Chu Thành vẫn ôm cái cổ kêu đau. Lúc này, dù là người bình thường như Lục Cảnh Hành cũng nhìn ra được cổ hắn đã biến thành màu đen.
Chu Thành và Lục Cảnh Hành khi còn bé chơi rất thân. Sau đó Lục Cảnh Hành trở thành một ngôi sao, hai người cũng ít liên lạc dần, nhưng cũng không phải xa lạ gì, cảm tình vẫn tạm được. Lục Cảnh Hành biết bản lĩnh của Sở Từ, lập tức cau mày nói: "Sở Từ, Chu Thành là người tốt, em hãy giúp cậu ta một lần đi."
Chu Thành bị thái độ của anh dọa sợ rồi, chẳng lẽ sự việc so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn sao?
"Không đúng! Tôi cũng không phải cố ý tiểu vào cơm của cô ấy, khi đó tôi say rượu, căn bản không biết mình đang làm gì."
"Vậy sau đó tại sao anh không đền lại một bát?" Sở Từ bất giác lắc đầu: "Anh cướp bát cơm của quỷ, đương nhiên phải bị trừng phạt, mà quỷ chết do treo cổ âm khí rất nặng..."
"Quỷ treo cổ?" Nghe được tiếng gió thổi vào đã làm Chu Trường Phong sợ hết hồn: "Chu Thành khi nào lại trêu chọc đến những thứ này hả?"
Sở Từ nhìn qua Chu Trường Phong một chút, gật đầu nói:
"Tôi đoán không sai, Chu thúc thúc cả đời làm việc tốt, đã tích không ít phúc đức cho con cháu. Vì vậy con ma này mặc dù bên cạnh anh một thời gian dài nhưng vẫn không xuống tay được. Nhưng gần đây anh lại làm chuyện sai lầm, làm mất đi phúc đức. Bởi vậy, ma nữ mới có cơ hội hại người."
Lời này vừa nói ra làm Chu Thành sợ đến trắng bệch cả mặt. Ánh mắt hắn ta né tránh, cúi đầu yên lặng chốc lát. Từ nhỏ cha mẹ đã dạy hắn làm người phải quang minh chính đại, sống có lương tâm. Chu Thành cả đời lương thiện, nhưng rốt cuộc lại làm một chuyện sai lầm. Nguyên nhân là hai tháng trước, Chu Thành tham dự một buổi tọa đàm của công ty. Từ phòng nghỉ ngơi đi ra, hắn nghe được gian phòng bên cạnh truyền đến một tiếng hét thảm thiết, Chu Thành sợ hết hồn đẩy cửa thì thấy một đôi nam nữ quần áo xộc xệch ở trong phòng. Người đàn ông nọ hắn đã từng thấy trong bữa tiệc, hắn tên là Ty Đông, nghe nói là con cháu của vị quan chức cấp cao nào đó. Ba thế hệ đều giàu có, lớn lên trong nhung lụa. Hắn thường xuyên đến Thượng Hải chơi, mỗi lần tới đều có vòng hoa tiếp đón, chẳng khác gì hoàng đế đi vi hành. Chu Thành có gặp hắn mấy lần, cũng không quen lắm.
Đối phương rõ ràng nhận ra Chu Thành, hét lên dữ tợn: "Còn không mau cút đi!"
Chu Thành lúc bấy giờ mới ý thức được cô gái kia đang khóc, nước mắt giàn giụa, quần áo đã sớm bị xé nát, đang quỳ trên mặt đất cố gắng giữ quần áo của mình.
Sự tình rất rõ ràng, cô ấy bị cưỡng bức.
Tinh thần trọng nghĩa khiến hắn muốn ra mặt, nhưng tên Ty Đông lạnh lùng lườm hắn, quát to:
"Con mẹ nó mày cút cho tao! Đừng quản chuyện của người khác! Bằng không tao cho cả gia đình mày chết chắc!"
Chu Thành ngây ngẩn cả người, theo bản năng quay lưng đóng cửa lại. Cánh cửa kia tựa như đã đem hắn cùng sự chính nghĩa ngăn cách thành hai cái thế giới.
Nhiều lần xem tin tức xã hội, Chu Thành đều tưởng tượng, nếu như hắn gặp phải chuyện bất công như vậy liệu có rời đi không? Câu trả lời của hắn là không. Nhưng bây giờ, sự tình thật sự đã xảy ra, Chu Thành mới phát hiện chính mình không vĩ đại như thế.
Hắn hiểu rằng hắn không thể làm được gì cả, tên đàn ông đó rất có thủ đoạn, có cha là quan chức cấp cao, thế lực nhà tên kia vô cùng hùng mạnh, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của gã. Hắn có thể không lo lắng chính mình, nhưng lại không thể không để ý người nhà. Cha mẹ vợ con đều dựa vào hắn, hắn không thể để cho người nhà gặp chuyện gì không may được.
Chu Thành lui bước, sau đó hắn từng bỏ công đi hỏi thăm thì có nghe nói người nhà cô gái kia đã nhận tiền, không làm lớn chuyện xấu mặt ấy ra.
Nhưng trong lòng hắn vẫn thật sự không thoải mái.
Luôn cảm giác mình mắc nợ cô gái nọ.
"Nghĩ tới chuyện gì vậy?" Sở Từ từ trên ghế sa lông đứng lên, "Anh đoạt bát cơm đó chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân chính là chuyện anh đã làm sai kìa, vì lẽ đó có ác báo, con ma nữ này mới dễ dàng bám trụ vào người anh."
"Chị dâu... Tôi biết sai rồi!" Chu Thành vội vàng nói: "Ban đầu tôi cũng muốn đi báo cảnh sát, cũng muốn đứng ra tố cáo, nhưng sau đó tôi liên lạc với cô gái kia, cô ấy nói rằng đã nhận được không ít lợi ích của gã ta, chuyện đó cũng không có chứng cứ, bảo tôi hãy quên nó đi."
Sở Từ biết đầu đuôi câu chuyện như vậy, nếu như đối phương cũng không muốn đi kiện, người ngoài căn bản không thể can thiệp. Cách làm của Chu Thành không thể nói là đúng đắn, nhưng mọi thứ đã xảy ra, việc hắn muốn làm chính là dùng hết khả năng để bù đắp.
"Chị dâu người xem còn có thể sửa chữa sao?"
Chu Thành cũng cảm giác được cổ mình nong nóng, như bị vật gì đó ngăn chặn.
Sở Từ quay sang dì giúp việc nói: "Làm ơn cho tôi một bát cơm."
Dì giúp việc nhanh chóng chuẩn bị bát cơm đưa cho cô, Sở Từ cầm bát đưa cho Chu Thành, đoạn bảo:
"Anh đi ra ngoài rồi rẽ trái, đưa bát cơm này cho người đang khóc."
"Còn không mau đi!" Chu Trường Ba hối thúc.
Chu Thành sợ hết hồn, mau chóng bưng bát cơm chạy ra cửa. Nơi đây là biệt thự, ra ngoài rẽ trái là công viên, đi rất xa vẫn không nhìn thấy người nào. Chu Thành chạy dọc theo bên đường, chạy mấy chục mét thì bỗng thấy một bé gái đang ngồi ở ven đường khóc.
Chu Thành sợ hãi, Sở Từ làm sao biết sẽ có người ngồi khóc ở đây?
Đứa bé mặc áo trắng, trên lưng đeo cặp sách màu hồng, không biết chuyện gì xảy ra, đứa bé khóc đến rất thương tâm, Chu Thành khó tránh khỏi sinh ra một chút thương cảm, khẽ nói:
"Cô bé, đừng khóc, anh có một bát cơm đây, đưa cho em ăn này!"
Bé gái bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa. Chu Thành sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt, rồi lại không nhớ ra đã từng thấy ở đâu. Hắn mỉm cười đặt bát cơm xuống, quay người lại trở về. Chờ hắn trở lại biệt thự, Sở Từ đem bùa chú đã vẽ xong quấy vào trong nước, đưa cho hắn:
"Uống đi!"
Chu Thành uống mà không nghi ngờ. Chẳng mấy chốc, hắn có cảm giác muốn nôn mửa, Chu Thành bóp lấy cái cổ đang muốn nói chuyện, đột nhiên nôn ra.
Nôn sạch sẽ, Chu Thành nhìn xuống mặt đất, đã thấy chỗ ấy có một vũng nước đen. Không! Không phải nước đen! Là một đống nhỏ vụn tóc trong nước.
Chu Thành sợ hãi, hoảng sợ la lên: "Đây là tôi nôn ra sao? Nhưng tôi chưa từng ăn phải tóc mà!"
"Lẽ nào nhất định ăn mới có thể nôn ra?" Sở Từ hỏi ngược lại.
Chu Thành vẻ mặt mù mịt, một lát sau ánh mắt trắng ngắt, nếu như không phải hắn ăn, vậy làm sao lại có?
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Cô bé vừa nãy, hắn đã gặp hôm say rượu. Hắn thấy đôi giầy thêu sau đó ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cô gái này trợn mắt nhìn chằm chằm vào hắn như muốn đòi mạng.
"Chị dâu, vừa nãy cô bé đó..."
"Đúng vậy, bởi vì gia đình khó khăn nên vay nhiều khoản tiền trên Internet, sau đó trả không nổi, không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình nên chọn cách tự sát. Cô ấy trước khi chết vẫn đói bụng, mà anh lại tiểu ướt bát cơm của cô ấy. Anh nói xem cô ấy có thể không tìm anh sao? Mặc dù rất oán giận, nhưng cũng không phải hoàn toàn muốn giết anh. Anh bị cô ta bám theo, tóc bị chặn ở cổ họng, thân thể đau nhức. Vì tôi có thể nhìn thấy cô ấy, bởi vậy tôi mới để anh trả lại bát cơm kia."
Chu Trường Ba sợ hãi, vội vàng đem con trai dạy dỗ một trận, lại dặn con cần phải đi đến nơi đã tiểu bậy thắp nén nhang cho người ta.
Trải qua chuyện đáng sợ như thế, tiệc rượu đêm nay khẳng định không thể yên ổn. Ai có thể nghĩ tới chỉ tham gia một bữa tiệc nhỏ mà lại gặp phải nhiều chuyện kỳ lạ như vậy? Mọi người lo sợ bất an, lại nhìn Sở Từ bằng ánh mắt kinh sợ bên trong mang theo chút kính nể. Thái độ suýt chút nữa thì thắp hương để cầu khẩn cô.
"Tô Đài, cô ấy rốt cuộc là ai?"
Tô Đài nở nụ cười: "Thế nào? Không dám xem thường người ta rồi phải không? Mọi người chưa từng nghe nói đến Sở đại sư sao?"
Bạn bè nghe vậy thì choáng váng, lúc này mới nhớ lại. Mọi người đều nói gia đình họ Tô mặc dù có thể trong khoảng thời gian ngắn phát tài, thế nhưng đều nhờ có Sở đại sư làm phúc. Còn có người nói vị Sở đại sư này xem bói đặc biệt lợi hại, không gì không làm được! Thu phí cũng vô cùng đắt, nhưng người tìm cô vẫn tấp nập.
Có không ít gia đình muốn mời Sở Từ giúp đỡ, chỉ tiếc Sở đại sư vẫn nói bận bịu, không nhận đơn đặt hàng. Ai biết rằng ngày hôm nay vậy mà lại gặp được, đối phương còn là bạn gái của Lục Cảnh Hành!
------------
Người dịch: Xiaoyun
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com