Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 267 - Chương 267 - Giải Cứu Tống Nhất Mạn

Chương 267 - Giải Cứu Tống Nhất Mạn
Chương 267 - Giải Cứu Tống Nhất Mạn

Chỉ nghe thanh âm liền biết, đây nhất định là một nữ nhân rất lẳng lơ, tất cả mọi người đều như vậy nghĩ.

Bọn họ cứ nghĩ mình nhất định sẽ nhìn thấy một mỹ nữ, dù cho không phải, thì cũng là một cô gái, hoặc là ai đó.

Nhưng, trong hành lang trống rỗng, không có bất kỳ ai, chỉ có một đôi giày cao gót màu đỏ.

Chỉ có một đôi giày cao gót bị xếp ở góc hành lang, xem ra không có gì đặc biệt, chỉ là một đôi giày mà thôi, nhưng quỷ dị chính là. . .

Vài giây sau, đôi giày cao gót bỗng tự chuyển động, giống như là có người mang nó bước đi vậy, từng bước từng bước, từng bước từng bước hướng về trước.

-

Nhìn thấy đôi cao gót kia đã "đi" đến trước mặt mình, ba người Lý tổng sợ đến xanh mặt, ban ngày ban mặt lại xuất hiện chuyện quái dị như vậy, khiến ba người sợ đến răng va vào nhau lập cập.

"Mày mày mày. . . chúng mày cũng nhìn thấy chứ?" Lý tổng sợ đến run rẩy.

Bỗng nhiên, đôi giày cao gót kia biến mất, ba người Lý tổng sợ đến nhảy lên dựng lên.

"Cái cái cái gì. . . Đi đâu rồi?" Lý tổng run cầm cập hỏi.

"Không không không. . . Không biết!"

Nhiếp ảnh gia sợ đến thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, nhưng trong hành lang trống rỗng, không có thứ gì, đôi giày cao gót màu đỏ kia biến mất như là bốc hơi vậy.

Bỗng nhiên, có tiếng một cô gái vang lên: "Các ông đang tìm tôi sao?"

Âm thanh này là từ sau lưng bọn họ truyền đến, nhưng sau lưng bọn họ chính là gian phòng Tống Nhất Mạn đang ở, ngoại trừ cô ta, trong phòng này lại cũng không có người nào khác, vậy cái giọng phụ nữ xa lạ này là từ đâu đến?

Ba người sợ đến mức, suýt chút nữa không kiềm chế được, đều không dám quay đầu lại, gào rít, chạy tán loạn.

Phía sau bọn họ, Sở Từ cười cợt, gỡ bỏ lá bùa trên người.

Bất đắc dĩ, cô phải dùng phép che mắt, vẽ cái bùa ẩn thân đặt trên người, giúp cô tạm thời ẩn hình, đám người này mới không nhìn thấy cô.

Sở Từ quay đầu, nhìn chằm chằm Tống Nhất Mạn ngồi một góc trên đất run lẩy bẩy, thở dài một tiếng, cởi áo khoác trùm trên người cô ta.

Tống Nhất Mạn nhìn thấy cô thì giật mình, nước mắt liền tuôn hai dòng, rơi lã chã.

"Được rồi, đi thay quần áo đi, chúng ta đi thôi, sau đó cảnh sát sẽ đến, nếu như cô không muốn lộ diện thì đi thôi!"

Tống Nhất Mạn vẫn cúi đầu khóc: "Tại sao cô lại giúp tôi?"

"Cô cho rằng tôi muốn giúp cô sao?" Sở Từ lườm một cái.

Tống Nhất Mạn ngẩn ra, tưởng mình nghe lầm: "Cái gì?"

Sở Từ lườm một cái, hừ nói:

"Tôi nói là, cô cho rằng tôi muốn giúp cô sao? Cô cho rằng tôi bị coi thường, bị người ta bắt nạt như vậy, lại rộng lượng như một bông sen trắng mà giúp cô sao, cô cho rằng tôi thật sự ngốc đến mức đó à?"

Tống Nhất Mạn chỉ khóc.

Sở Từ khịt mũi một tiếng, dìu cô đứng lên: "Nhưng cô cũng là phụ nữ mà? Tôi hiểu rõ điều đó, đối với một người phụ nữ mà nói, gặp phải chuyện như vậy có ý nghĩa như thế nào, nếu tôi biết, mà không giúp thì rất bất an, do đó, cô không cần cảm ơn tô, tôi vẫn sẽ giúp cô, cũng không can hệ gì đến cô, chỉ là tôi thích tự gây phiền phức thôi."

Tống Nhất Mạn lẳng lặng nghe cô nói xong, không phản bác câu nào, vẫn chỉ cúi đầu khóc:

"Tôi kết thúc thật rồi! Thật sự kết thúc rồi! Việc này nếu như truyền ra ngoài, cuộc đời tôi coi như xong!"

"Xong cái gì mà xong!" Sở Từ lườm cô một cái, lấy camera xóa hết thẻ nhớ, cau mày nói: "Yên tâm, tôi không vì mấy chuyện như này mà xem cô là người hư hỏng đâu, mau đi mặc quần áo, cảnh sát đang vào đây đó."

Sở Từ nói không sai, Tống Nhất Mạn vừa mặc quần áo xong, cảnh sát liền đến, Sở Từ kể những chuyện đã xảy ra, cảnh sát cau mày:

"Vậy là, đám người đó đều chạy hết rồi sao?"

Sở Từ nhếch miệng, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ quái:

"Có chạy cũng chả sao, chưa đầy hai phút nữa, tất cả bọn họ đều sẽ trở về tự thú!"

Chạy rồi lại còn tự thú sao? Cảnh sát tuy rằng không phản bác liền, nhưng trong lòng rất không ủng hộ, anh ta cả đời làm cảnh sát, còn chưa từng gặp qua tội phậm cưỡng hiếp nào, chạy rồi lại sẽ trở về, bên ngoài công ty này rõ là để bảng hiệu công ty truyền hình, tìm kiếm các nữ diễn viên đến phỏng vấn, thực chất là biến những cuộc phỏng vấn này thành những buổi quay phim và chụp hình khỏa thân, rồi tạo thành các video S, đem những video và những bức ảnh này làm thành đĩa rao bán trên internet, từ đó kiếm lợi, mà mấy người muốn làm diễn viên này, toàn là mấy nữ sinh non nớt, khi vướng vào mấy chuyện như vậy, căn bản đều không có mặt mũi nào đi trình báo, bởi vậy, loại công ty này vẫn quang minh chính đại tồn tại, chẳng sợ gì cả.

Nói thật, loại này công ty này rất khó nắm thóp, tất cả tin tức đều là giả, ngay cả công ty này, cũng chỉ là bọn họ thuê ngắn hạn.

Muốn bắt nhóm người phạm pháp này về sao? Không có cửa đâu! Cảnh sát bất giác thở dài, thầm nghĩ cô gái trẻ này quả nhiên là học sinh, chưa va chạm nhiều, lại còn ôm ấp ảo tưởng về mấy tên vô lại này.

Nhưng ai ngờ sau 2 phút, có ba gã đàn ông đi tới, chen lấn tranh nhau tự thú.

"Tôi là chủ mưu, tôi họ Lý, tôi phụ trách liên lạc, tìm phụ nữ tới quay phim chụp hình!"

"Tôi là nhiếp ảnh gia, tôi phụ trách quay chụp AV!"

"Tôi là diễn viên, tôi phụ trách diễn vai đàn ông cưỡng hiếp, ép phụ nữ lên giường."

Ba người chỉ tự mình nói còn cảm thấy như chưa đủ, mỗi người đều chủ động thẳng thắn, càng nói càng nhiều thêm, như là thi đấu vậy.

Suốt quá trình cảnh sát đều trợn to mắt, há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu ba tên này lấy năng lượng đâu ra để làm chuyện này.

Ba người này dường như đang hãi sợ cái gì, kỳ quái thật, chả nhẽ, uy lực của cảnh sát bọn họ, lúc nào cũng lớn như vậy sao?

Tựa như tội phạm, nếu không thẳng thắn, chẳng mấy chốc sẽ chết vậy.

Thật là quái!

Thế là, một ngành công nghiệp kinh doanh phim ảnh đồi trụy đã được đào lên như vậy, mãi cho đến khi kết án, cảnh sát đều cảm thấy cứ như là mơ vậy.

Chưa bao giờ gặp phải vụ án nào như vậy, không cần điều tra, chân tướng vẫn được phơi bày rõ ràng, tội phạm thì phối hợp cứ như là tranh cướp giải thưởng!

Chuyện này quả thật không khoa học chút nào!

Mà cái đám tội phạm kia còn tranh nhau muốn ngồi tù, như thể là bên ngoài có quỷ muốn ăn bọn họ.

Hiện tại mấy tội phạm này, thực sự rất giống nhau, rất giống nhau luôn!

-

Sau đó, Tống Nhất Mạn trở nên rất biết điều, cứ như là sợ Sở Từ đem chuyện của cô ta lan truyền, thăm dò Sở Từ nhiều lần, Sở Từ cực kỳ kín miệng, Tống Nhất Mạn thấy việc này không bị truyền ra ngoài, rất yên lòng.

Cô ta cũng không đối đầu với Sở Từ như trước đây nữa, trở nên trầm tính hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn làm mấy chuyện lặt vặt cho các bạn, nhường các bạn cùng phòng lấy nước nóng trước, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, các bạn cùng phòng thấy cô ta thực tâm làm hòa, cũng không nói gì, bầu không khí trong ký túc xá tốt hơn nhiều so với trước.

Sở Từ rất hài lòng về việc thay đổi này, có lẽ cũng do tính cách, cô không thích gây hấn với người khác, đương nhiên, cô cũng không phải dễ dàng tha thứ mấy hành động của Tống Nhất Mạn, sở dĩ cô giúp Tống Nhất Mạn, chính là như những gì cô đã từng nói, vì hoàn toàn không thích nhìn thấy phụ nữ bị bắt nạt, mặc kệ đối phương là ai, cô đều sẽ làm như vậy, nhưng cô cũng sẽ không thù dai, Tống Nhất Mạn ghét cô, chính cô ta cũng đã bị trừng phạt, chuyện này đã rất công bằng, nếu như Tống Nhất Mạn muốn mọi chuyện qua đi, cô cũng sẽ không giữ trong lòng nữa.

Cô lại không phải thực sự là một cô gái trẻ, cách ứng xử của người trưởng thành thường hòa hoãn hơn rất nhiều.

Tháng 12, công việc quay phim điện ảnh cùng kế hoạch phim truyền hình trực tuyến, toàn bộ đều hoàn thành, gần đây, Lục Cảnh Hành vẫn đang bận hai chuyện này, không nhận quay phim điện ảnh khác.

Mà sinh hoạt của Sở Từ sau khi công khai chuyện tình cảm, trở nên rất không bình thường.

Bây giờ, khi cô đi trên đường, thỉnh thoảng có người nhận ra cô, còn có rất nhiều người đến trường học xin chữ ký của cô, bạn học cùng trường cô cũng thường nhìn ngắm xem ,cô trong trường thì như thế nào.

Sinh hoạt của Sở Từ so với trước đây không khác biệt gì, học tập, vẽ vời, ghi hình, yêu đương.

Thứ sáu này, Lục Cảnh Hành tới đón cô, Sở Từ mới vừa đặt mông xuống ghế, liền nghe Lục Cảnh Hành nói: "Sở Từ, anh có một người bạn cần em giúp đỡ."

Sở Từ gật đầu: "Được, có chuyện gì?"

Xe đang dừng trước cổng biệt thự của Lục Cảnh Hành, một nữ sinh rất đẹp đi tới, nắm lấy tay Sở Từ, vẻ mặt vô cùng đáng thương nói:

"Sở Sở đại đại, tôi là fan trung của cô đây!"

Mỗi khi có người nói ra câu nói này, Sở Từ luôn có một loại cảm giác mơ hồ về việc có: trách nhiệm.

Fan trung thành nói: "Sở Sở đại đại, mấy ngày nay tôi cứ mơ tới mơ lui, mình gặp phải một Lão thái thái."

-------------

Người dịch: Chikahiro

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment