Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 206 - Chương 206 - Quẻ Bói Hai Đồng

Chương 206 - Quẻ bói hai đồng
Chương 206 - Quẻ bói hai đồng

Sở Minh Giang lập tức đổ mồ hôi lạnh: "Không không! Con gái tôi không phải biết bói toán sao? Vừa nhìn liền biết hắn là tên lừa đảo, nên không cho tôi nhảy vào vụ đầu tư đó, nếu không có con bé tôi chắc chắn mất ba triệu rồi, thật nguy hiểm!"

"Ây da, con gái ông thật lợi hại! Thật là tiểu phúc tinh!" Mọi người đều biết con gái của bố Sở biết bói toán, vậy nên cũng không kinh ngạc.

"Ông nói xem lão Du sao lại hồ đồ vậy?"

"Còn không phải vì vợ ông ấy làm loạn sao, vợ chạy theo người có tiền rồi, làm ông ấy bị kích động, ngày nào cũng nghĩ đến tiền, nhiều tiền như vậy trước mắt làm sao không thèm khát chứ? Hơn nữa ông ta lại có chút khôn vặt, biết lách lỗ hổng của ngân hàng."

Sở Minh Giang cúp điện thoại xong bất giác cảm khái không đầu tư tiền vào là một chuyện, chuyện khác là thương cho chính mình, người bạn tốt như vậy mà lại lừa ông, lầm đường lạc lối thật rồi.

"Bố, đừng đau lòng, nếu như ông ta tính toán ngay thẳng, nói không chừng con còn chỉ cho vài phần, nhưng ông ta lại cố tình lừa bố, khi bố gọi điện truy hỏi còn không hối cải thì chứng tỏ người đàn ông này không cứu được nữa rồi, tim của hắn đã thối rữa."

Sở Minh Giang hiểu đạo lý đấy, cũng không nghĩ nhiều, nhưng buồn bã chắc chắn vẫn có. Điền Tam Thải an ủi mấy câu, lại kể chuyện này cho các con nghe, dạy các con phải nhìn người cho tốt, không dễ dàng mắc mưu.

"Giống như bố con vậy, ai cũng tin, nếu không phải có Sở Từ thì bố con đã đồng ý đưa ba triệu cho người ta."

Sở Minh Giang chẳng hiểu sao lại biến thành giáo cụ phản diện.

"Bố, con giúp bố phá tai ương, ngày mai bố đi miếu lễ bái, quyên chút tiền làm việc thiện lấy thiện duyên nhé." Sở Từ dặn dò.

"Ừ!" Sở Minh Giang vội đồng ý, Điền Tam Thải liền ồn ào nói ngày mai nhất định ông bà phải dậy sớm đi đến miếu đền.

...

Đại học Thân Thành trước khi khai giảng phải học quân sự, Sở Từ vì thế mà đi dạo mua sắm thêm vài thứ đồ học quân sự cần dùng, ví dụ như kem chống nắng, áo chống nắng, cốc nước,... Mua đồ xong chuẩn bị về thì trên đường nhận được điện thoại của Lục Cảnh Hành.

"Vợ đang ở đâu thế?"

Sở Từ cười: "Em đang đi dạo phố."

"Mua đồ khai giảng à?"

"Vâng, phải học quân sự, nghe nói phải hơn một tuần lận, không mua để phơi nắng đen thì sao?"

Sở Từ chịu ảnh hưởng của tư tưởng "Trắng thì mới xinh", luôn không thích phơi nắng, lần này bỏ tiền ra mua không ít kem chống nắng loại tốt, hi vọng là nó có ích. Có điều ngày thường cô thích tu luyện, làn da đẹp thì sẽ có ích cho sức khỏe, đi dạo một vòng hồi lâu rồi mà vẫn chưa mua được kem chống nắng phù hợp.

"Chuyện này còn cần em hao tâm tốn sức sao?" Lục Cảnh Hành cười nhẹ: "Về đi anh bảo trợ lý gửi cho em hai lọ."

"Được!"

Lục Cảnh Hành ngáp một cái, Sở Từ nhạy cảm hỏi: "Mệt sao?"

"Ừ."

Hai tháng nay anh vừa phải đi khắp các thành phố tuyên truyền phim điện ảnh, vừa phải quay phim mới. Vì vậy hiện giờ anh không dám nói với Sở Từ là anh đang quay cảnh phi xe máy từ sườn núi xuống, sợ cô lo lắng. Thật là mệt, quay xong bộ phim "Lính đặc chủng" ấy, anh thật là khâm phục những người lính và diễn viên võ thuật.

Thể lực như vậy không phải là thứ người bình thường có thể luyện ra được. Mặc dù anh luôn luyện tập ở phòng tập gym nhưng khi thật sự gặp môi trường ngoài phòng tập mới cảm thấy sức khỏe của bản thân vẫn chưa là gì.

"Nghỉ ngơi thật tốt nha! Em muốn đến phim trường thăm anh nhưng lại sợ bị fan cuồng chụp được."

Sở Từ không muốn bị bạn học biết quan hệ của cô với Lục Cảnh Hành, sợ đem đến phiền phức, vẫn nên giấu kín thì tốt hơn. Vì vậy cô vẫn luôn không lộ diện trên truyền thông, trên mạng cũng có bạn học cấp ba đăng ảnh của cô đều bị cô bảo gỡ xuống, giờ xem ra, rất nhiều người cũng không tin đó là cô, cảm thấy là minh tinh Hàn Quốc nào đó.

"Đừng đến, ở đây rất vất vả, anh không muốn em đến chịu tội đâu."

Xung quanh không có gì cả, nhà vệ sinh cũng không ra gì, thối hoắc, cộng thêm thời tiết nóng nắng cực kỳ, tổ phim hơn trăm người quay cảnh xe mô tô, không cẩn chút sẽ bị thương, anh không hy vọng cô thấy bộ dạng anh lúc này. Đàn ông dốc sức làm việc thế nào cũng là nên làm, không cần phải làm phụ nữ lo lắng.

"Khi nào anh mới quay xong?"

"Còn sớm, nói đưa em đi chơi có lẽ phải lỡ hẹn rồi. Đợi anh quay xong lập tức chạy như bay đến bên Sở thần Điện hạ!"

Sở Từ bật cười, trong lòng lại thấy ngọt ngào vô cùng, hai người trò chuyện thêm một lát mới cúp máy. Sở Từ ngồi ở bến xe bus đợi xe, cô muốn gọi xe nhưng rất lâu không vẫy được xe nên chỉ đành đi xe bus về, thế nhưng sau khi lên xe thì mới phát hiện, cô không có tiền xu trong ví, mò rất lâu vẫn không tìm thấy đồng tiền xu còn sót lại nào trong giỏ, người đằng sau thúc giục liên tục, Sở Từ có chút căng thẳng.

"Tôi giúp cô trả." Một người đàn ông tóc ngắn bỏ ba đồng tiền xu vào.

Sở Từ cười nhẹ: "Cảm ơn."

Người đàn ông lắc đầu, Sở Từ không có chỗ ngồi liền đứng cạnh người đàn ông nọ, cô lấy điện thoại ra nói: "Chào anh, hay là tôi chuyển tiền qua webốt cho anh nhé."

"Không cần đâu." Người đàn ông còn không ngẩng đầu lên.

Sở Từ cảm thấy hắn không bình thường bèn nghiêng mặt nhìn hắn một lúc. Người này vẫn còn rất trẻ, khoảng 25 tuổi, để tóc ngắn, đeo kính đen, nhìn rất nhã nhặn, trên người mặc bộ quần đùi áo phông màu đen làm hắn có vẻ rất thoải mái, mát mẻ. Tóm lại là một người đàn ông không phải đẹp trai nhưng làm người ta cảm thấy thuật mắt. Chỉ là, hắn luôn cau mày, biểu cảm nặng nề, một luồng hắc ám từ xung quanh tụ lại, cuối cùng vây quanh người hắn.

Sở Từ lại nhìn hắn một hồi liền thấy hắn có tướng đoản mệnh, thế nhưng hắn cũng coi là mạng lớn, lần này nhảy lầu sẽ không chết nhưng vì vậy mà bị mất đi một chân, cái chân này không điều trị tốt có thể phải cắt cụt, làm cho hắn cả đời tàn tật. Vốn dĩ là một thanh niên tiền đồ sáng lạn lại vì một lần lầm lỡ mà cả đời buồn bã, không vui.

Qua mấy trạm, người đàn ông xuống xe, Sở Từ bèn đi xuống theo, chưa được mấy bước đối phương đã cảnh giác quay đầu lại: "Cô đi theo tôi làm gì?"

Sở Từ cười cười, mặt trời chói bống nhô lên cao, cô nóng sắp không chịu nổi, thế nên đi thẳng đến cái cây trước mặt để hóng mát.

"Tôi đang nghĩ, anh tìm được nơi muốn nhảy xuống chưa?"

Anh chàng nhất thời không phản ứng kịp, một lát sau giống như bị dọa sợ, không dám tin hỏi lại: "Cô nói cái gì?"

"Tôi hỏi anh tìm được tòa nhà phù hợp chưa? Anh ngồi qua nhiều trạm như vậy, cứ luôn nhìn ra ngoài, không phải muốn tìm nơi nhảy lầu sao?"

Chàng trai kinh ngạc lùi một bước: "Làm sao cô biết?"

Sở Từ cong môi cười: "Tôi không chỉ biết, tôi còn biết tại sao anh lại muốn nhảy lầu, thế nào? Làm ăn thất bại đúng không?"

Chàng trai nọ thật sự bị dọa không nhẹ, vẻ mặt kinh hoàng. Hắn tên là Trần Phương Viên, quả thật là việc làm ăn hiện giờ đang gặp thất bại, hơn nữa còn thua lỗ hết số tiền để dành của bố mẹ.

Ban đầu hắn vừa tốt nghiệp đại học, biết kiếm tiền trên mạng liền khăng khăng muốn làm internet. Hắn đăng ký công ty, mở trang web mua sắm, ai ngờ cuối cùng hết tiền làm quảng cáo, cố gắng chống đỡ một năm, đến lương cũng không phát được, cuối cùng vẫn là chống đỡ không nổi, mấy ngày trước công ty đóng cửa rồi, hắn thua lỗ hết tất cả tiền trong nhà.

Mới đầu gia đình không đồng ý hắn làm kinh doanh, hắn làm loạn, bố mẹ vì ủng hộ hắn đành phải bán đi một căn nhà trong thị trấn để cầm mấy triệu cho hắn. Ai người mới qua một năm, hắn đã thua lỗ nhiều tiên như vậy, hắn thật sự không có mặt mũi đối diện bố mẹ, cũng không có mặt mũi đối diện ánh mắt của họ hàng.

Nghĩ đến hai bàn tay trắng về quê, chi bằng chết luôn cho rồi, thế nên hắn dự định tìm một tòa nhà phù hợp nhảy lầu cho xong, ai ngờ ngồi xe bus lại gặp một cô gái kỳ lạ như vậy, đoán đúng suy nghĩ của hắn, còn đoán ra nguyên nhân nhảy lầu của hắn nữa. Thật là quá kỳ quái!

Trần Phương Viên không dám tin, hỏi: "Rốt cuộc làm sao cô biết được?"

"Tôi tính đó."

"Tính?"

"Ừ, tướng mạo của anh nói cho tôi biết."

---------

Người dịch: Xiaoyun

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment