Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 201 - Chương 201 - Nữ Quỷ Tóc Dài

Chương 201 - Nữ quỷ tóc dài
Chương 201 - Nữ quỷ tóc dài

Chu Thành chơi được một lúc, lại cảm thấy cổ đau, hắn đưa tay lên xoa xoa phần gáy đau nhức, miệng tự hỏi:

"Rõ ràng tôi không có bệnh về cổ, lại luôn cảm thấy sau cổ cứ lạnh lẽo kiểu gì ấy, như là có một bàn tay vẫn bóp cổ tôi, đôi khi còn cảm thấy không thở nổi nữa."

Sở Từ chăm chú nhìn hắn, Chu Thành vừa vặn ngẩng đầu, thấy ánh mắt của cô thì giật cả mình.

"Làm sao vậy? Trên mặt tôi có cái gì bất thường sao? Vì sao cô lại dùng ánh mắt ấy nhìn tôi?"

Giọng điệu Sở Từ nhàn nhạt: "Anh có cảm thấy gần đây quầng thâm trên mắt rất nặng, cơ thể suy nhược, như là bị thứ gì đó hút khô tinh khí? Còn có, ban ngày mệt rã rời, buổi tối không có tinh thần, uể oải, ủ rũ, ban đêm lúc ngủ ngoại trừ gặp ác mộng, còn có những chỗ khác không bình thường, phải không?"

Cô có bệnh nghề nghiệp, khi nhìn vào người khác, ánh mắt sắc bén, giống như có thể mang mặt của đối phương nhìn ra cả hoa. Cộng thêm khi nói chuyện giọng điệu rất nghiêm túc làm Chu Thành giật cả mình. Thành thật mà nói, khuôn mặt Sở Từ rất đẹp, nhưng cô gái này nhìn không phải loại dễ bị trêu chọc, cũng không phải kiểu mềm yếu chỉ biết làm nũng, bởi vậy Chu Thành cũng không thể đoán được suy nghĩ của cô.

Tất cả mọi người tạm ngưng lại, theo bản năng hỏi: "Cô bé, cô nói vậy là có ý gì? Sẽ không phải gặp ma quỷ chứ?"

Chu Thành cũng bị dọa sợ, hoảng loạn bảo: "Không thể nào. Không có khả năng. Vô duyên vô cớ làm sao lại gặp ma được?"

Sở Từ chỉ cười đáp: "Đương nhiên, không phải là không có lí do. Rất nhiều chuyện xem ra không có liên quan, thực ra đều do số phận định sẵn. Giống như anh, lấy bát cơm người khác, sớm muộn cũng bị đòi lại."

Chu Thành sợ hết hồn, đột nhiên đứng lên, lắp bắp nói: "Cô đừng làm tôi sợ! Cái cái cái... Một bát cơm kia ý là gì?"

Sở Từ mím môi hỏi: "Anh hãy nhớ lại một chút, anh cướp bát cơm của người khác khi nào?"

Chu Thành nghĩ một lúc, đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Chẳng lẽ là… Lần đó?"

Chu Thành bị dọa đến ra mồ hôi lạnh, thực tế việc này đã xảy ra từ rất lâu rồi. Khi ấy vào khoảng đầu năm, Chu Thành phải xã giao nhiều, thường phải uống không ít rượu khi đi tiếp khách. Có một lần hắn say rượu, lái xe đi ngang qua chân núi, hắn bỗng nhiên buồn tiểu khó nhịn liền mở cửa xe loạng choà loạng choạng sang bên đường để giải quyết. Đi tiểu xong, cũng không nghe thấy âm thanh gì. Lúc hắn đang muốn đi thì bỗng thấy trong sương mù lờ mờ có một đôi giày thêu màu đỏ đung đưa trước mặt. Đôi giày thêu này nhìn giống loại giày kiểu cũ ở nông thôn. Giày màu đỏ, dùng chỉ vàng thêu thành.

Chu Thành híp híp mắt lại cẩn thận nhìn, giày thêu vẫn còn, kì quái, ai lại đem một đôi giày thêu treo ở không trung? Chu Thành đến gần nhìn kĩ hơn, thấy có một đôi chân bên trong giày, nhìn tiếp lên trên thấy một người phụ nữ đang treo cổ trên cây. Tóc rối tung dài đến gót chân, hai mắt tím bầm, đôi mắt đẫm máu nhìn hắn đầy thù hận.

Chu Thành hét toáng lên, tài xế nhanh chóng chạy đến, kéo hắn về xe. Một lúc sau hai người trở lại kiểm tra nhưng không còn thấy gì ở đó nữa, chỉ còn lại một bát cơm thịt bò bị ướt bởi nước tiểu của Chu Thành.

Tài xế sợ hãi nói: "Thiếu gia, người chết làm sao có thể đi tiểu? Nào có khả năng mang bát bên người?"

Chu Thành say rượu còn chưa tỉnh táo, chuyện quá khứ quá mơ hồ, sau đó lập tức quên bẵng đi, chỉ cho là bản thân hoa mắt nhìn nhầm.

Không ngờ rằng, thời gian đã qua đi nửa năm, Sở Từ bỗng nhiên nhắc tới chuyện bát cơm khi đó.

Cái cảm giác lo sợ không rõ nguyên nhân này làm cho da đầu Chu Thành tê rần, như là có ai bên cạnh đang thổi gió lạnh lên gáy hắn vậy.

Mọi người nghe hắn kể lại chuyện đều cảm thấy quỷ quái.

"Chẳng lẽ là ma đến đòi cơm? Không đến nỗi vậy chứ? Con ma kia hiện đang ở đâu? Có khi nào là đang trú ngụ trong gia đình cậu không?"

Sở Từ lại nhìn chằm chằm vào cái cổ của Chu Thành, trên cổ Chu Thành rõ ràng có vết sẹo màu tím. Người bình thường không nhìn thấy nó, nhưng cô có thể nhìn ra vết sẹo này đã khá sâu rồi. Nó giống như đã bị người bóp, hoặc là dùng một loại dây nhỏ quấn quanh cổ mà thành.

Cô theo cái cổ Chu Thành ngước lên nhìn, thấy một đôi giày thêu màu đỏ đang giẫm lên vai hắn.

Cứ như vậy liên tục giẫm, chẳng trách hắn lại cảm thấy bả vai cùng phần cổ đau nhức.

Một ma nữ đang treo trên sợi dây, mái tóc đen dài rối tung ra, dài đến tận lòng bàn chân. Mái tóc vừa dày vừa dài, rũ ở trên đầu Chu Thành như thể hắn đội một bộ tóc giả.

Chu Thành gãi đầu, không hiểu vì sao cảm thấy ngứa ngáy. Còn chưa gãi xong, lại cảm thấy cổ mình bị ghìm đến phát đau.

Đúng lúc đó có một chuyện kinh khủng xảy ra, Chu Thành đột ngột đứng phắt dậy, liều chết bóp lấy cổ của chính mình, hai mắt trừng lớn.

Sở Từ nhíu mày, tóc của ma nữ càng ngày càng dài, càng ngày càng rậm rạp, mọc lên nhanh chóng. Không bao lâu sau, mái tóc ban đầu chỉ đến đùi đã thành dài hơn gấp mấy lần. Những sợi tóc hướng ra bốn phía, làm tối đen cả một khu vực. Có lọn tóc từ tai bên này của Chu Thành xuyên sang tai bên kia, còn có một túm quấn quanh trên cổ. Tóc kia cứ thế dài ra, cho tới khi quấn quanh hết cổ Chu Thành. Giống như sợi dây dày đặc, cuộn tròn quanh cổ hắn.

Chu Thành khó thở, không thở nổi một hơi, con mắt trừng lớn, nhìn cực kì đáng sợ.

Mọi người sợ hết hồn, theo bản năng nhảy ra kéo tay ngăn hắn lại.

Lục Cảnh Hành cau mày nói: "Sở Từ, hình như có gì đó bất ổn."

Sở Từ gật đầu, lấy ra một lá bùa chú, nhanh chóng vẽ lên đó.

Mọi người thấy động tác này của cô, vẻ mặt khó có thể diễn tả. Toàn bộ đều choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới một cô gái mặc váy trắng xinh đẹp lại lấy ra thứ được gọi là bùa chú gì đó. Giống như vài vị đạo sĩ ở nông thôn, khua tay mấy lần, mang thứ tựa như bùa chú lấy ra.

Càng buồn cười chính là bùa chú ấy vậy mà thực sự bay tới dán trên đầu Chu Thành.

Chỉ chậm một chút thôi là không cứu được, Chu Thành đột nhiên há miệng thở dốc. Hắn đương nhiên cảm giác được nguy hiểm, vội la lên: "Cứu tôi! Cứu tôi!"

Sở Từ hừ lạnh một tiếng, lấy ra sư đao, nhắm ngay tóc mà chém tới.

Tóc bị chặt đứt, rất nhanh lại dài ra. Không bao lâu, trong biệt thự đâu đâu cũng là tóc của ma nữ, những sợi tóc này có ở khắp mọi nơi, trông vô cùng khủng khiếp!

Sở Từ rút trâm gài tóc xuống, dùng trâm gài tóc vẽ một bát quái đồ trong biệt thự.

Trận đồ bát quái đó vừa vặn đem ma nữ nhốt trong vòng tròn. Ma nữ sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, dùng hết pháp lực, bát quái trận này lại như một bức tường vô hình, đem tóc cô ta giữ ở bên trong, dù làm thế nào cũng đều không thoát ra được.

Ma nữ sắc mặt âm u, phẫn nộ nói: "Đây là ân oán giữa ta và hắn, ngươi bớt quản việc không đâu đi!"

Sở Từ giống như không nghe thấy ma nữ gào thét, chỉ lấy ra sư đao, mạnh mẽ lao tới.

Ma nữ lắc mình lẩn trốn, nhưng ả vốn đã bị bao vây bởi bát quái trận, muốn tránh cũng không tránh được, không tới mấy lần đã bị đao của Sở Từ chém trúng.

Ma nữ tự biết mình không phải đối thủ của người trước mặt, thế nhưng nó vẫn không cam lòng chịu thất bại, nó dùng hết pháp lực thoát khỏi bát quái đồ, nhanh chóng trốn thoát.

Sở Từ quyết định không đuổi theo ả ta, vừa đến nơi nhiều người như vậy, cô không muốn để chuyện bắt ma gây ra ồn ào quá lớn. Hơn nữa, ma nữ này đã không còn phép thuật, cũng không còn năng lực hại người.

Tuy nhiên, mọi người đã bị hành động của cô dọa sợ rồi. Sở Từ lấy ra một cây đao, hướng về không khí mà chém. Mặc dù có chút ngớ ngẩn, nhưng biểu hiện của cô quá mức nghiêm trọng, làm cho tất cả mọi người cảm thấy xung quanh họ thật sự có ma.

Mọi người run rẩy hỏi:

"Cái kia...Cô gái à! Vừa nãy cô làm gì vậy?"

"Mỹ nữ, giải thích một chút, em không phải đã nhìn thấy cái gì xui xẻo chứ?"

"Chị dâu à, đừng làm chúng tôi sợ, chúng tôi nhát gan chưa từng thấy qua thứ đó, chị đang diễn kịch phải không?"

Sở Từ thở dài một phen, ngày hôm nay cô vốn dĩ đã dày công mặc trang phục đẹp. Bây giờ rút ra cây trâm, làm cho tóc rối tung, mái tóc đen nhánh càng làm nổi bật lên làn da như ngọc, thêm vào ngũ quan đẹp đẽ, khuôn mặt đoan chính, dáng người thiên tiên. Cứ như vậy cười nhạt vẫn có loại hấp dẫn không cưỡng nổi.

"Tôi vừa nãy sao? Chỉ rèn luyện thân thể thôi!" Sở Từ tỏ ra nghiêm túc: "Mới vừa học được một bộ khí công, nên khua tay múa chân chút ấy mà!"

"..." Quỷ mới tin!

Lục Cảnh Hành cũng lần đầu tiên nhìn thấy Sở Từ như vậy.

Anh bỗng nhiên nghĩ đến lần trước đưa Sở Từ đi xem phim ma. Khi đó anh căn bản không biết Sở Từ biết bắt ma giết quỷ. Hiện tại vừa nghĩ, đưa một bậc thầy huyền học đi xem phim ma, cảm giác đó, muốn có bao nhiêu ngu xuẩn liền có bấy nhiêu ngu xuẩn!

---------

Người dịch: Xiaoyun

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment