cũng bị kéo tới. Anh thường ngày bận bịu ít khi đánh bài, hiếm thấy có cơ hội nên cùng bạn bè vui đùa một chút.
"Đến đây ngồi bên cạnh anh!" Lục Cảnh Hành thì thầm bên tai Sở Từ, thấp giọng nói: "Chờ anh trai thắng tiền sẽ mua đường cho em ăn!"
Ánh mắt Sở Từ mang theo ý cười, đối diện là Chu Thành cười nói: "Anh Lục, chị dâu thật đẹp! Chẳng trách anh Lục một mực giữ bên cạnh!"
Nghe thế, Lục Cảnh Hành chỉ cười cười mang theo ý cưng chiều, dù là ai cũng đều nhìn ra anh đang rất thật lòng.
Chỉ là tất cả mọi người không rõ, người phụ nữ như thế nào mới có thể làm cho Lục Cảnh Hành động lòng? Xinh đẹp sao? Vẻn vẹn dựa vào nhan sắc hẳn là không thể được! Kết quả học tập tốt sao? Yêu nhau cũng không nhất thiết phải xem kết quả học tập! Vẽ tranh hoạt hình? Điều này không đủ trước thành tựu của Lục Cảnh Hành.
Lúc này, Chu Thành ngáp một cái, Sở Từ liếc mắt nhìn hắn, cười hỏi:
"Thường thì có phải buổi tối anh ngủ không được ngon đúng không?"
Chu Thành sững sờ, không nghĩ tới bỗng nhiên cô lại hỏi như vậy, lập tức trả lời:
"Đúng! Dạo này buổi tối tôi thường mơ linh tinh, còn thường xuyên giật mình tỉnh lại, ban ngày cũng không có tinh thần, có lẽ là quá mệt mỏi!"
Đáp xong, Chu Thành liền nhìn Sở Từ với ánh mắt khó hiểu:
"Tôi nói này Cảnh Hành, bạn gái anh không phải học y chứ? Chỉ cần nhìn một chút đã biết tôi ngủ không ngon à?"
"Có phải biết xem bói không đấy?"
Có một người trêu chọc, tất cả mọi người nghe thế thì cười ồ lên.
Sở Từ chỉ cười không nói.
Lục Cảnh Hành cũng không lên tiếng, chỉ mở bài ra, nhíu mày hỏi: "Sở Từ, anh nên đánh quân nào?"
Sở Từ nhún vai, "Em không biết đánh, nhìn cũng không hiểu."
"Không có gì, tùy ý chỉ một quân là được."
Sở Từ khẽ cười, tùy tiện chỉ bừa một quân bài. Mới đánh xong, có người ra một cặp, Lục Cảnh Hành hạ bài xuống, hững hờ bảo:
"Ăn lớn!"
"Thật cao tay!" Tất cả mọi người cam chịu lấy tiền ra.
Chu Thành lẩm bẩm: "Vừa đánh đã hạ bài, bạn gái Lục Cảnh Hành anh có phải bàn tay vàng không? Không biết gì cũng có thể chỉ."
Sở Từ chỉ cười, rất nhanh ván mới đã bắt đầu, Lục Cảnh Hành lại đưa bài cho cô xem: "Ra quân nào?"
Sở Từ lại chỉ bừa một lá.
Lục Cảnh Hành gật đầu, tự tay rút ra một lá, sau đó lập tức lại hạ bài xuống: "Ù rồi!"
"..." Mọi người tiếp tục phải bỏ tiền vô, tất cả đều tỏ vẻ không may, bọn họ ồn ào phản đối: "Haizz! Lục Cảnh Hành, tôi không thể tin được! Bạn gái anh không phải có mắt nhìn xuyên tường đúng không? Như vậy chỉ bừa mà cũng được ư?”
"Đúng vậy! Tôi cũng không tin, sẽ không có người tùy tiện đánh bài mà hai lần đều được cả cặp chứ?"
Bọn họ muốn chơi thêm lần nữa. Lần này Lục Cảnh Hành lại hỏi Sở Từ, tất cả mọi người đều trong tư thế bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô. Sở Từ lười biếng đến tay chẳng buồn duỗi, ngáp một cái nói: "Ba đi!"
Lục Hảnh Hành ra lá số ba, bên kia Chu Thành ra lá số tám, Lục Cảnh Hành lại hạ bài.
Liên tục tám, chín lần như vậy, Chu Thành tức giận: "Lục Cảnh Hành, không cho phép anh hỏi bạn gái nữa! Có người đàn ông nào đánh bài phải hỏi phụ nữ không."
Lục Cảnh Hành khóe miệng cười mỉm: "Đây là bàn tay vàng, các người đố kị cũng không được!"
Tất cả mọi người không khỏi thở dài một tiếng, hai vợ chồng họ đã làm người khác ghen tị thì thôi, còn kiêm hại người khắp nơi, rốt cuộc mưu tính chuyện gì!
Tô Đài đi tới, hừ một tiếng:
"Tôi cảnh cáo các người, nói chuyện cẩn thận một chút, đắc tội với Sở Từ, kết cục sẽ rất thảm biết không!"
Nghe xong lời này, tất cả mọi người ngoài mặt thì ngầm đồng ý nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Tô Đài đây là cho Lục Cảnh Hành thể diện đúng không? Cô gái này cũng chỉ vừa kết thúc thi đại học, sở trường cùng lắm cũng chỉ là vẽ tranh hoạt hình. Thế thì có gì đặc biệt! Ở đây phần lớn đều là con ông cháu cha, làm sao lại để cô gái nhỏ ấy vào mắt?
Có điều vẫn phải cho Lục Cảnh Hành chút mặt mũi.
Khung cảnh vẫn rất vui vẻ.
---------
Người dịch: Xiaoyun
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com