Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 205 - Chương 205 - Tên Lừa Đảo

Chương 205 - Tên lừa đảo
Chương 205 - Tên lừa đảo

Sở Giang Minh hơn mười giờ mới về nhà, người đầy mùi rượu, Sở Từ rót cho ông chén trà giải rượu rồi ngồi xuống hỏi:

"Bố, sao uống nhiều rượu vậy?"

"Hầy, bố con khó có khi gặp bạn bè, đã gọi hết những người bạn gần đây đến nên uống nhiều rồi, con gái sao muộn vậy vẫn chưa đi ngủ?"

Sở Từ thường mười giờ là sẽ đi ngủ, rất ít thức khuya, Sở Giang Minh biết thói quen của cô nên tò mò hỏi, giờ đã mười rưỡi rồi mà Sở Từ vẫn chờ ông, rõ ràng có chuyện gì đó.

"Có việc gì nói với bố à? Có phải không đủ tiền tiêu không?" Sở Minh Giang lấy thẻ ra đưa cho Sở Từ: "Ở đây vẫn còn ba mươi triệu, con tự đi rút nhé! Cũng tại bố không để ý, một cô gái như con ngày thường yêu đương gì đó, gần đây lại mua nhà sắm sửa, trong nhà cũng không đưa con tiền tiêu vặt, chắc là không đủ tiền tiêu đúng không?"

Sở Từ cười cười, cởi dép ngồi lên sô pha đấm lưng cho ông.

"Bố, con không thiếu tiền, con chỉ muốn hỏi xem chú Du đó tại sao đột ngột đến tìm bố?"

"Ồ, ông ấy à!"Sở Minh Giang biết bản lĩnh của con gái, vì vậy kể hết mọi chuyện cho con gái nghe: "Chú Du đó làm ở ngân hàng, trong tay hai vợ chồng có chút tài sản, muốn kêu bố cùng đầu tư làm ăn."

"Đầu tư? Nghề gì ạ?"

"Ông ấy muốn làm một công ty hoạt động tín dụng, hoặc làm nhận hối phiếu gì đó."

Sở Từ biết hai loại công ty này, về cơ bản chính là lách luật, kiếm tiền là kiếm tiền thật sự, nhưng một khi làm không tốt sẽ phải dính líu đến pháp luật, quan trọng hơn là hai loại công ty đó đều có một điểm chung là cần đầu tư rất nhiều tiền mặt, Sở Minh Giang muốn làm, đầu tiên chắc chắn phải mang tiền đến, mà chú Du lại làm ở ngân hàng, chắc chắn sẽ khôn hơn bố cô, đến lúc đó tiền ở trong quay vòng như thế nào sẽ chẳng thể biết được, Sở Minh Giang làm sao chơi lại được ông ta!

Sở Từ lập tức lắc đầu: "Bố, con không đồng ý bố cùng hắn chung vốn."

"Sao vậy? Con người chú Du này khá được đó! Ngày xưa bố và chú ấy là bạn giường trên giường dưới, thường cùng nhau đi học rồi đi về, quan hệ tương đối tốt, giống như con và Ngu Đường vậy, con nói xem con tin tưởng Ngu Đường không? Bố tin câu trả lời của con là có."

Sở Từ không phủ nhận, nhưng vẫn cố thuyết phục: "Bố, bố nói đúng, con chắc chắc sẽ tin tưởng bạn của con, nhưng đó là hiện tại, nếu như một người bạn nhiều năm không gặp, rất lâu không liên lạc đột nhiên liên hệ muốn con cầm tiền đến mở công ty, bố cho rằng vậy rất bình thường sao? Bố không cảm thấy chú Du này đã bố trí một cái bẫy cho bố chui vào sao?"

"Bẫy? Cái bẫy gì? Chúng ta hùn vốn mở công ty, không lẽ chú ấy còn có thể cầm tiền chạy sao? Hơn nữa chú Du làm ở ngân hàng, lại là chủ ở đó, vợ chồng chú ấy căn bản không thiếu tiền, nếu không thì đâu có thể nghĩ đến việc mở công ty!"

Từ trước đến nay, Sở Minh Giang đều rất tin tưởng Sở Từ, duy chỉ có chuyện này ông cảm thấy con gái mình đã quá đa nghi, lão Dư là bạn học cũ của ông, tình cảm giữa hai người rất tốt, cũng tin tưởng nhau vô cùng, cộng thêm công trình bên ông sắp làm xong, trong tay lại có hai ba mươi triệu, muốn làm chút kinh doanh. Hiện giờ công ty hoạt động tín dụng và nhận hối phiếu làm ăn phát đạt, có lúc làm tốt một ngày có thể kiếm được hơn một trăm triệu, khoản lãi kếch sù như vậy ai không muốn kiếm chứ?

Sở Từ lắc đầu hỏi: "Bố, ông ta muốn bố đưa bao nhiêu tiền?"

"Ba triệu."

"Ba triệu?" Ba triệu không đáng sợ, nếu ba triệu đó mang đi mua nhà ít nhất có thể mua được một căn nhà, nhưng ba triệu mang đi cho vay các kiểu thì Sở Từ không yên tâm, quan trọng hơn là tướng mạo của chú Du này rất không tốt. Sở Từ thấy Sở Minh Giang không tin bèn nói thẳng: "Bố, con không dối bố, tướng mạo của chú Du này không tốt."

"Tướng mạo?" Sở Minh Giang giờ mới nhớ ra con gái là bán tiên, lập tức cau mày hỏi: "Như thế nào?"

"Chú Du ấy tóc ít, con ngươi nhỏ, lòng trắng nhiều, môi trên mỏng dưới dày, xương gò má cao, trán dẹt cộng thêm đuôi lông mày phân tán giống như cái chổi, điều đó chứng minh con người ông ta khá tham lam, không dễ dàng thỏa mãn, người như vậy rất dễ phản bội, một khi không khống chế được dục vọng của bản thân sẽ dễ phạm tội trộm cướp. Hơn nữa con quan sát tướng mạo của chú Du, ông ta ở tuổi 50 này sẽ phạm tội lớn, còn liên quan đến tiền tài. Con lại xem cung tiền tài của ông ta, cung tiền tài của ông ta rất tối tăm, có vết rạn, chứng minh tình hình tài chính của ông ấy hiện giờ đang không tốt chút nào, nhưng cùng lúc đó trên mặt ông ấy lại hiện ra ánh sáng đỏ, có tiền của bất chính vào sổ sách. Con có đủ lý do để nghi ngờ ông ấy đã phạm sai lầm, hơn nữa đã tiêu hết số tiền bất chính kia, vì vậy con không đồng ý bố chung vốn với ông ta."

Sở Minh Giang sớm biết được bản lĩnh của con gái, lại còn nghe cô phân tích như vậy liền bị dọa sợ, ông cẩn thận ngẫm nghĩ một lát liền hiểu ra, đột nhiên có chút kinh hãi, nếu như lão Du thật sự phạm tội rồi, vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ, dù sao đối phương cũng làm ở ngân hàng. Sở Minh Giang thấy thế bèn lập tức gọi điện thoại cho bạn học cũ.

"Alo, lão Triệu à, ông có nhớ lão Du năm nay bao nhiêu tuổi không? 50 à? Ông chắc chứ? Ông ấy mấy ngày trước vừa đăng vào vòng bạn bè sao? Được, không sao, không có gì tôi chỉ hỏi thôi mà!"

Cúp máy xong, Sở Minh Giang không dám chậm trễ lập tức gọi điện thoại cho lão Du từ chối lời mời chung vốn lần này, dưới sự truy hỏi của lão Du, Sở Minh Giang bèn thẳng thắn nói quẻ bói của Sở Từ cho ông ấy: "Lão Du, chúng ta là bạn bè cả đời, tôi nói thẳng luôn, con gái tôi bói trước nay chưa bao giờ sai, nếu như ông phạm lỗi thật thì nên kịp thời tỉnh ngộ, quay đầu là bờ, đừng vì chuyện này làm liên lụy đến vợ con."

"Chuyện gì sai chứ! Lão Sở ông thật là nghĩ nhiều rồi!" Chú Du trực tiếp thở dài: "Lão Sở, ông coi tôi lại loại người gì? Tôi lừa ai chứ không thể lừa ông được! Hai chúng ta là bạn bao nhiêu năm rồi! Ông vẫn không tin tôi sao?"

Nói mấy câu mà thấy Sở Minh Giang vẫn cương quyết không đồng ý, lão Du liền cúp máy. Mấy ngày sau, lão Du liên tục đăng các kiểu khoe giàu lên vòng bạn bè, không phải mua cho vợ túi xa xỉ phẩm thì là mua cho mình xe Porsche, còn đưa vợ con đi du lịch nước ngoài, mua cho con căn nhà, xem ra cực kỳ giàu có.

Sở Từ bất giác thở dài, tuy rằng xem tướng qua ảnh không chính xác nhưng cô từ tướng mạo của chú Du này có thể nhìn ra ông ta đã ngày càng lún sâu rồi.

Sở Minh Giang khuyên mấy lần thấy không có tác dụng liền không khuyên nữa.

Ai ngờ ba ngày sau trong vòng bạn bè truyền đến, nói lão Du xảy ra chuyện rồi. Sở Minh Giang nhanh chóng cho người nghe ngóng lại nghe được ông ta phạm vào án kiện.

"Hắn thật là to gan, ông đừng nghe hắn bốc phét, hắn căn bản không phải nhân viên ngân hàng gì cả, hắn chỉ là phụ trách vận chuyển tiền mặt của công ty bảo an trong thành phố, nghe nói hắn rất to gan, một mình cầm chìa khóa mở hòm lấy tiền, mỗi lần lấy tận mấy trăm nghìn."

Sở Minh Giang sợ hãi, lập tức nghi ngờ: "Ngân hàng làm sao có thể không phát hiện ra?"

"Chuyện gì cũng có lỗ hổng, một ngân hàng cùng gửi tiền mặt, hắn mỗi lần lấy của ngân hàng này, khi cần thì dùng tiền của ngân hàng khác bù sang, có lúc bù không đủ liền tự mình giả con dấu ký tên nói giữa ngân hàng đã thương lượng tốt rồi. Dù sao một năm nay hắn đã trộm không ít tiền, tổng cộng bảy tám triệu! Nghe nói thời gian trước có người phát hiện bất thường, chuẩn bị đến kiểm tra, hắn thật sự không có tiền bù nên đã tìm người hợp tác mở công ty khắp nơi, nghe nói mấy người đối tác tin hắn, cùng hắn hợp tác mở công ty, gửi mấy triệu cho hắn, kết quả giờ hắn bị bắt lại, tiền cũng mất, mọi người đều hối hận phát điên rồi! Lão Sở, ông không ngốc vậy chứ, có cho hắn tiền không?"

---------

Người dịch: Xiaoyun

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment