Vì yêu cầu chân thật của chương trình đối với khán giả, nên chương trình không có kịch bản, và hiếm khi nói cho các đại sư về hành trình.
"Hiện tại chúng ta đi Sửa Huyền, còn một tiếng nữa đến."
Sở Từ gật đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe loạng chà loạng choạng, cuối cùng dừng ở Sửa Huyền Phú Sơn, dưới chân núi có một ngôi làng nhỏ, Sở Từ đứng rìa núi, nhìn khắp bốn phía phong thuỷ, nhìn về bầu trời, bầu trời mờ mịt, như là bịt kín một tầng không, không nhìn thấy một điểm xanh nào.
Thân Thành trời đầy mây, bởi vậy dọc theo đường đi vô cùng khô nóng.
Nhưng kỳ quái chính là, khi xuống xe, một cơn gió thổi trên người, cảm giác lạnh lẽo khó mà diễn đạt được.
Tả Thiên ở trước, đưa mọi người đến chỗ cần đến, hắn giải thích:
"Ngày hôm nay người ủy thác di chuyển bất tiện, nên chúng ta tự mình tới đây."
Đi qua mấy con dốc nhỏ, mọi người dừng lại trước một ngôi nhà, tòa nhà này hết sức đặc biệt, nó giống như một gia đình, bị bao quanh bởi một khoảng sân rộng, nam bắc phương hướng là mấy gian nhà chính, hai bên ngôi nhà lại có nhà, kỳ quái là, phong cách kiến trúc của hai ngôi nhà hoàn toàn khác nhau, sự tương phản màu gạch bên ngoài cũng rất lớn, nhà bên trái này có tường ngoài là gạch men sứ màu đỏ, mái nhọn, nhà bên phải là gạch men sứ màu trắng, mái bằng, theo lý thuyết, hai gian nhà nếu như là một nhà, dù sao cũng nên thống nhất màu sác tường ngoài mới đúng, nếu không, xem ra không chỉnh tề.
Sở Từ đến gần một chút, vừa tới cửa, liền thấy một trận gió lạnh phất qua, Sở Từ ngẩng đầu nhìn lại nhận thấy gió này là từ đối diện thổi tới, trong gió rõ ràng mang theo cảm giác mát mẻ cùng sát khí.
Kỳ quái! Đầu thu không nên có gió lạnh như vậy, thổi vào khiến người ta rét run, như thể là gió mùa đông.
Các đại sư khác đi vào trước, Sở Từ lại nhìn chung quanh một phen, cuối cùng mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía hai gian nhà.
Nàng bất giác cau mày.
Camera-man nhân cơ hội hỏi: "Sở đại sư, ngài nhìn ra cái gì sao?"
"Vâng." Sở Từ hít sâu một hơi, nói: "Nơi đây sát khí rất nặng, âm khí cũng nhiều, có thể nói, ngôi nhà và bao gồm cả mảnh đất này, phong thuỷ đều rất không tốt, mặc dù là tôi đến thay đổi phong thuỷ, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn thay đổi được, người bình thường ở nơi đây, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng!"
Camera-man là người rất cuồng Sở đại sư, mỗi lần Sở đại sư đoán mệnh cho người ta, hoặc là xem phong thủy vừa nhìn một cái đã biết, hắn liền rất kích động, hận không thể đem Sở đại đến mà yêu cầu Sở đại sư xem một quẻ.
"Ngài có thể nhìn ra là cái gì ảnh hưởng sao?"
"Có thể!"
Sở Từ cau mày nói: "Nhưng tôi đã nói rồi, tôi đã xem chương trình này, vì lẽ đó, tôi đã thấy vài người chủ nhà."
"Vài? Đại sư ý của ngài là. . ."
Sở Từ cười cười, nhấc ống quần rộng lên, đưa chân bước vào cửa.
Ngay sau đó, người ủy thác đã đi ra, người ủy thác là một lão bà xem ra đã qua tuổi bát tuần, ánh mắt của bà có chút lạ quái, khi đến gần, Sở Từ mới phát hiện mắt bà hoàn toàn không nhìn thấy, nhãn cầu vẩn đục, chuyển động khó khăn. Theo phía sau bà là hai cặp vợ chồng, cùng với một số con cháu, Sở Từ nhìn lướt nhanh qua mặt bọn họ không khỏi cau mày, mấy vị đại sư khác cũng nhìn ra, đầu tiên Lưu Văn Khiên quay đầu, không dám xác định hỏi:
"Sở đại sư, ngài thấy thế nào? Tại sao tôi tính toán ra lão bà này không có hậu bối?"
Các đại sư khác nghe xong lời này, mặc kệ có phải là đều nghĩ như vậy, đều gật gật đầu.
"Đúng đấy! Không giống người một nhà!"
"Nhà này phong thuỷ rất không tốt! Bất lợi cho gia chủ hậu nhân!"
Trường hợp này nói nhầm thật sự rất mất mặt, bởi vậy kể cả Nhan Thiên Tâm và tất cả mọi người không nhịn được nhìn chằm chằm Sở Từ.
Sở Từ thấy bọn họ thật gian trá, nếu như cô mở miệng, nói đúng thì tất cả bọn họ sẽ đều đúng, còn nói sai cô sẽ chịu hết!
Thế là cô liếc nhìn lão bà, trầm giọng nói:
"Lão thái thái trải qua đời này rất không dễ dàng, cuộc sống như vậy thực sự hiếm."
Tả Thiên sững sờ, anh còn chưa mở miệng, Sở Từ liền nhìn ra rồi?
"Đại sư, tôi còn chưa nói, ngài chẳng lẽ nhìn ra cái gì rồi sao?"
Sở Từ âm thầm thở dài: “Tôi chỉ là đang cảm thán lão thái thái mệnh không tốt, tôi nghĩ, làm cha mẹ, ai cũng hi vọng con cháu đời sau có thể bình an, nhưng lão thái thái hiển nhiên không có cái phúc khí này, bà từng có ba con trai, ba con trai đều có gia đinh, cũng có con, chỉ tiếc gia đình đã chết, bởi nhiều nguyên nhân mà hậu nhân tự dưng chết đi, không bao lâu liền tuyệt hậu, cuối cùng chỉ còn lại lão thái thái cô lẻ một người, lão bà lại bị bệnh mắt, nhiều năm không nhìn được."
Mọi người nghe xong lời này, đều trầm mặc chốc lát, bọn họ cũng nhìn ra lão bà mệnh không được tốt, nhưng không được như Sở Từ nhìn ra cặn kẽ như vậy, trên thực tế, không có thiên sư đoán mệnh nào có thể như nàng, liếc mắt là đã nhìn ra quá khứ tương lai, suýt chút nữa cả chuyện của kiếp trước đều nhìn ra rồi, người pháp lực như vậy không cần nhiều lời, thực sự không phải người mà bọn họ có thể so sánh.
Chỉ là, lão thái thái mệnh kém đến mức độ như vậy rất hiếm có.
Thử nghĩ một người già, con cái cháu chắt tất cả đều chết, chỉ còn lại một người, nếu có thể nhìn thấy thì cũng vẫn được, nhưng mắt lại mù, như vậy làm sao sinh hoạt? Ăn uống đều gặp vấn đề.
Lão thái thái nghe xong lời này, ánh mắt đờ đẫn hồi lâu, cuối cùng mới thở dài, nước mắt chảy dài trên đôi mắt khô khốc, giọng bà có chút khàn khàn, bởi vì không có răng nên nói chuyện có chút mơ hồ:
"Đại sư ngươi nói đúng, đều bị ngươi nói trúng rồi! Tôi từ nhỏ trải qua nhiều khó khăn, khi đó chạy nạn, tôi từ tỉnh ngoài trốn tới đây, mang theo ba con trai cùng sống ở An gia này, tôi cùng chồng đều có thể chịu được cực khổ, so với người ta đều làm việc nhiều hơn, muốn nuôi sống ba con trai này, cũng may con cái cũng không chịu thua kém, chúng ta cưới vợ gả chồng cho chúng, để chúng sinh con nối dõi, nhưng lại có một chuyện xảy ra."
Dừng một chút, lão bà nức nở nói: "Tôi nhớ, bắt đầu là từ con trai cả, hắn đi nơi khắp nơi bán than, trên đường xe vận tải bị tai nạn, hắn bị một xe ô tô tông chết! Con trai hắn ở trong xe cũng chết, vợ hắn nghĩ không thông, về nhà liền uống thuốc trừ sâu tự tử chết! Năm tiếp theo, con trai thứ hai uống rượu, đi ngang qua bờ sông, loạng choạng ngã xuống sông chết đuối! Vợ hắn mang hai đứa bé gian nan sống qua ngày. Năm thứ ba, con trai đầu của hắn đạp xe xuống dốc, bị té, cũng không nặng, thấy vậy nghĩ là không có chuyện gì, muốn đi học, đưa tới trường học liền chết, bác sĩ nói bị xuất huyết não, nếu như sớm đưa vào bệnh viện không chừng cứu được, vợ hắn tuyệt vọng, sau đó mang theo con gái nhỏ về nhà mẹ đẻ, chưa rời khỏi cổng làng, liền bị xe đụng chết."
"Sau đó, tôi dặn dò con trai thứ ba kỹ lưỡng, xuất hành đều phải chú ý, bởi vì tôi luôn có loại cảm giác, ông trời sẽ không để nhà chúng ta yên ổn! Ông ta muốn gia đình con cả con thứ ta chết, cũng sẽ đến đoạt mạng của con trai thứ ba của tôi! Chỉ là, hắn cuối cùng vẫn không thể nào tránh thoát, vợ hắn đi nơi khác làm công, ở công trường giàn giáo tự nhiên bị sập đè chết, tử trạng rất thảm! Tôi cùng chồng mang hai đứa cháu đến nhận xác, ai ngờ vừa tới cửa bệnh viện, một chiếc xe đụng tới, hất tung mười mấy mét, chồng tôi và cháu tôi chết ngay tại chỗ! Tôi thực sự hận bản thân đến chết! Tại sao người chết không phải tôi? Cả gia đình chỉ còn lại một người là tôi, tôi làm sao mà chịu nổi?"
Nói tới những việc này, lão bà chỉ khóc, cũng không phải cảm xúc mãnh liệt, theo thời gian chúng cũng nhạt nhòa dần sao? Sở Từ bất giác nghĩ, mấy chục năm, lão bà không hiểu sao có thể sống nổi, một người, con mắt không nhìn thấy, không thể tự nhiên đi lại nhiều, chỉ có thể ngồi nằm, chỉ chờ đến một ngày, mỗi ngày đều nghĩ về quá khứ, muốn biết nguyên nhân con cháu chết, người nhà chết, nghĩ về những cái chết thê thảm của con cháu, đau đớn tan nát cõi lòng!
Sở Từ không thể nghĩ ra được.
Làm sao lão bà có thể sống qua mấy chục năm ấy.
-
Nhưng mà, hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là nghe những cố sự này, bọn họ không đến để nghe, bọn họ là huyền học đại sư, chính là đến để giải quyết vấn đề nhà này!
Sở Từ lại bất giác nhìn về phía sau lưng lão bà, là hai cặp vợ chồng, nàng khẳng định nói:
"Các ngươi hẳn là không có liên hệ máu mủ, vì mấy chuyện kia nên không thể có quan hệ người nhà được?"
Hai cặp vợ chồng đồng thời gật đầu, đều là dân quê, vô cùng thuần phác, lúc nói chuyện còn mang theo âm giọng vùng miền, trong đó có một người tóc ngắn, tuổi trung niên nói:
"Chào ngài, tôi tên Tống Bảo Quý, đây là vợ tôi Triệu Ngọc, đây là con của chúng tôi Tống Cường."
Tống Cường hơn hai mươi tuổi, vẫn cúi đầu, không nói.
Tống Bảo Quý không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên khóc lên, hắn nói: "Tôi cũng không biết có phải do ngôi nhà này không, lúc trước lão bà trong nhà tuyệt hậu, sân nhà bà lại rất lớn, có tới vài mẫu, liền đem chia ra nửa bán nửa tặng, cho hai nhà chúng tôi, chỉ cần chúng tôi không có chuyện gì thì sẽ ở chăm sóc bà lão, chúng tôi lúc đó không nhà, cũng mua không nổi nhà, tự nhiên cầu cũng không được, sau đó chúng tôi kiếm được ít tiền liền đem xây nhà lên, giai đoạn đầu không xảy ra chuyện gì, chỉ là không quá thuận lợi, làm cái gì cũng đều không thuận lợi, đi đường dễ bị xe đụng, chạy việc cho người khác vẫn không kiếm được tiền, nhưng tôi cùng vợ vẫn chịu khổ được, vẫn cố nuôi hai đứa bé khôn lớn, ai ngờ một thời gian trước, con gái của tôi. . . Con gái của chúng tôi. . . Xảy ra chuyện!"
Sở Từ nghe vậy, tâm bất giác tĩnh lặng, nàng tự nhiên biết là con gái Tống Bảo Quý xảy ra vấn đề, mà lại không phải việc nhỏ, làm cho tất cả mọi người nghe xong đều lòng chua xót!
Con gái Tống Bảo Quý bị người ta cưỡng hiếp.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com