"Lão thái thái trông thế nào?"
"Là một người mặc một bộ đồ màu đỏ và mang giày thêu, Lão thái thái bó chân rất nhỏ, tôi không thấy rõ mặt của bà, mỗi lần chỉ có thể nhìn thấy chân bà, bà bước từng bước về hướng tôi, làn váy màu đỏ nhẹ nhàng rung động, ư ử một câu hát dân gian, cảm giác đặc biệt quái dị."
"Lão thái thái mang giày thêu màu đỏ? Cô có thể nhận ra y phục của bà là niên đại nào không?"
Fan trung thành lắc đầu, không xác định được, nói: "Hình như là cuối đời nhà Thanh, lại vừa giống thời Dân quốc, tôi không xác định được, thế nhưng Lão thái thái này rõ ràng mang theo oán khí, tôi có thể cảm được giác bà không vui vẻ gì, nhưng không biết, mình rốt cuộc đã làm sai điều gì."
Sở Từ im lặng chốc lát, người ta thường nói ban ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó, nằm mơ mấy chuyện thường nhật, nhưng chuyện đó không hoàn toàn đúng, có lúc do hoàn cảnh, phong thuỷ đều sẽ ảnh hưởng đến giấc mơ, nếu như là mơ bình thường, thì sự kiện sẽ mơ hồ, tỉnh lại không nhớ rõ, như vậy là mơ bình thường không cần để ý tới, nhưng nếu như sau khi tỉnh lại, tất cả hình ảnh trong mơ đều nhớ, mà còn nhiều lần lặp lại cùng một giấc mơ, loại giấc mơ để lại cảm giác sợ hãi, tình huống như vậy tám phần là có vấn đề.
Sở Từ nhìn người hâm mộ này, trên mặt cô ấy không có âm sát khí, có thể thấy được là không phải gặp quỷ: "Nhà cô ở đâu?"
Người này nói là trong khu cư xá, khu cư xá này ngay dưới chân núi cách đó không xa, vậy nên Sở Từ quyết định đi xem luôn.
Lục Cảnh Hành lái xe chở các cô đi.
Trên đường đi Sở Từ mới biết, người hâm mộ này tên là Dương Duyệt, trước đây là hàng xóm với Lục Cảnh Hành, đối xử với Lục Cảnh Hành và Tô Đài cũng không tệ, điều kiện trước đây của gia đinh Dương Duyệt rất tốt, sau khủng hoảng kinh tế, thì công ty phá sản, cha của Dương Duyệt bán hết tài sản lấy tiền, để cho mẹ con cô một căn nhà, để vợ con có đất dung thân, căn nhà được xây theo kiểu Thượng Hải ngày xưa, nhà vệ sinh dùng rất bất tiện.
Sở Từ theo cầu thang âm u đi lên, đi tới lầu ba, bởi vì nhà cũng đã xây dựng từ lâu, một mùi mốc rất gắt xộc thẳng lên mũi, bố cục nhà cũng rất không tốt, một hành lang thẳng dài từ đầu đến cuối, hai bên đều là nhà, sát vào nhau, tất cả các nhà đều dùng chung một nhà bếp và nhà vệ sinh, đi vệ sinh hay nấu cơm đều không tiện.
Dương Duyệt có chút thẹn thùng: "Nhà tôi điều kiện kém, cô đừng để ý."
Lục Cảnh Hành không lên tiếng, Sở Từ cười nói: "Chúng tôi không để ý đâu, cô cũng không cần để ý."
Dương Duyệt sững sờ, rõ ràng là Sở Từ ý tứ, lập tức cười khổ một tiếng, cô thực chất rất lưu ý chuyện này, ai kêu cô cùng Tô Đài và Lục Cảnh Hành là bạn thân làm gì, mà số mệnh lại khác xa thế này cơ chứ?
Cũng vì cha cô phá sản nên mới phải đến ở nơi như thế này, mà Lục Cảnh Hành cùng Tô Đài lại ở khu biệt thự xa hoa, đi đứng đều bằng xe sang trọng, lui tới toàn nơi nổi tiếng, so sánh như vậy thì quá chênh lệch rồi, cho nên Dương Duyệt rất ít nói đến mấy việc này, hay là mời bạn bè tới nhà mình chơi, cô đều không muốn, đặc biệt, đối phương lại là Lục Cảnh Hành.
Nhưng gần đây Dương Duyệt không chịu nổi loại ác mộng quấy nhiễu này, lại nghe Tô Đài nói tới chuyện của Sở Từ, chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ Lục Cảnh Hành.
Đẩy cửa bước vào nhà Dương Duyệt, nhà Dương Duyệt không lớn, trông tầm bốn mươi, năm mươi mét vuông, trong một ngôi nhà như vậy, có ba thế hệ, một nhà năm miệng ăn, tuy rằng nhà nhỏ hẹp, nhưng bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, đối với việc sử dụng không gian như vậy thật là trình độ cao nha, Sở Từ vào cửa, kiểm tra bố cục căn nhà, nói thật, bố cục trong nhà Dương Duyệt rất có vấn đề, căn nhà này hầu như thấy không được ánh mặt trời, hai bên cửa sổ đều chất đầy đồ đạc, trong phòng âm u ẩm ướt, hình dáng cửa nhà cũng không tốt, đẩy cửa ra lại chính là hành lang, các loại số mệnh trong nhà đều không cách nào tuần hoàn được, dù nhìn thế nào cũng đều không phải một căn nhà có phong thuỷ tốt.
Nhưng phong thuỷ thì không tốt, nhà Dương Duyệt cũng ở gần mười năm, nếu như gặp sự cố thì cũng phải xảy ra rồi, chắc chắn là không để tới bây giờ mới bỗng nhiên gặp quỷ.
Sở Từ cầm la bàn quay một vòng trong nhà, trong nhà này ngoại trừ chật chột ra, không có những vấn đề khác, càng không có đồ vật nào bẩn thỉu, đây mới là lạ, theo miêu tả của Dương Duyệt nên mới đến xem, thì trong nhà này hẳn nhiên phải phạm vào cái gì đó rất hung, như vậy, cuối cùng vấn đề là ở chỗ nào chứ?
Sở Từ theo phương pháp loại trừ từng phòng một, cuối cùng trở lại phòng tiếp khách, phòng ngủ không có vấn đề, cuối cùng vẫn khẳng định vấn đề từ phòng khách mà ra, Sở Từ đánh giá này gian phòng khách này, nói là phòng tiếp khách, nhưng kỳ thực cũng dùng như phòng ngủ luôn, phòng tiếp khách không lớn, chỉ cần ba người đứng thôi liền có vẻ vô cùng chen chúc, bên tay phải cửa ra vào là một cửa sổ, đối diện cửa sổ là một tòa nhà cũ, cửa sổ đối diện cửa sổ.
Sở Từ bỗng nhiên cau mày, tầm nhìn bị thu hút bởi một cái bô trên cửa sổ.
"Đây là cái gì?"
"Đây là. . ." thấy Lục Cảnh Hành đã đi ra ngoài, Dương Duyệt mới đỏ mặt nói: "Là cái bô, vì chúng tôi ở đây đi vệ sinh không tiện, buổi tối dùng để tiểu tiện, ban ngày đổ đi, chà rửa sạch sẽ rồi đặt trên cửa sổ cho khô, tránh gây mùi."
Sắc mặt Sở Từ không hề thay đổi, nhìn chằm chằm cái bô, lại ngẩng đầu nhìn về hướng đối diện.
Đối diện là một biệt thự ba tầng cũ kỹ, xem phong cách hẳn là từ thời Dân quốc còn lại, có chút phong cách phương Tây, cửa sổ biệt thự cùng cửa sổ nhà Dương Duyệt vừa vặn đối diện nhau, mới nhìn, ở đó không có bất kỳ người nào.
Nhưng Sở Từ nhìn lại thấy.
Bên trong cửa sổ cũ kỹ, có một Lão thái thái mặc sườn xám màu đỏ, đang nằm trên ghế bập bênh, nhắm hai mắt, lúc tới lúc lui.
Chợt mơ hồ nhận ra có người nhìn bà, bà bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Sở Từ.
Sở Từ không cảm xúc nhìn thẳng bà, nhận ra Sở Từ có thể nhìn thấy bà, Lão thái thái đứng lên.
Sườn xám kéo dài tới mắt cá chân, lộ ra một đôi giầy thêu.
Sở Từ cách khá xa, chỉ thấy giầy thêu kia màu đỏ, màu sắc sáng rõ.
Sở Từ nghiêng đầu hỏi Dương Duyệt: "Lão thái thái trong giấc mơ của cô, có phải có một đầu tóc xoăn màu trắng, mặc một chiếc sườn xám màu đỏ không?"
Dương Duyệt nhớ lại trong chốc lát, vội vã gật đầu: "Đúng đúng! Sở Sở à, chính là sườn xám màu đỏ! Bà có lúc đi tới gần tôi vẫy tay, có lúc nằm trên ghế bập bênh, xuyên qua một cánh cửa sổ nhìn tôi mà vẫy tay, tôi thật sự rất sợ, vì trong nhà tôi chỉ có mỗi một cửa sổ mà nó lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa!"
Ngay lúc đó, Lão thái thái ở đối diện kia như đang nằm trên ghế bập bênh, nhìn Sở Từ ngoắc ngoắc tay.
Sở Từ liếc bà một chút, quay đầu nói với Dương Duyệt: "Đừng lo lắng, trong nhà này không có quỷ."
"Không có sao? Vậy sao tôi lại gặp giấc mơ kỳ quái như vậy?" Dương Duyệt cau mày hỏi.
Sở Từ nhìn chằm chằm cái bô trên cửa sổ, cười nói:
"Nguyên nhân rất đơn giản, là do cái bô này, cô dùng cái bô này đi tiểu, đồ vật chứa nước tiểu và phân đều có chứa sát khí, cô đem cái bô đặt trên cửa sổ, cả ngày nó đối diện với cái cửa sổ nhà kia, gia đình nhà người ta tự nhiên sẽ có ý kiến, ảnh hưởng đến phong thuỷ nhà người ta không nói, lại còn mỗi ngày đều thối hoắc ai có thể chịu được chứ? Do đó, vì cái bô này đặt ở chỗ kiêng kỵ, nên lấy cái bô xuống, bảo đảm đêm nay cô sẽ không gặp ác mộng nữa."
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com