Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 216 - Chương 216 - Sau Này Anh Sẽ Cho Em Biết Có Bao Nhiêu Cách Uống Trà Sữa

Chương 216 - Sau này anh sẽ cho em biết có bao nhiêu cách uống trà sữa
Chương 216 - Sau này anh sẽ cho em biết có bao nhiêu cách uống trà sữa

Người đàn ông sợ tới mức gương mặt trắng bệch, tập công văn trong tay rơi xuống đất, hắn quát to: "Cô đừng nói bừa! Tôi sẽ gọi bảo vệ, không, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cô tội lừa đảo."

"Anh không cần hiểu, chỉ cần nhớ rõ, trên thế giới này không có nguyên nhân vô duyên vô cớ, cũng không có kết quả vô duyên vô cớ, nhân quả tuần hoàn, báo ứng sẽ đến rất nhanh."

Dứt lời, Sở Từ bèn kéo Chu Hiểu Tô rời đi.

….

Ngày hôm sau, Sở Từ và Chu Hiểu Tô đi tìm chủ nhiệm và giáo quan giải thích việc vắng mặt.

"Chu Hiểu Tô sức khỏe không tốt, em phải đưa bạn ấy đi bệnh viện từ sớm."

"Có đúng không?"

"Đúng, đúng ạ!" Chu Hiểu Tô gật như giã gạo. Vì hôm qua Chu Hiểu Tô đã đến phòng y tế, hơn nữa hai người lại không ở cùng một khoa, không thể vừa khai giảng liền thông đồng lừa họ, nên chủ nhiệm và giáo quan vẫn khá tin tưởng. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, Sở Từ là thủ khoa khối khoa học xã hội năm nay, thành tích nhập học của cô cao nhất toàn trường! Có thể chọn trường này đã là việc làm cho mọi người đều ngạc nhiên, những học sinh như vậy thầy cô giáo đều vô cùng tin tưởng họ là đứa trẻ ngoan.

Việc này coi như xong rồi, hậu quả để lại là Chu Hiểu Tô có một nỗi sợ không tên đối với nhà vệ sinh, từ đó về sau, mỗi lần đi vệ sinh đều cần tìm người đi cùng. Mặc dù không cứu được Chu Nam Tuyền, nhưng cứu được Chu Hiểu Tô coi như là trong cái rủi gặp cái may.

Huấn luyện quân sự rất nhanh kết thúc, tất cả mọi người đều đen nhẻm hết cả người, Sở Từ cũng không tránh khỏi, chỉ là không đen đến nỗi cha mẹ không nhận ra như nhiều bạn học khác mà thôi.

Mọi người đều kêu gào phải chăm sóc da thật tốt, nếu không chắc chắn không thể hồi phục lại được.

...

Lâu lắm cả hai người mới được nghỉ ngơi, Lục Cảnh Hành vui vẻ lái xe đến đón Sở Từ.

Sở Từ trang điểm một chút, nét mặt rất trang nhã, cô tô chút son, tạo kiểu tóc hai bên hơi rối lên, nhìn hoạt bát hơn nhiều.

Chu Hiểu Tô từ sau khi biết sự lợi hại của cô thì luôn hỏi Sở Từ làm thế nào cứu được mình, Sở Từ tìm một lý do qua loa đối đáp làm cho Chu Hiểu Tô đối với cô lại càng thêm tò mò. Bất kể thế nào, Sở Từ đều là ân nhân cứu mạng của cô nàng, cho nên Chu Hiểu Tô ngày càng thân thiết với Sở Từ.

"Sở Từ, hiếm khi thấy cậu trang điểm đó! Sao thế, đi gặp bạn trai à?"

"Đúng vậy!" Sở Từ cười nói. "Đi gặp Lục Cảnh Hành, người đàn ông của tớ!"

"......" Mọi người đều cười lăn lộn: "Sở Từ, cậu thật là giỏi diễn, vào vai quá sâu rồi!"

"Đúng vậy đấy! Sở Từ, cậu vừa phải thôi."

"Mọi người đừng vạch trần cậu ấy, cậu ấy còn nằm mơ giữa ban ngày đó!"

Sở Từ nhất thời buồn bực: "Nhìn tớ không xứng với Lục Cảnh Hành sao?"

Đằng Mẫn Mẫn sợ đả kích cô, cười cười bảo: "Cũng không phải là không xứng, cậu ưu tú như vậy, luận ngoại hình chắc chắn là xứng, nhưng cậu xem bây giờ hot girl gả cho minh tinh cao phú soái đều không những xinh đẹp mà còn rất giỏi, rất giàu nữa, họ hoặc là mua quần áo trên taobao, hoặc là quay phim kiếm tiền, hoặc là nhận quảng cáo trên weibo. Không phải tớ muốn đả kích cậu, mà thật sự thì Tống Nhất Mạn còn có khả năng hơn cậu, tốt xấu gì người ta cũng là đại VIP trên weibo, có mười mấy vạn fans, nghe nói thu nhập quảng cáo cũng lên đến mấy nghìn đó, người ta còn livestream dạy trang điểm gì gì đó nữa kìa, hơn nữa còn có cửa hàng nhỏ trên taobao, nghe nói người ta một tháng có thể kiếm mấy chục nghìn ấy. Người như vậy còn có thể xứng được với minh tình, còn cậu......"

Đằng Mẫn Mẫn liên tục lắc đầu, Quan Tịnh An an ủi nói: "Cũng chưa chắc, Sở Từ đẹp như vậy, đương nhiên sẽ xứng với Lục Cảnh Hành. Ý Đằng Mẫn Mẫn là minh tinh có ánh mắt cao, đương nhiên sẽ chọn cô nào xuất sắc hơn, kiểu người con gái có lợi cho mình ấy, kiểu như Tống Nhất Mạn có thể Lục Cảnh Hành sẽ thích."

"Đừng tranh cãi nữa! Lục Cảnh Hành người ta có bạn gái rồi!" Chu Hiểu Tô xen ngang.

"Ai ai đấy? Trông như nào?" Tôn Tân Nguyệt hóng chuyện.

"Các cậu không biết à? Trên weibo đang chia sẻ điên cuồng này! Chính là Sở đại nhân vẽ truyện tranh đó! Là thần tượng của tớ, dù sao tớ cũng rất xem trọng họ!"

"Lại nói tớ cũng rất thích "Đại chiến huyền học", các cậu xem chưa? Sở đại sư thật là siêu! Có nhân viên nói cô ấy với Lục Cảnh Hành cũng có mập mờ, không biết thật không."

Chu Hiểu Tô lắc đầu: "Nhưng Lục Cảnh Hành và Sở Sở đã công khai rồi!"

Các bạn học thảo luận rất quyết liệt, Sở Từ ngồi nghe mà buồn bực lắc đầu, hóa ra nếu cô không phải là đại sư, không phải là Sở Sở thì sẽ không xứng với Lục Cảnh Hành? Nhưng cô hiểu, Sở đại sư và Sở Sở đều là một phần của cô, tất cả những điều này đều làm cho cô trở thành một người tốt hơn.

Xe của Lục Cảnh Hành đỗ cách trường không xa, Sở Từ vui vẻ mở cửa ra ngồi vào.

Lục Cảnh Hành không nói hai lời nâng mặt cô lên hôn một cách bá đạo.

Hơn hai mươi ngày không gặp, nam nữ đang tình cảm thắm thiết xa nhau một ngày đã thấy dài, hận không thể giờ giờ phút phút ở bên nhau, hai mươi ngày quả thật là dày vò.

Sở Từ cũng rất phối hợp, đầu lưỡi của Lục Cảnh Hành liếm khẽ qua răng cô, hung hăng mút lấy đầu lưỡi cô, hận không thể ngậm cả người cô vào miệng. Hôn được một lúc, thấy xung quanh thỉnh thoảng lại có người tò mò ngó vào trong xe xem, Lục Cảnh Hành đành phải không nỡ mà rời ra.

Cô nhìn hơi đen đi một chút nhưng vẫn là Sở Từ xinh đẹp của anh như cũ, anh liếm môi, nói: "Em có biết anh nhớ em nhiều thế nào không?"

Sở Từ rất nghiêm túc gật đầu: "Nhớ em là đúng rồi, sức quyến rũ của em vẫn luôn được giữ gìn!"

Lục Cảnh Hành bật cười, đưa tay qua xoa xoa đỉnh đầu rồi khẽ vuốt ve tóc cô.

Lục Cảnh Hành đỗ xe ở bên đường, rất nhanh lấy ra một cốc trà sữa. Anh cắm ống hút vào, đưa cho Sở Từ, nuông chiều nói: "Uống đi!"

Sở Từ cười cười, uống một ngụm, trà sữa rất ngọt.

"Anh không uống sao?" Sở Từ vô tư liếm môi dưới, Lục Cảnh Hành nhìn thấy, ánh mắt tĩnh mịch, không nhịn được lại nâng mặt cô lên nhắm đúng đôi môi đỏ mọng của cô mà hôn xuống. Trên miệng cô còn trà sữa, vị rất ngọt, Lục Cảnh Hành đưa đầu lưỡi ra, liếm từng chút một, vẽ ra từng chút một, vừa hôn môi cô cũng vừa hút hết trà sữa vào trong miệng.

Động tác của anh vô cùng dịu dàng làm trái tim Sở Từ khó lòng mà không nóng lên, may mà da mặt cô không quá mỏng, nếu không chắc chắn đã đỏ mặt rồi.

Cô ho khụ khụ, nhẹ nhàng đẩy anh ra, giọng điệu của Lục Cảnh Hành thâm trầm nhẫn nại vang lên: "Anh thích cách uống trà sữa này hơn!"

Sở Từ cực kỳ ngại ngùng bèn lườm yêu một cái, lập tức lật mặt, hừ lạnh mắng: "Lưu manh!"

"Ừm! Sau này em sẽ biết thôi!" Lục Cảnh Hành ngậm lấy vành tai của Sở Từ, tiếng nói mang theo ý cười: "Sau này anh sẽ cho em biết có bao nhiêu cách uống trà sữa."

---------

Người dịch: Xiaoyun

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment