Tống Nhất Mạn đắc ý cười thành tiếng, ngữ khí rõ ràng là xem thường: "Sao nào? Giờ thì các cô đã tin lời nói của tôi chưa? Có mấy người thực sự là dơ bẩn! Làm ra vẻ thanh cao lắm, không ngờ được, sau lưng là loại này đức hạnh như vậy, tôi nói này, nhà cô ta nghèo như vậy, làm sao có tiền dùng hàng xa xỉ, trên cổ cô ta lại còn đeo sợi dây chuyền kia, giá trị cũng không thấp đúng chứ? Mọi việc đã rõ, các cô còn không tin!"
Sở Từ nổi giận, cô chịu quá đủ cái loại dáng vẻ kỳ quái như vậy rồi, nữ sinh ký túc xá tựa hồ luôn có người như thế, tự cho là nắm được nhược điểm của người khác, ngày nào cũng quái gở, nói ra câu nào cũng đều khiến cô muốn chửi, mọi người còn đang rất tin, cô ta liền nói:
“Ta chỉ mặt gọi tên nói cô sao?”
Sở Từ viết mấy chữ trong lòng bàn tay, hừ lạnh nói:
"Tống Nhất Mạn, cô nói chuyện dè chừng một chút, cô có bản lĩnh mắng, nhưng lại không có bản lĩnh nói thẳng, không chỉ mặt gọi tên, có bản lĩnh cô nói thẳng ra đi, cô đang mắng ai!"
Tống Nhất Mạn cảm giác như mình nắm giữ chân lý, đột nhiên đứng lên, nắm tấm gương, cười mà như không phải cười:
"Tôi mắng ai cô không biết sao? Sở Từ à, chuyện cô được đàn ông bao nuôi này, cả trường đều biết, cô còn muốn gạt chúng tôi sao? Làm bạn cùng phòng với cô, tôi thật sự cảm thấy buồn nôn! Người đàn ông bao nuôi cô, hẳn là, tuổi không nhỏ chứ? Lão già như vậy làm sao có thể thỏa mãn cô chứ? Không ngờ, khuẩu vị của cô cũng thật nặng nha, người nào cũng đều ăn được đúng không? Nhìn mặt cô tưởng là người rất đơn giản, không nghĩ được sau lưng lại là người như vậy luôn đó!"
Sở Từ nghe thấy mà mụ mị cả đầu óc, nhìn cô ta như người bệnh thần kinh, cứ thế nhìn chằm chằm.
"Cô có vấn đề gì không vậy? Cô mới là người được đàn ông bao nuôi thì có! Cô nói tôi như thế là ý gì chứ? Tôi nói cô bị bệnh tâm thần cô dám trả lời “không” sao? Mắng cô ngu ngốc cũng là sỉ nhục cái từ ngu ngốc này rồi!"
Tống Nhất Mạn cắn chặt hàm răng một lát, cười lạnh nói:
"Còn không thừa nhận sao? Được! Vậy cô nói đi, những thứ chăm sóc da nhãn hiệu LV, Chanel, Lancome, Gucci này là từ đâu tới? Những thứ đồ này ít nhất giá trị phải 5 vạn chứ nhỉ? Tôi đây có hơn ba mươi vạn fan trực tuyến, một tháng kiếm lời hết mấy vạn, còn không dùng nổi những thứ đồ này, còn cô, một phân tiền lời cũng không kiếm được, gia đình cũng không có tiền, nhưng dùng nhiều hàng xa xỉ như vậy, cô còn dám nói cô không phải là được bao nuôi sao?"
Sở Từ nhìn chằm chằm cô ta, mắt cô đỏ lên, vẻ mặt kích động, không thể ngồi chờ cho người ta tự định tội mình, không chỉ không tức giận, trái lại cảm thấy buồn cười, trên thực tế, cô cũng thật sự bật cười, cô cười gằn nhìn Tống Nhất Mạn, “chà chà” hai tiếng, rồi nói:
"Thật là một kẻ đáng thương!"
"Cô nói cái gì?" Tống Nhất Mạn cau mày, như là hoài nghi mình nghe lầm rồi! Làm sao như thế được, Sở Từ rõ ràng phải chịu thua cô, rõ ràng là phải chột dạ, mất mặt, gào khóc, rõ ràng là phải chật vật như một con chó bị thương, làm sao lại như thế này chứ, không căng thẳng, không hề có một chút khẩn trương khổ sở nào, mắt lại còn hấp háy, nhìn mình chằm chằm mà cười híp mắt, như là thực sự đang nhìn một kẻ đáng thương, một con bọ rệp.
Phải, Tống Nhất Mạn không muốn tự hình dung chính mình như vậy, nhưng từ ánh mắt Sở Từ nhìn cô chính là cái cảm giác này.
Không! Tại sao thực tế và tưởng tượng của mình lại không giống nhau sao? Nhất thời, Tống Nhất Mạn có chút lui bước, sợ tiếp tục náo loạn chính mình không đạt được mục đích, thế nhưng vừa nghĩ tới chiếc siêu xe thể thao màu bạc, cùng với bình luận của những người hâm mộ trực tiếp, cô liền cảm giác mình không sai, tất cả mọi người đều là nghĩ như vậy, đều cảm thấy Sở Từ là được bao nuôi! Khẳng định là như vậy!
"Tôi nói cô là kẻ đáng thương đó!" anh mắt Sở Từ lạnh dần, khóe môi nhếch lên, tựa như cười mà không phải cười: "Thực sự là đáng thương! Mới chỉ có ba mươi vạn fan, một tháng mới kiếm lời có mấy vạn, vốn là tôi không muốn nói, nhưng Tống Nhất Mạn à, cô vẫn đúng là tập hợp mấy thứ tự làm mất mặt mình, má trái bị đánh xong còn chưa hết đau, muốn cho tôi đánh luôn má phải! Tôi nên nói cô như thế nào đây? Hay là, tôi nên khuyên cô khiêm tốn lại một chút, đừng quá tự đắc, dù cô có đếm hết số lượng fan, đếm hết số tiền kiếm được này, thật sự cũng không đáng chú ý! Đừng tự biến mình thành trò hề, chỉ làm cô trông vô cùng buồn cười! Thật sự rất buồn cười!"
Mặt Tống Nhất Mạn tái xanh, cô ta cắn môi, nhìn chòng chọc Sở Từ một lát, bỗng nhiên quát:
"Cô cho rằng không ai nhìn thấy cô từ chiếc siêu xe thể thao màu bạc kia bước ra sao? Người đàn ông kia hẳn là có gia đình rồi chứ nhỉ? Cô thật là buồn nôn! Được bao nuôi còn không thừa nhận!"
Nói thật, Sở Từ đến giờ còn cảm thấy đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không hiểu con chó điên Tống Nhất Mạn này, tại sao bỗng nhiên cắn người, cho tới giờ khắc này, cô mới hiểu được, hóa ra là bởi vì chiếc xe đó, cô thở dài, thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là không nên công khai, Lục Cảnh Hành chỉ là đưa cô về trường thôi, liền gây nên nhiều thị phi như vậy, sau này nếu như bị người ta biết rồi, còn không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra nữa?
Chu Hiểu Tô thấy hai người đều không nói lời nào, cầm điện thoại di động chạy tới.
"Sở Từ, cậu xem, trên internet có rất nhiều người nói cậu được bao nuôi! Còn có một bài đăng trên diễn đàn, cũng đang nói về chuyện này."
Sở Từ nhìn lướt qua, có rất nhiều bài đăng trên diễn đàn nổi tiếng trong nước, kênh internet của trường cũng có, tiêu đề đều không khác nhau là mấy, cái gì mà đại gia bao nuôi nữ sinh gì đó, có vài bước ảnh, là ảnh cô cùng Lục Cảnh Hành ở trong xe, dáng vẻ mang theo nhiều đồ đạc.
Nói thật, mấy người đăng bài thật giảo hoạt, chỉ dùng có một tấm hình như thế, dù là ai đều cảm thấy chuyện đó không đúng, nữ sinh mang theo một đống hàng xa xỉ ngồi trên một chiếc siêu xe thể thao giá trị không hề thấp được đưa ra ngoài, điều này ám chỉ thực sự quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức Sở Từ cảm thấy buồn cười.
Do đó, vì sao Lục Cảnh Hành rất hiếm khi mua tặng cho cô liền một lần như thế, vì chỉ đem lại tai tiếng cho cô sao?
Quan Tĩnh vẫn rất lo lắng Sở Từ lầm đường lạc lối, thấy cô không lên tiếng, quan tâm nói:
"Sở Từ, việc này có phải là thật hay không? Bất luận làm sao, tớ đều hi vọng cậu biết, những thứ đó mặc dù rất hấp dẫn con người, khiến cậu động lòng, nhưng, đường tự mình đi, mới chân thật, con đường của cậu còn dài, cậu còn trẻ và xinh đẹp như vậy, nếu như đi nhầm đường, sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời cậu, cậu nhất định phải cảnh giác đó nha!"
Quan Tĩnh luôn như là một bà lão tâm tính tốt lành, cô ấy nói mấy lời này Sở Từ nghe cũng không tức giận, bởi vì biết cô không có ác ý, thật sự quan tâm mình, loại quan tâm này so với Tống Nhất Mạn hoàn toàn khác nhau, Sở Từ có thể cảm nhận được, mà Quan Tĩnh nói vậy cũng nghĩ cho cô, Quan Tĩnh dù gì cũng là người tốt.
Sở Từ thật sự muốn cười, Chu Hiểu Tô muốn đem sự thực nói ra, lại sợ Sở Từ trách mình lo chuyện bao đồng.
Dù sao thân phận của Lục Cảnh Hành cũng không phải tầm thường, nếu như bị Tống Nhất Mạn biết, chỉ sợ lại sinh thêm chuyện thôi.
"Sở Từ, cô không muốn giải thích một chút sao?"
Chu Hiểu Tô ánh mắt hỏi dò.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com