Bản thân Tống Nhất Mạn là một người rất nỗ lực, đến trường thì cô nỗ lực học tập, thi đậu trường danh tiếng, thời gian còn lại thì làm livestream, tuy nói tất cả những thứ này cũng nhờ vào sắc đẹp của cô, nhưng để trở nên xinh đẹo, cô đã đi tập thể hình đến run chân, cũng đi phẫu thuật nữa, cô bỏ ra rất nhiều tâm huyết để làm đẹp, cũng bởi vậy mới có mấy trăm ngàn fan, còn Sở Từ, cô ta tựa hồ không cần làm cái gì, nhưng dung mạo xinh đẹp, vóc người cũng được, cô ta căn bản không phải nỗ lực gì, vậy mà lại có đàn ông lắm tiền vây quanh, Tống Nhất Mạn rất khó chịu, giơ camara lên nhắm vào Sở Từ, lạnh lùng nói:
"Ở cổng trường, tôi gặp phải bạn cùng phòng, mọi người xem xem, chiếc xe thể thao này dáng vẻ thật sự đắt lắm nha, thực sự là kỳ quái, cô ấy tuổi còn trẻ, gia đình cũng không giàu có, làm sao lại có đàn ông nhiều tiền như thế đưa đón chứ?"
Cư dân mạng đều có trí tưởng tượng rất phong phú, hơn nữa fan của Tống Nhất Mạn đều biết cô và bạn cùng phòng quan hệ không tốt, thường thì mọi người toàn nghe từ phía Tống Nhất Mạn nói về bạn cùng phòng như vậy, hết thảy bạn cùng phòng đối với cô đều không có ấn tượng tốt, thêm vào đó cư dân mạng rất dễ bị cuốn theo sự ghét bỏ như vậy, nhanh chóng đưa ra rất nhiều bình luận.
- Này! XX siêu xe! Rất rất đắt tiền đó? Ít nhất là hai, ba ngàn vạn!
- Chiếc xe như thế này chỉ có hai chiếc trên toàn quốc, là hàng nhập khẩu, nếu hư hỏng cũng rất khó thay linh kiện, chiếc xe rất tinh tế, màu xám bạc này lại càng hiếm, có thể mua loại xe này thực sự phải là người rất nhiều tiền.
- Trời ạ! Còn phải nói sao? Khẳng định là được bao nuôi! Cô gái này dáng dấp không tệ, người có tiền chịu bao dưỡng cô ta cũng không lạ.
- Sinh viên đại học hiện tại so với thế hệ trước thật sự không bằng. -- -- Chắc chắn là được bao rồi! Hoặc là ngoại tình, ngươi xem trong tay cô ta còn mang theo rất nhiều hàng xa xỉ.
- Đúng là được bao nuôi, giám đốc công ty tôi là người nước ngoài, vợ ông ta không đi theo qua đây, ở đây, ông ta bao nuôi một cô sinh viên đại học, không cần tiêu quá nhiều tiền, chỉ cần rảnh mỗi cuối tuần dẫn cô ta đi mua sắm, mua quần áo đẹp, hàng hiệu, vài loại mỹ phẩm dưỡng da, một tháng tiêu tốn không vượt quá một vạn, mấy cô gái trẻ này liền đu vào không buông, chủ yếu là, mấy sinh viên đại học thời nay rất ham hư vinh.
- Có người bạn sống cùng ký túc xá như vậy chắc là khiến cô rất ghê tởm rồi, vẫn là Nhất Mạn của chúng ta là tốt nhất, tự lực cánh sinh, tự mình kiếm tiền. -- -- Mạn Mạn phải cẩn thận đừng có bị hư hỏng theo nha, đừng có dùng chung thứ gì với ả, đỡ phải bị lây một loại bệnh nào đó.
- Người đàn ông này chắc chắn là một lão già, ngẫm lại vợ ông ta không biết gì thật là đáng thương, mọi người đem chuyện ông ta cùng cô gái này làm lớn ra cho vợ ổng biết luôn đi.
Lúc này, Sở Từ còn không biết chuyện gì, cô trở lại ký túc xá, Chu Hiểu Tô phi lại, kinh ngạc nói: "Sở Từ, sao cậu mua nhiều đồ như vậy? Đừng nói là bạn trai cậu về rồi nha?"
Sở Từ cười gật đầu.
Mọi người đều quây lại, vô cùng thích thú nhìn mấy thứ đồ xa xỉ này, với lại, vừa từ cấp ba lên đại học thôi, rất nhiều nữ sinh còn không biết hàng xa xỉ có những nhãn hiệu gì, cũng không biết cả cách chăm sóc da, nhưng bởi vì mấy nhãn hiệu này rất nổi tiếng, các cô vẫn liên tục thán phục.
"Sở Từ cậu phát tài rồi!"
"Bạn trai cậu tốt với cậu quá nha! Nói mau! Bạn trai cậu còn có bạn bè gì không? Giới thiệu cho tớ đi!"
"Ghê thật! Đúng là phiếu cơm trường kỳ nha!"
Chỉ có Quan Tĩnh không lên tiếng, cô liếc nhìn những hàng xa xỉ kia, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sở Từ, bạn trai cậu bao nhiêu tuổi?"
Sở Từ suy nghĩ một chút, "27."
Quan Tĩnh có chút ít lo lắng nói: "Cái tuổi này đối với đàn ông mà nói thì chúng ta với họ cũng chỉ giống như nai tơ, cậu quen anh ta thì cẩn thận một chút nha, đừng để bản thân phải chịu thiệt."
Sở Từ biết là cô ấy có lòng tốt, lập tức ôm cô một cái, cười nói: "Yên tâm, thứ sáu tuần này bạn trai tớ nói mời các cậu ăn cơm, mọi người tận hưởng nha."
Những người khác nghe nói có cơm ăn, đều rất kích động, hơn nữa bạn trai Sở Từ rất có tiền, chắc chắn là sẽ được đi ăn mấy chỗ đắt tiền, đều hỏi nên mặc quần áo gì thì tốt để còn chuẩn bị trước, chỉ có mình Chu Hiểu Tô trên mặt không biểu hiện gì làm quan tâm.
"Anh ấy! Mời chúng tớ ăn cơm sao?" thần tượng mời chính mình ăn cơm! Khái niệm này nghĩa là gì!
Ngẫm lại, nếu thần tượng của bạn là Lộc Hàm, Trương Nghệ Hưng, Hàn Canh, Vương Phỉ, Trương Kiệt, Kim Thành Vũ, Ngô Diệc Phàm mời bạn ăn cơm, khái niệm này nghĩa là gì!
"A a a a a a a. . . Điên rồi điên rồi! Tớ phải mặc bộ đồ đẹp nhất mà tớ có, mang cả giày cao gót! Đưa tớ đi mua quà tặng nữa, tất cả phải chuẩn bị kỹ càng, đi gặp bạn trai cậu!"
Các bạn cùng phòng nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn mấy đứa bé bị thiểu năng.
"Hiểu Tô à, cũng không phải đi gặp minh tinh, cậu kích động cái gì chứ!"
"Đúng vậy, Hiểu Tô đây thực sự là rất kích động, giống như là tớ được đi gặp Lục Cảnh Hành vậy đó, cậu có phiền không!"
"Hiểu Tô, cậu cũng không phải là nhân vật chính, quay lại thực tại đi nha!"
Mọi người nói dồn dập.
Sở Từ mím môi, cười.
-
Đúng lúc đang nói, Tống Nhất Mạn đẩy cửa đi vào, cô nắm điện thoại di động đang livestream, điện thoại di động nhắm ngay trong túc xá mà quay, để các bạn cùng phòng cảm thấy bị xúc phạm.
Dù sao cũng là nữ sinh ký túc xá, hiện tại mặc dù là trời thu, nhưng mọi người khó tránh khỏi có khi quần áo xốc xếch, có lúc nội y, quần lót mới giặt cũng chưa kịp phơi nắng cho khô, một số quần áo còn chưa giặt, như vậy mà bỗng nhiên có người livestream, ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Chu Hiểu Tô cau mày: "Tại sao cô lại làm vậy?"
"Tôi livestream thì làm sao! Tôi tốt hay xấu cũng là quang minh chính đại kiếm tiền, kiếm tiền sạch sẽ! Không giống một ít người, dựa vào “vốn tự có” mà thu kiếm lợi, thật tởm!"
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều chau mày, Đằng Mẫn Mẫn không vui nói: "Tống Nhất Mạn cô nói người nào? Ai dựa vào “vốn tự có” để đạt được lợi ích? Cô có bản lĩnh thì nói rõ đi!"
"Tôi không nói đó, tôi nói vậy, trong lòng ai có thì tự biết!"
Mắt cô ta dừng lại trên người Sở Từ hồi lâu, dù là ai cũng đều có thể hiểu ý cô ta, Sở Từ chau mày, hoài nghi mình nghe lầm, cô, lúc nào dựa vào “vốn tự có” để đạt được lợi ích chứ? Cô muốn chỗ tốt, ngoắc ngón tay là được, còn cần phải dùng “vốn tự có” sao? Tống Nhất Mạn thật sự quá xem thường cô rồi.
"Cô ăn nói cho rõ ràng!"
Tống Nhất Mạn vẻ mặt quái dị đánh giá cô một chút, cười gằn: "Quá rõ mà không phải sao? Cô đã làm gì thì trong lòng mình tự biết chứ?"
Nói xong, tiếp tục livestream.
-
Cô ta vẫn vừa quay video vừa nói chuyện, cố ý không cho Sở Từ cơ hội chất vấn, các bạn cùng phòng đều tức giận thay cho Sở Từ, mọi người yên lặng rời ký túc xá, Sở Từ cũng tức giận, liền ôm bản vẽ đi ra ngoài, sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, cô đi thư viện vẽ hơn một giờ đồng hồ, sau khi trở về, việc livestream của Tống Nhất Mạn đã kết thúc, các bạn cùng phòng vẻ mặt kỳ lạ nhìn chằm chằm Sở Từ.
Mọi người muốn nói lại thôi, đều nhìn chằm chằm cô.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com