Khóe miệng Sở Từ khẽ cười, biểu cảm lại rất lãnh đạm, cô thật sự quá xinh đẹp cho nên chỉ cười nhẹ như vậy cũng đã làm mặt Trần Phương Viên đỏ lên, Trần Phương Viên lại truy hỏi: "Vậy cô đi theo tôi......"
"Có ân huệ hai đồng kia, tôi bói cho anh một quẻ trị giá hai đồng."
Trần Phương Viên nhịn không được hỏi liền: "Quẻ gì cơ? Hiện tại tôi ngoài muốn làm sao kiếm tiền, làm sao mới có thể trả tiền lại cho bố mẹ, những thứ khác tôi đều không muốn biết."
"Vừa khéo, tôi đang muốn nói với anh chuyện này."
Dáng vẻ tươi cười của Sở Từ làm Trần Phương Viên sinh ra một loại dị cảm trước nay chưa từng có, hai người trên đường lớn thảo luận những vấn đề ấy làm hắn cảm thấy lạnh sau gáy, rõ ràng là giữa buổi trưa, ánh sáng này lại giống như lạnh lẽo chiếu lên người hắn không có chút độ ấm nào.
Trần Phương Viên cười khổ lắc đầu: "Cô không hiểu! Tôi thật sự không phù hợp làm kinh doanh, tôi làm gì đều thua lỗ hết, tôi cầm nhiều tiền của bố mẹ như vậy, kết quả lại là hai bàn tay trắng!"
"Đúng!"
"Cái gì?"
"Tôi bảo anh nói đúng, anh đúng là không phù hợp làm kinh doanh."
Nụ cười của Trần Phương Viên càng gượng: "Đến cô cũng nói như thế, đủ thấy tôi ngu xuẩn như nào, một lòng muốn làm kinh doanh lớn, kết quả chỉ tổ thua lỗ nhiều tiền."
"Nghe tôi nói xong đã, anh không phù hợp làm kinh doanh là bởi vì mệnh của anh rất cứng, đời này bất kể làm kinh doanh gì đều không kiếm được tiền tài, tiền tài như là tương khắc với anh vậy, túi anh chỉ có tiền ra chứ chưa bao giờ có tiền vào."
Trần Phương Viên lần đầu nghe những lời này, nhất thời không lấy lại được tinh thần, cau mày hỏi: "Đây là ý gì? Lẽ nào tôi mở quán bán bánh trứng gà cũng không kiếm được tiền?"
"Chính xác! Anh nghĩ bánh trứng gà dễ bán sao? Tôi nói thẳng, anh bán bánh trứng gà cũng chỉ kiếm về được tiền bánh, không kiếm về nổi tiền trứng."
Sở Từ không một chút giấu diếm, mỗi người đều có số mệnh, nghe có vẻ vô căn cứ nhưng cùng với tính cách, môi trường trưởng thành, số mệnh có quan hệ mật thiết thật sự.
Mệnh cách của Trần Phương Viên rất đặc biệt, từ khi hắn sinh ra đã định sẵn đời này làm cái gì tiền tài cũng rò rỉ. Tài vận của hắn đối lập với những người khác. Có vài người tài vận giống như cái giỏ trúc, tiền liên tục rơi từ trên cây vào, cả đời có thể tích góp không ít, đó là người bình thường. Có vài người tài vận giống như cây rụng tiền, tiền rơi vào còn có thể sinh thêm ra, đó là người giàu. Còn có vài người, tài vận giống như cái phễu, từ lúc sinh ra tràn đầy rồi bắt đầu rơi dần, càng chảy càng ít, người như vậy vốn không thiếu. Trần Phương Viên lại chính là loại người này, cho nên anh ta làm kinh doanh chỉ sẽ làm cho tiền rơi càng nhanh mà thôi.
Sở Từ lên tiếng: "Anh có cảm thấy từ nhỏ đến lớn thường xuyên mất tiền không?"
Ánh mắt Trần Phương Viên tối sầm lại, đây cũng là nguyên nhân hắn muốn tự sát, không phải chỉ vì hắn làm kinh doanh thua lỗ, mà là từ nhỏ đến lớn hắn muốn phát tài, từng làm rất nhiều việc nhưng chưa bao giờ kiếm được quá một phần tiền, một phần tiền cũng không có! Tất cả tiền đều sẽ vì đủ các loại nguyên nhân mà tiêu tán, không phải bị trộm thì là bị lừa, thậm chí còn rơi mất mấy lần bất kể hắn cẩn thận thế nào, tiền không vào nổi túi của hắn, cho nên hắn mới thất vọng, tự mình hoài nghi, cảm thấy cả đời này xong rồi, làm gì cũng không làm được!
"Rốt cuộc cô làm sao biết? Không lẽ cô là đại sư thật?"
Sở Từ cười cười, không trả lời, chỉ rút ra một con dao đưa cho hắn: "Cầm thử xem!"
Trần Phương Viên nhìn con dao kỳ quái ấy, đưa tay cầm lấy, sau đó khó hiểu nhìn Sở Từ.
Sở Từ nhướng mày: "Dao này của tôi người bình thường không cầm được!"
"Cái cái ...... gì?" Trần Phương Viên kinh hãi, nhưng con dao trong tay hắn lại vô cùng chân thật, căn bản không có gì thay đổi.
Sở Từ gật đầu: "Đúng như tôi nghĩ, anh trời sinh mang theo sát, cho nên con dao gặp anh không có phản ứng gì lớn, vì loại ám khí đó của anh là từ trong xương cốt ra, có thể trấn được nó. Người giống như anh làm kinh doanh gì cũng sẽ phạm vào khắc, duy nhất một dạng kinh doanh phù hợp với anh......"
Trần Phương Viên nghe vậy gấp gáp truy hỏi: "Kinh doanh gì?"
"Việc tang lễ!"
Trần Phương Viên nghi ngờ bản thân mình nghe sai rồi, kinh doanh tang lễ ư? Chính là kinh doanh người chết? Quê hắn có loại kinh doanh này, bán vòng hoa, quần áo người chết, tiền vàng, quan tài, các loại đồ vật giấy. Kinh doanh cái đó có vẻ khá tốt đấy, lại rất ít người làm bởi vì mọi người đều cảm thấy rất xui xẻo, tin có ma thì sẽ cảm thấy không may mắn, ngày nào cũng tiếp xúc với đồ vật của người chết thì vận may sẽ không đến nổi.
Trần Phương Viên mới tốt nghiệp hai năm, ý tưởng trong tưởng tượng của hắn là công ty internet, hoàn toàn không ngờ Sở Từ lại bảo hắn làm kinh doanh tang lễ! Một sinh viên có tiếng lại đi bán vòng hoa? Cô gái này điên rồi sao?
Trần Phương Viên lập tức lắc đầu. Sở Từ đoán được suy nghĩ của hắn bèn kiên nhẫn khuyên nhủ: "Mỗi người ăn một loại cơm, anh chính là người ăn loại cơm này, nếu như anh không bưng bát cơm phù hợp với mình lên thì tình hình kinh tế đời này của anh chỉ sợ sẽ không tốt, nếu như không ngã chết thì cũng nghèo chết. Ngược lại nếu làm được, các loại đồ vật mang sát trong tang lễ sẽ triệt tiêu ám khí trên người anh, tiền tài sẽ kéo tới, thật sự phù hợp với anh."
Trần Phương Viên có chút dao động, làm kinh doanh tang lễ có lẽ không khó nhỉ? Trong tay hắn vẫn còn một chút tiền, vốn định giữ lại cho bố mẹ, nếu như có thể thuê một cửa hàng nhỏ làm kinh doanh, kiếm tiền về, vậy nói không chừng hắn không cần phải tự sát nữa!
Dù sao làm kinh doanh ai quy định là phải mở công ty đâu, bán vòng hoa không phải là kinh doanh sao? Thấy hắn đã nghĩ thông, Sở Từ mỉm cười: "Từ đây đi thẳng rồi rẽ trái có một nhà cho thuê cửa hàng, anh mở cửa hàng ở đó đi!”
Đến tận khi cô rời đi, Trần Phương Viên vẫn chưa hồi phục tinh thần, cứ cảm thấy cuộc gặp gỡ hôm nay thật nguy hiểm, một cô gái không rõ lai lịch từ đâu đến, nói những câu chẳng hiểu gì. Đợi đã! Cô chắc không bị điên chứ? Nghĩ đến khả năng ấy, Trần Phương Viên bỗng nhiên trách bản thân quá dễ tin người, ám khí cái gì, tang lễ cái gì chứ! Nghe thật không bình thường, thế nhưng không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy có chút tin tưởng!
Còn có, rẽ trái có cửa hàng cho thuê, cô lại không phải có mắt nhìn thấu thì làm sao có thể nhìn được? Trần Phương Viên đi về phía trước để kiểm chứng, hắn rẽ trái đi rất lâu vẫn không thấy ai cho thuê. Hắn cười nhạo một tiếng, quả nhiên là người điên! Nói vài câu linh tinh, hắn lại bị hù rồi, người dễ bị lừa như hắn, không chết đi còn sống trên thế giới này làm gì? Nghĩ đến đây, ý tưởng tự sát lại quay trở về đầu Trần Phương Viên! Ai ngờ vừa rẽ qua một khúc quanh co, đi hai bước liền thấy một ông chủ cầm tờ giấy đỏ ra, Trần Phương Viên nghi ngờ đi đến.
"Ông chủ, ông muốn cho thuê nhà sao?"
Ông chủ thấy kì lạ: "Tôi vừa viết xong biển cho thuê, làm sao anh biết vậy?"
Trần Phương Viên kinh hãi, đánh giá của hàng nhỏ này, bất kể diện tích, giá cho thuê, vị trí địa lý đều phù hợp mở cửa hàng vòng hoa, quả là định sẵn cho hắn! Cô gái kia thật đúng là thần rồi!
Cuối cùng hai người đàm phán ổn thỏa, Trần Phương Viên quyết đoán thuê nhà, ông chủ cũng là người hiền lành, vì nhà là của ông nên cũng không làm khó người trẻ tuổi, liền đồng ý, cũng đồng ý cho hắn mở cửa hàng vòng hoa, còn giới thiệu cho hắn nơi bán buôn vòng hoa để hắn đi lấy mối.
…
Trần Phương Viên học hỏi rất nhanh, vừa làm hàng mã lại kiêm thêm bán chút đồ dùng của người chết. Không ngờ, tháng đầu tiên đã kiếm được ba mươi nghìn làm hắn quả thực ngạc nhiên. Một cửa hàng nhỏ xíu, bán đồ tang lễ, chủng loại lại rất ít, còn chưa có các loại đồ to như quan tài, một tháng đã có thể kiếm được ba mươi vạn, vậy những tiệm lớn hơn không phải là kiếm nhiều lắm sao?
Hơn nữa các loại hũ tro cốt cũng bán rất được, một hũ tro bạch ngõ có thể kiếm đến vài nghìn, nghe nói ở nơi hỏa táng sẽ kiếm được càng nhiều. Sao lại kiếm tiền dễ như vậy?
Trần Phương Viên đột nhiên mở ra cánh cửa lớn đến một thế giới mới. Mà chính như cô gái kia nói, hắn mà làm được vận may chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn. Tháng đầu tiên có tiền gửi về nhà, bố mẹ nghe nói hắn kinh doanh khởi sắc rồi đều rất vui vẻ.
Trần Phương Viên càng làm càng ổn, tiền cũng càng gom lại càng nhiều, chưa đến hai năm đã kiếm lại được khoản tiền một triệu, năm thứ ba đã mở rộng được quy mô, còn mua nhà trong thành phố.
Có điều đây đều là sau này. Trước mắt, đối với Sở Từ mà nói chuyện quan trọng nhất là vượt qua kỳ quân sự đầu năm đã! Con gái duy nhất của Sở Gia, tiểu công chúa sắp lên đại học rồi, điều này đối với người nhà họ Sở mà nói chính là một chuyện vô cùng quan trọng!
---------
Người dịch: Xiaoyun
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com