Lý tổng đi tới, cười híp mắt kéo dây áo tắm của cô xuống, dâm tà, cười nói: "Nhất Mạn à, cần lộ ra nhiều hơn, như vậy người tuyển chọn nhìn vào sẽ thích hơn, mới có thể cho cô cơ hội được, còn nữa, quần bơi kéo xuống một tí, đừng mặc bảo thủ như thế! Nên để lộ ngực của cô ra, đúng rồi, tôi sẽ đổ một ít sữa chua lên người cô, nhìn như vậy sẽ gợi tình hơn."
Tống Nhất Mạn né tránh trong sự ghê tởm: "Ông làm gì vậy! Đừng đụng vào tôi!"
Cô lập tức nhảy lên, mấy ga đàn ông liếc mắt nhìn nhau, Lý tổng cười híp mắt nói: "Được rồi, cô không thích thì tôi không động vào cô, như vậy đi! Đầu tiên, chúng ta chụp cảnh diễn trong phòng vệ sinh, để xem kỹ năng diễn xuất của cô, cô diễn một đoạn bị đàn ông động chạm, đó là khi cô đang tắm, nước đang chảy trên cơ thể cô, lúc này chúng ta để nam diễn viên đi vào, giả bộ động tay động chân với cô, nhưng cô không cần lo lắng, cái này đều là giả, mục đích là xem kỹ năng diễn xuất của cô thôi, cô không cần phòng bị quá đáng đâu, diễn xuất tự nhiên là được!"
Tống Nhất Mạn sao lại ngu ngốc vậy chứ, lúc này phát hiện ra mọi chuyện rất không đúng, dù sao, cô cũng là người được giáo dục tốt, có chút thông minh, lúc này cau mày nói: "Các người rốt cuộc làm vậy là có ý gì? Cái gì mà chụp ảnh cần có loại diễn xuất này chứ? Tôi không chụp!"
"Không chụp sao?" bỗng nhiên Lý tổng ngưng cười, hừ lạnh một tiếng: "Chả lẽ cô muốn chụp là chụp, không muốn chụp liền không chụp sao? Tôi cho cô biết, Tống Nhất Mạn! Nếu như cô không muốn cơ hội này, tôi liền sẽ đem nó giới thiệu cho Hương Hương, cô biết Hương Hương chứ? Fan trên internet của cô ta nhiều hơn cô, tiếng tăm lớn hơn cô, cô ta lại càng muốn hơn cơ hội này, tôi không sợ nói cho cô biết luôn, bộ phim này là từ một đạo diễn lớn, chỉ là nhân vật này yêu cầu về vóc dáng cao, mấy nữ minh tinh nổi tiếng đều không muốn khoe thân, nhưng lại là cơ hội với mấy tiểu minh tinh không danh tiếng như cô, đây chẳng phải là cơ hội rất tốt sao, nếu cô đã từng biết thì chỉ cần một lần thôi cũng liền nổi danh, người ta giờ đã là nữ minh tinh cấp quốc tế rồi, có uất ức gì đâu, nếu như cô không muốn cơ hội này cứ việc nói thẳng ra, tôi tuyệt đối không ép cô!"
Thái độ ông ta hung hăng như vậy cũng lung lay chính kiến của Tống Nhất Mạn.
Tống Nhất Mạn đấu tranh nội tâm, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cô cũng cắn răng đồng ý.
Chỉ là diễn cảnh bị đàn ông đụng chạm thôi mà, là diễn kịch chứ không phải thật, cắn răng chịu đựng một chút thôi, nếu như có thể nhờ đó mà được đạo diễn chọn, có cơ hội đóng phim, thì sau đó cô sẽ thăng tiến rất nhanh, sẽ không cần xem sắc mặt người khác mà sống nữa.
Tống Nhất Mạn đi vào phòng vệ sinh, cầm lấy vòi nước phum lên người, vốn là đã mặc đồ tắm, lại thêm thân hình rất bốc lửa, nước chảy trên người thông vô cùng gợi tình.
Nhiếp ảnh gia cố ý chụp nửa mặt của cô, còn cố ý chụp sát ngực cô.
Tống Nhất Mạn thấy không tự nhiên xoay người, né tránh ống kính.
Ngay sau đó, một nam diễn viên đi vào, anh ta trang phục chỉnh tề, mang theo túi công văn, đẩy cửa ra, thấy Tống Nhất Mạn, tựa hồ bị hút hồn, lập tức dục vọng nổi lên, chạy lại ôm lấy Tống Nhất Mạn, Tống Nhất Mạn cứ tưởng rằng anh ta đang diễn, nhưng hắn ta lại dùng rất nhiều lực, tay hắn sờ soạng khắp người Tống Nhất Mạn, còn lần mò tìm đến thân dưới Tống Nhất Mạn, Tống Nhất Mạn giật mình, đạp mạnh vào hạ thân hắn, gã đàn ông bị đạp, thống khổ lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Lý tổng sầm mặt lại.
Nếu như Tống Nhất Mạn không nhận ra được vấn đề ở lần này, thì đúng là cô sống hai mươi năm trên đời thật uổng phí, cơ thể cô co lại, sợ sệt đứng ở xa xa.
"Lý tổng, tôi không cần cơ hội này nữa, ông tìm người khác đi!"
Nói xong định mở cửa đi ra, nhưng chưa kịp bước một chân ra ngoài, liền nghe giọng Lý nói: "Tống Nhất Mạn, mày cho rằng công ty tao muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Nói xong, một phát liền nắm được tay Tống Nhất Mạn, đẩy mạnh cô ngã xuống đất.
Tống Nhất Mạn bị va chạm như vậy, tai ù đi. Phía sau nghe như mấy người tựa hồ đang trò chuyện.
Lý tổng cười gằn: "Quá mức thì chúng tao sửa nội dung vở kịch, biến thành nữ diễn viên đi phỏng vấn bị cưỡng bức, như vậy nội dung càng chân thật, cư dân mạng cũng rất thích xem."
Nói xong, Lý tổng cởi quần xuống, lôi tóc Tống Nhất Mạn cười lạnh nói:
"Cũng giống đứa con gái ti tiện như mày vậy, mỗi ngày đều đăng những tấm ảnh gợi cảm lên, không phải là vì muốn trêu chọc đàn ông sao? Hôm nay tao sẽ thỏa mãn mày, để mày nếm thử nỗi đau của đàn ông! Cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc! Mấy thứ này đều là do mày tự tìm đến! Mày muốn làm minh tinh đúng không? Tốt! Vậy để tao thỏa mãn mày, để mày trở thành minh tinh AV, giúp tên của mày được tất cả đàn ông biết, khiến mày luôn được hạ thân của đàn ông nhớ đến, thế nào? Ý tưởng này không tệ chứ?"
Tống Nhất Mạn bị doạ khóc, liên tục lùi về sau xin tha: "Xin các người đừng làm vậy! Tôi chỉ muốn làm diễn viên bình thường, tôi không muốn diễn loại phim này!"
"Ai nói là diễn chứ?" Lý tổng cười gằn: "Hình như mày hiểu lầm gì rồi, Tống Nhất Mạn à, diễn thì sao mà tạo kích thích thực sự được chứ?"
Tống Nhất Mạn khóc lóc xin tha, nhưng mà Lý tổng cùng nam diễn viên kia đã đến gần cô, còn tên nhiếp ảnh gia thì mở máy quay video.
Tống Nhất Mạn suy sụp tột cùng. Chẳng biết vì sao, cô bỗng nhiên nghĩ đến Sở Từ, ngày đó, Sở Từ cảnh báo cô nên cẩn thận với đàn ông, cô còn tưởng rằng Sở Từ cố ý, ai ngờ thật sự gặp phải chuyện như vậy.
Xong. . .
Ngày hôm nay, cô không trốn được rồi! Tuy rằng nơi này là cao ốc xa hoa, nhưng tầng lầu này chỉ có một công ty này, công ty này bên trong cũng chẳng có nhân viên nào, cho dù cô có la đến rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu cô, sớm biết như vậy, ban đầu, cô đã nghe Sở Từ, nhưng vì không thích Sở Từ, mà cố ý đối đầu cô ta.
Nếu biết vậy Tống Nhất Mạn này đã chẳng làm.
Lý tổng đè lên người cô.
-
Bỗng nhiên, trong hành lang vang lên tiếng giày cao gót lanh lảnh phát về hướng này.
Chỉ cần nghe tiếng bước chân liền có thể xác định, đây là một cô gái vô cùng gợi cảm, và lẳng lơ.
Lý tổng ngẩn ra, lại là có người đến phỏng vấn sao?
Nhưng hôm nay, ông ta chỉ hẹn Tống Nhất Mạn, không có hẹn người khác.
Lý tổng liếc mắt cho nhiếp ảnh gia, ra hiệu, nhiếp ảnh gia A Nguyên đi ra ngoài nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Làm sao hả, A Nguyên?" Lý tổng cau mày.
A Nguyên chỉ vào trong hành lang, một lát nói không ra tiếng, Lý tổng lại liếc mắt, ra hiệu cho nam diễn viên, nam diễn viên đứng sau lưng A Nguyên, vừa nhìn, sắc mặt liền tái nhợt, lại không mở miệng nói được gì.
Lý tổng ngẩn ra, mắng: "Hai người chúng mày làm gì vậy chứ! Đứng ở đó không nhúc nhích gì! Cuối cùng là thấy cái gì? Mà khiến chúng mày sợ đến như vậy!"
Lý tổng đứng lên, nổi giận đùng đùng đi tới, nhìn theo tầm mắt của hai người, bỗng nhiên Lý tổng trừng lớn hai mắt, mặt đầy khiếp sợ.
Tiếng giày cao gót thỉnh thoảng lại lanh lảnh vang đến.