Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 218 - Chương 218 - Đồng Ý Nhận Lời Cầu Hôn Hay Muốn Bị Tạt Axit?

Chương 218 - Đồng ý nhận lời cầu hôn hay muốn bị tạt axit?
Chương 218 - Đồng ý nhận lời cầu hôn hay muốn bị tạt axit?

Buổi tối, Lục Cảnh Hành đưa Sở Từ đi ăn, hai người rất ít ra ngoài, mỗi lần như vậy đối với Sở Từ mà nói đều cảm thấy rất mới lạ. Nhà hàng tương đối cao cấp, thế nhưng người lại khá ít, một bữa cơm ăn đến là vui vẻ. Nào ngờ lúc hai người vừa xuống lầu, sắc mặt của Lục Cảnh Hành lại có chút không đúng.

"Sao vậy?"

"Có săn ảnh!"

Anh đi nhanh về phía xe, từ xa nhìn thấy một chiếc xe van màu trắng. Lục Cảnh Hành đi đến, gõ gõ cửa, cửa chiếc xe mở ra, khuôn mặt của Từ Lập hiện ra trước mắt hai người, ông ta ngại ngùng nhìn Lục Cảnh Hành rồi cười bảo: "Thầy Lục, chúng ta không liên quan gì đến nhau, hơn nữa tôi cũng cần sinh sống nữa mà."

Sở Từ bật cười hỏi: "Từ tiên sinh, con trai ông khỏi bệnh rồi à?"

Từ Lập ngẩn người, lúc này mới thấy Sở Từ đằng sau Lục Cảnh Hành. Vừa nãy Sở Từ đeo kính râm, ban nãy ông chỉ chụp bóng dáng hai người, lại không nhìn rõ mặt, nghe thấy Sở Từ lên tiếng mới kinh ngạc, không dám tin hỏi lại: "Sở đại sư?"

"Ông còn nhớ tôi sao?" Sở Từ cười cười.

Từ Lập không dám cậy lớn, lập tức từ trong xe đi xuống, còn khách khí hơn với Lục Cảnh Hành, thật cẩn thận cười xòa:

"Là Sở đại sư à, cô xem xem, tôi không biết là cô đó! Cô xem chuyện này thật ồn ào, nếu như biết đối tượng của Lục Cảnh Hành là cô tôi nào dám chụp trộm chứ!"

Nói xong Từ Lập liền nghĩ đến, nếu Sở Từ chính là đối tượng của Lục Cảnh Hành vậy không phải nghĩa là Sở Sở chính là Sở Từ sao? Trời ơi! Rõ ràng là cảm giác phạt hiện ra bí mật kinh thiên động địa mà!

Từ Lập dè dặt hỏi: "Sở đại sư, cô thật sự là Sở Sở?"

Sở Từ không phủ nhận, chỉ nói: "Quả thực săn ảnh là nghề của ông, nhưng ông có thể không lộ mặt tôi không? Dù sao ông cũng biết, thân phận Sở Sở của tôi vẫn chưa công khai, đợi sau khi công khai, tôi nhất định cho ông cơ hội lấy tin tức độc quyền!"

Từ Lập lập tức gật đầu: "Được, Sở đại sư đã nói rồi thì tôi nào dám từ chối."

Sở Từ mỉm cười nói tạm biệt, sau đó đi trước một bước về phía xe của Lục Cảnh Hành, để lại Lục Cảnh Hành ở đó, tức giận hừ lạnh:

"Thật vô dụng!"

"......" Từ Lập hoang mang, Lục Cảnh Hành sao lại giống như đang oán trách "đến thế mà ông cũng không chụp được" vậy? Ông không nghe nhầm chứ? Sự đáng tiếc trong ngữ khí này là sao?

Hai người vừa đến nơi đỗ xe, đang định lên xe thì đột nhiên từ bên cạnh có một người đàn ông xông đến túm lấy tay một cô gái, căng thẳng nói: "Tiểu Mỹ, em đừng giận, nghe anh nói! Anh thật sự yêu em, em đồng ý lời cầu hôn của anh nhé!"

Cô gái tên Tiểu Mỹ có vẻ rất sốt ruột, không ngừng kéo tay hắn: "Anh đứng lên trước đã! Đừng chưa gì đã quỳ xuống thế!"

"Tiểu Mỹ! Em gả cho anh đi! Anh thật sự rất thích em!"

Nói xong, lại bùm một tiếng quỳ xuống đất, từ túi áo rút ra một chiếc nhẫn kim cương, cầu khẩn nói: "Tiểu Mỹ! Anh đã tiêu hết hai trăm nghìn rồi! Hoa cũng mua rồi! Gia đình anh đều biết chuyện của chúng ta mà, em gả cho anh đi, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!"

Lời nói của hắn trông có vẻ cực kỳ thành ý, mọi người vây quanh xem đều bị hắn làm cho cảm động, nhao nhao khuyên nhủ: "Đúng đó cô gái à, cô đồng ý đi! Cô xem con trai người ta thành tâm như vậy, mua cho cô nhẫn kim cương to như thế còn gì!"

"Đúng đó, người ta quỳ cũng quỳ rồi, người nhà đều biết rồi, gả cho cậu ấy đi!"

"Gả cho cậu ấy! Gả cho cậu ấy!"

Mọi người xung quanh bắt đầu hô lên.

Cô gái tên Tiểu Mỹ vốn là một mỹ nhân điềm tĩnh, khí chất dịu dàng, thường ngày kiệm lợi, vậy nên gặp phải trường hợp này, cô dường như cực kỳ sợ hãi.

Lời khuyên của mọi người xung quanh càng làm cô lâm vào thế bí, cô căng thẳng nói: "Trần Bân, anh đứng dậy đi! Chuyện của chúng ta đừng làm cho cả thế giới cùng biết chứ. Chúng ta thật sự không hợp, tự anh chắc cũng biết nguyên nhân mà!"

"Nguyên nhân? Em không phải là chê anh nghèo sao?"

Trần Bân đeo kính mắt, đôi mắt bị kính che mất, có vẻ vô cùng u ám. Hắn nắm chặt quần áo của Tiểu Mỹ, tức giận gào lên: "Em chính là chê anh nghèo! Không xe không nhà, em ngại nghèo thích giàu, yêu nhau với đồng nghiệp em rồi cho nên mới chướng mắt anh, muốn chia tay anh, có đúng không?"

Mọi người vây xem nghe thấy thế đều không nhịn được mà lắc đầu. Anh chàng này quả thực hơi xấu, người bình thường, gia đình lại không tốt. Cô gái kia thì lại vô cùng xinh đẹp ngọt ngào, chắc chắn là cô gái không nhìn trúng hắn rồi.

"Các cô gái bây giờ nguyện khóc ở trong BMW cũng không nghĩ đến mỉm cười trên xe đạp mà."

"Cô gái à, nếu như cô không thích người ta, từ đầu không nên đùa cợt với họ mới phải."

"Đúng thế! Cô cho hắn hi vọng, giờ lại chê hắn nghèo, làm như vậy là không đúng đâu!"

Tiểu Mỹ thấy mọi người đều đứng về phía Trần Bân, lập tức căng thẳng đến dẫm chân: "Mọi người hiểu cái gì! Còn anh nữa Trần Bân, anh đừng nói linh tinh! Mỗi lần tôi muốn chia tay với anh, anh đều nói tôi chê anh nghèo, tôi chê anh nghèo sao? Lúc tôi ở bên anh, ngày nào cũng ăn bánh bao với dưa muối, nhưng anh thì sao, tính cách anh rất cố chấp. Tôi chỉ cần về chậm mấy phút, anh liền gọi điện thoại giục, còn hiểu nhầm tôi và đồng nghiệp mờ ám, đánh người ta một trận. Anh ngày nào cũng nghi thần nghi quỷ, mong muốn chiếm giữ rất mạnh, cả ngày kiểm tra điện thoại của tôi. Tôi lại không phải con anh nuôi, anh muốn tôi thế nào thì là như thế! Tôi thật sự chịu anh đủ lắm rồi!"

"Cô đừng tìm lý do! Nói thì hay lắm, không phải là thấy tôi không mua nổi quần áo cho cô, không mua nổi nhà nên cô hối hận rồi, đúng không? Tiểu Mỹ, làm người không thể như thế, tôi ở cùng cô lâu như vậy, tặng cô bao nhiêu quà, cô nhận quà của tôi rồi giờ muốn đi sao? Cô đã khiến tôi mất hết mọi thứ, tôi sẽ không tha cho cô!"

Vừa nói, trên mặt Trần Bân hiện ra nét hung ác, đột nhiên từ trong túi lấy ra một cái bình, vừa bắt lấy Tiểu Mỹ, vừa dùng cánh tay nắm chặt cổ cô, tức giận nói: "Tôi để cô ra ngoài quyến rũ thằng khác ư? Cô đừng mong! Cô sinh ra là người của tôi, chết cũng là ma của tôi! Giờ tôi sẽ hủy khuôn mặt của cô, xem cô còn quyến rũ đàn ông thế nào!"

Nói xong, hắn liền mở nắp bình ra.

Tiểu Mỹ sợ hãi, hét to: "Anh làm gì đấy? Anh muốn làm gì? Trong đó là cái gì?"

Trần Bân tức giận quát: "Axit sunfuric! Tôi muốn dội nát gương mặt cô, xem cô làm sao đi quyến rũ đàn ông! Tôi tặng cô bao nhiêu thứ, cô đều nhận, giờ nói với tôi muốn chia tay, không có chuyện đó đâu!"

Lập tức, chuyện này bị người qua đường quay clip rồi đăng lên mạng. Còn những người đang trực tiếp ở hiện trường thì đều không dám tiến lại gần, ai cũng sợ lỡ đâu lại bị axit sunfuric bắn vào.

Có người trên mạng bình luận: "Kiểu cô gái như này vừa nhìn là biết rất hư vinh, nhận quà của đàn ông xong lại muốn chia tay, bị tạt axit là đáng đời!"

Không ít người gọi điện báo cảnh sát, chỉ là bình axit của Trần Bân đã mở ra rồi, ai cũng sợ Tiểu Mỹ lần này ít nhiều gì cũng sẽ bị thương.

---------

Người dịch: Xiaoyun

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment