Tống Bảo Quý một mặt lo lắng nhìn về phía Sở Từ.
Sở Từ theo dõi ông cùng vợ con nhìn nhau hồi lâu, nhà này đều là người đàng hoàng, đặc biệt là hai vợ chồng Tống Bảo Quý, đều là điển hình cho người nông dân, người thuần phác, cả đời kiếm tiền chỉ vì nuôi con, xây nhà cho con trai cưới vợ, để con gái được đi học thành tài, nhưng thường thường, chính là nông dân mới dễ dàng gặp phải loại chuyện này, hay là bởi vì bọn họ có thể nhẫn nại, luôn cho rằng số mệnh là do ông trời định ra, luôn cho rằng người oán trời trách đất là không có lợi, bởi vậy bọn họ rất ít nghĩ đến việc thay đổi.
Nhưng trên thực tế, rất nhiều chuyện không phải cứ nỗ lực thì có thể làm được.
Tựa như phong thủy trong nhà Tống Bảo Quý, cứ ở chỗ có phong thuỷ như vậy, Tống Bảo Quý chính là khổ cả đời, cũng không cách nào đem Tống gia đến chỗ tốt.
Chỉ vì sát khí ở Tống gia đặc biệt nặng!
Nói chính xác hơn là quỷ khí!
Nơi này có quỷ oán niệm! Đã rất lâu không cách nào tan ra, oán niệm của quỷ cùng oán niệm của người hợp lại cùng nhau, khiến Tống gia như là cả nhà bị người ta nguyền rủa, nếu không xử lý triệt để chuyện này, cả đời khó có thể vươn lên.
Sở Từ nhìn sát khí trong nhà, cuối cùng tìm tới một chỗ, nói: "Tả lão sư, tìm người đào xuống chỗ này!" sau một lát, lại đi tới một nơi khác: "Đào chỗ này!" lại đi ra ngoài hai trăm thước: "Đào chỗ này!"
Sở Từ thật sự không nghĩ tới, vấn đề của tòa nhà này lớn như vậy, trước đây cô cũng đã gặp qua chuyện tương tự, nhưng không có tại họa lớn đến vậy, có thể nói, loại phong thủy không tốt thì căn nhà nào cũng có hết!
Cũng thật là kỳ lạ!
Chương trình liên hệ chính quyền địa phương, trưởng thôn tìm đến mấy người khỏe mạnh hỗ trợ đào, đào đến cuối cùng, một người la lên: "Trưởng thôn, có gì đó dưới này!"
Sau một lát. "Có người chết!"
Cuối cùng, ba nơi đều bị đào lên, điều chương trình không nghĩ tới chính là, có ba bộ thi thể!
Ba bộ thi thể này xuất hiện, các nhân viên đều bị doạ, trưởng thôn cũng không nghĩ tới trong thôn luôn luôn yên bình lại gặp phải chuyện như vậy, lập tức báo cảnh sát, cảnh sát đến điều tra, trưởng thôn nhớ là trước khi gia đình lão thái thái ở đây, nơi này có người ở, nhưng kỳ quái chính là, năm người của nhà đó vào một ngày toàn bộ đều mất tích, bao gồm ông chồng, bà vợ, con gái của bọn họ, cùng với cha mẹ họ, rất lâu không thấy về, cũng bởi vì nhà này, vốn là trong thôn cho bọn họ mượn ở, do đó, thôn liền đem đất bán cho cha của lão thái thái, sau này lão thái thái ở nhiều năm, lại kiếm tiền xây nhà lên, nên vẫn ở lại nơi này, mà người trong làng cũng quên chuyện này.
Vì tuổi tác, trưởng thôn cũng không nhớ rõ ràng lắm, do đó vụ án thật sự rất khó điều tra.
Khi tất cả mọi người đều bận rộn, Sở Từ đi tới góc tường phía sau nhà Tống Bảo Quý, có một bé gái đang ngồi đó, khuôn mặt cô bé rất bình thường, chỉ là thân thể tàn khuyết không đầy đủ, đặc biệt là cánh tay, bị chém đứt nhưng còn dính liền một ít, một khi cử động sẽ lúc lắc, giống như một con rối kém linh hoạt, đứa bé cất lời:
"Chị à, chị có thể thấy được em sao?" bé gái hấp háy mắt hỏi.
Sở Từ gật đầu, ngồi xuống đối diện cùng cô bé. "Em ở đây bao lâu rồi?"
"Rất nhiều năm." trên mặt của cô bé toát ra vẻ cô đơn, em than thở nói: "Ba ba em cầm một cây đao, giết mẹ em, chém đứt đầu, em vẫn khóc! Khóc đến cuối cùng, ba ba giơ đao lại tới chém em, ông nói em không phải con ông, là mẹ em cùng người đàn ông khác bí mật sinh ra, chị à, chị nói xem, điều này đều là thật sao?"
Nói xong lời cuối cùng, bé gái cũng khóc, nức nở nói: "Ba ba tại sao như vậy đối với em, tại sao giết hết bọn họ? Ông phải yêu em mới đúng chứ! Không ai nói chuyện với em, mọi người đều không nhìn thấy em, em rất cô đơn! Em chỉ có thể chờ ở góc tường này, không thể đi, cũng không thể đầu thai! Chỉ có thể ở đây vẽ hình vuông…"
Cô bé không biết bị thứ gì cầm cố lại, trong mấy chục năm qua, cô bé không có cách nào đi đầu thai, người nhà đều rời đi, em chỉ có thể một mình chờ ở góc tường, nhàm chán vẽ hình vuông.
Sở Từ bất giác nghẹn ngào, cô móc ra một tấm bùa chú, thấp giọng nói: "Chị giúp em đi đầu thai được không?"
Ánh mắt cô bé sáng lên: "Thật sao chị?"
"Ừm!" nhân không có máy quay phim, Sở Từ lấy trâm gài tóc ra, làm pháp đơn giản, cuối cùng cô lấy bùa chú ra, đốt cháy vứt vào cô bé.
Rất nhanh, bé gái đứng lên, thử bước một bước, lần này, dĩ nhiên không có gì ngăn cản em cả.
Cô bé vui vẻ nói: "Chị à, em có thể đi ra rồi!"
"Đúng! Trực tiếp đi đầu thai đi! Đời sau tìm cha mẹ tốt, đừng tiếp tục tội ác như vậy."
Sở Từ nói xong, niệm chú đưa cô bé đi, bé gái bất giác khóc lên, kéo áo cô, nói: "Chị à, xưa nay không ai đối với em tốt như vậy, em không muốn đi, muốn ở cùng chị cơ!"
Sở Từ nhắm mắt lại, càng niệm thần chú nhanh hơn, lần thứ hai cô mở mắt ra, bé gái đã biến mất.
Sở Từ cảm thấy cái chết của cô bé thật kinh khủng, đặc biệt đang siêu độ thì niệm thêm vài lần kinh văn, cho cô bé tích một ít phúc báo, như vậy kiếp sau chí ít có thể cống hiến cả đời, an ổn sống hết đời, mà không giống đời này, bị cha ruột lấy thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn giết chết.
Sau đó, Sở Từ nói ra kẻ giết người, cảnh sát nói sẽ theo đó mà điều tra.
Phần còn lại không liên quan gì đến chương tình nhưng Tả Thiên vẫn thở dài: "Từ lúc nào chương trình của chúng tôi thành tiết mục phá án rồi!"
Mọi người đều đang cười.
Sau đó, lão thái thái cùng Tống Bảo Quý, Phú An Quốc cảm tạ Sở Từ, đặc biệt là lão thái thái , đều không nhịn được khóc, nói nếu không phải do bà, người trong nhà sẽ không như vậy.
Sở Từ cũng cảm thấy vận mệnh trêu người, nếu trong nhà lão thái thái còn hậu nhân, cô cũng có thể giúp điều trị phong thuỷ, để hậu nhân bình an.
Nhưng nhà này một mực tuyệt hậu, không người nào còn sót lại.
Sở Từ chỉ làm được vài phép thuật nhỏ, giúp bệnh mắt do phong thủy của lão thái thái, có thể tốt hơn một chút, để nhưng năm cuối đời bà
sống được thoải mái hơn một chút.
-
Sau đó, chương trình lại đến mội ngôi nhà ma, nhưng nhà này lại không có ma gì cả, trái lại cũng không phải do ma quỷ, chỉ là trong nhà có một khối phóng xạ rất mạnh, lấy ra là được, như giáo viên của Sở Từ hồi tiểu học, mua biệt thự căn bản không có quỷ, chỉ là dưới lòng đất có tảng đá, làm cho hết thảy người ở đó đều sẽ mắc bệnh chảy máu mũi, nôn mửa không thể giải thích.
Bởi vì không phải quỷ trạch, thêm vào đã dành quá nhiều thời gian cho nhà lão thái thái, nên chương trình nhanh chóng kết thúc trước khi trời tối.
Sở Từ mệt mỏi một ngày, tiêu hao không ít tâm thần, tâm lực quá mệt mỏi, đang định về sớm nghỉ ngơi một chút, liền thấy Lưu Văn Khiên đuổi theo.
Ông nhìn chằm chằm Sở Từ, trong đôi mắt không thiếu hiếu kỳ.
"Sở đại sư."
"Lưu đại sư." Sở Từ đối với ông ấn tượng cũng tốt, Lưu Văn Khiên này cũng có chút cốt khí, nhưng cũng không ngạo mạn, bản thân lại thật sự có chút thực lực.
"Sở đại sư." Lưu Văn Khiên cười hỏi: "Cô giúp người khác đoán mệnh chuẩn như vậy, có tự đoán mệnh được không?"
Sở Từ cũng nở nụ cười: "Đại sư, ngài không phải không biết, đoán mệnh không tính kỷ, tôi rất hiếm tự mình đoán mệnh, sợ ngài chê cười, tôi thậm chí rất ít soi gương."
Soi gương thì sẽ từ tướng mạo thăm dò thiên cơ, Sở Từ một mực đã thăm dò quá nhiều thiên cơ, nếu cũng đem mạng của mình làm vậy, rất dễ giảm thọ sẽ mang đến họa ngũ tệ tam khuyết, bởi vậy cô rất ít soi gương, quyết không tự mình xem tướng.
Hiển nhiên không ngoài ý muốn của Lưu Văn Khiên, hắn một mặt hiểu rõ nói: "Đúng vậy! Người theo nghề này như chúng ta, đoán mệnh bên ngoài, kỳ thực không tự nhìn thấy tội! Sư phụ ta chính là bởi vì tiết lộ quá nhiều thiên cơ, dẫn đến hai chân tàn tật, Sở đại sư cẩn thận một chút, ngài không thể tự xem, nhưng không ngăn tôi xem cho ngài, tôi thấy tướng mạo Sở đại sư, gần đây sẽ có phiền toái nhỏ, chỉ là vấn đề không lớn."
Sở Từ có chút bất ngờ, Lưu Văn Khiên vì đoán mệnh mà đến, tâm tình cũng tốt.
Sở Từ tự nhiên cảm kích: "Cảm ơn Lưu đại sư, tôi sẽ chú ý!"
"Ừm!" Lưu Văn Khiên cười khiêm tốn: "Ngày khác, mong có cơ hội cùng Sở đại sư luận bàn một chút, cũng xin mời Sở đại sư đi Hương Cảng du ngoạn!"
Sở Từ cười nói: "Tôi đồng ý! Vậy trước tiên cảm ơn Lưu đại sư rồi!"
Sở Từ đang muốn đi, thì quay lại, cười: "Trả lễ lại, tôi cũng xem giúp Lưu đại sư một quẻ! Lưu đại sư hôm nay, có một chút rắc rối, giữ gìn kỹ hành lý của chính mình nha!"
Lưu Văn Khiên ngẩn ra, tự nhiên tin tưởng lời của cô, bởi vậy cả ngày đều rất cẩn thận, ai ngờ buổi tối ông đi máy bay về Hương Cảng, đến sân bay chợt phát hiện hộ chiếu cùng giấy thông hành nội địa của mình bị mất!
Không còn giấy chứng nhận, ông đi không được, phải ở lại sân bay hồi lâu.
Sở đại sư vẫn đúng là độc!
Nói cái gì đúng cái đó!
Mặc dù thật là lợi hại, tuy nhiên khiến người ta tức giận nha! Cô không thể nói thẳng giữ gìn kỹ giấy chứng nhận sao?
A! Rốt cuộc ông cũng hiểu được tâm lý của người được đoán mệnh, Lưu Văn Khiên bực mình muốn đập đầu vào tường.
-
Sở Từ sau khi xong chương trình liền nghỉ ngơi một chút, đi tới phòng làm việc, ai ngờ vừa tới, liền nghe Giang Tâm Ái nói, lại xảy ra vấn đề rồi.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com