Chiêm Vĩ Quang ngẩn ra, nghĩ đến giấc mơ gần đây, bỗng nhiên kinh hãi nói: "Đúng rồi, tôi còn mơ thấy một sự việc kỳ quái, mơ là tôi tới tham dự lễ tang của một người nào đó, dù có làm thế nào cũng đều không thể thấy rõ mặt mấy người tham dự tang lễ, tôi cũng không nhìn thấy trong linh đường có di ảnh. Lúc này, có một nhóm nghệ sĩ dân gian đến thổi kèn, đây là phong tục của chúng tôi, trong tang lễ đều thổi nhạc buồn, trong nhóm có một nghệ sĩ thổi kèn là nữ, dáng dấp thấp bé nhỏ con, mặc quần áo màu xanh đậm, tôi rất hiếm thấy nghệ sĩ thổi kèn lại là nữ, liền nhìn mấy lần, đại sư, ngài nói xem giấc mơ này của tôi, có phải là có cái gì không bình thường không?”
Sở Từ không lên tiếng, theo dõi ông ta hồi lâu.
Chiêm Vĩ Quang không hề hay biết, hiện tại trên vai của ông đang cõng mười mấy linh hồn con nít, đỉnh đầu ông còn có một đứa con nít nữa, đang cùng ông ta đầu đối đầu, chân giơ lên trời, ngay trên đỉnh đầu.
Những đứa trẻ con da trắng bệch, sắc mặt hung ác, bộ mặt máu thịt be bét, không thấy rõ ngũ quan, vừa nhìn liền biết là do chưa thành hình đã bị giết chết, ở thời hiện đại này, Sở Từ rất hay nhìn thấy anh linh như vậy, phần lớn đều do sẩy thai mà thành, bình thường mấy linh hồn này đều sẽ đi theo người mẹ, rất ít khi theo cha.
Sở Từ lại nhìn chằm chằm Chiêm Vĩ Quang một lát, đột nhiên hỏi: "Ông Chiêm, ông có mấy đứa con?"
"Hai đứa. Một con gái lớn mười tám tuổi, một đứa nhỏ 5 tháng tuổi."
"Hai đứa bé này không phải cùng mẹ đúng không?" Sở Từ đột nhiên hỏi.
Chiêm Vĩ Quang nghe vậy liền sợ hãi, sửng sốt một chút, ông chưa bao giờ tiết lộ những thông tin này trong chương trình, cũng không ai muốn đem mấy việc riêng tư như vậy nói cho người khác, huống chi việc này cũng chả đáng tự hào gì, đúng, Chiêm Vĩ Quang thừa nhận hai đứa bé không cùng mẹ, thực tế, con gái lớn là con của ông là cùng vợ cả, năm nay đã 18 tuổi, vợ ông sinh xong đứa con gái này liền không muốn tiếp tục cố gắng sinh con trai, mấy năm qua, ông ta tìm mọi cách khuyên nhủ, vợ ông đều không đồng ý, Chiêm Vĩ Quang bất đắc dĩ, đi tìm người đàn bà bên ngoài có thể sinh con trai cho ông.
Truyền thống ở quê của Chiêm Vĩ Quang rất phong kiến, đàn bà trước khi kết hôn trước đều phải ở chung với người đàn ông, sinh ra con trai mới được rước về nhà, đỡ phải siêu sinh mà cũng tránh tốn tiền, truyền thống như vậy ở quê ông rất thịnh hành, nếu như sinh con trai, tổ chức tiệc lớn, nở mặt nở mày làm đầy tháng cho con trai, cưới vợ về nhà, nếu như không sinh con trai, mà là con gái liền không cần làm tiệc, người vợ như vậy cũng không thể cưới về, Chiêm Vĩ Quang chỉ là nghe theo truyền thống mà thôi, cho tới tận bây giờ, ông ta cùng vợ lớn thậm chí còn không ký giấy hôn thú.
Khi con gái lên 5 tuổi, Chiêm Vĩ Quang liền đi tìm đàn bà bên ngoài sinh con, không biết có phải do số mệnh ông ta không tốt hay không, bao nuôi bao nhiêu người phụ nữ, lần một lần hai đều sinh con gái, mục đích của Chiêm Vĩ Quang rất rõ ràng, chỉ là cần con trai, ông ta không muốn đem cưới vợ về nhà, chỉ cần sinh được con trai, kế thừa hương hỏa, liền cho người phụ nữ đó một khoản tiền, nếu như không sinh được thì bỏ, phá nữ thai nhi, rồi tương tự cũng cho một khoản tiền, nhiều người đàn bà đồng ý điều kiện của ông ta, trong những năm đó, Chiêm Vĩ Quang khiến mấy người đó phải đi phá đến mười mấy cái thai nếu là con gái, chính vì không sinh được con trai.
Hai năm trước, Chiêm Vĩ Quang để ý một cô bé làm thuê, ông ta hứa hẹn nếu như cô bé này có thể sinh ra con trai, liền cho cô ta một căn nhà, còn đồng cùng cô ta sống chung, cô gái đồng ý, cũng may bụng cô ta rất được, không lâu sau liền mang thai con trai, Chiêm Vĩ Quang đến tuổi trung niên mới được con trai, đương nhiên rất vui mừng, ông ta vui đến không nhịn được, liền về nhà, nói hết mọi chuyện với người vợ cả, muốn đem cô gái kia về nhà, vợ ông vẫn là chủ gia đình, không dám phản đối, liền để ông ta đem vợ bé về cùng vợ lớn sống chung với nhau, nói ra nghe cũng kỳ quái, hai bà vợ này lại sống chung rất rất hoà thuận, đặc biệt là vợ lớn, đối với vợ bé rất tốt, con trai sau khi sinh, vợ lớn cũng thường tắm cho đứa bé, ai cũng ước ao có phúc như ông ta, nói ông ta thật biết dạy vợ.
Bản thân Chiêm Vĩ Quang cũng rất đắc ý, dù ông có tới hai bà vợ ở nhà, nhưng lại bình an vô sự, chỉ cần kiếm nhiều tiền một chút đủ nuôi hai người vợ là được, cơ bản là trải qua thời gian không tệ, ai ngờ gần đây, ông ta ngủ không ngon, thường nghe ảo thanh, đầu đau như sắp nứt ra, còn mơ mấy giấc mơ kỳ quái.
"Đại sư, cuối cùng là các ngài nói xem, tôi bị làm sao?"
Sở Từ liếc mắt nhìn ông, biết ông là người thế nào, biết trên người ông đang cõng rất nhiều anh linh.
Sở Từ vốn thấy khó hiểu, tại sao nhiều anh linh như vậy lại chỉ theo cha, không hề theo mẹ.
Bây giờ đã rõ, Chiêm Vĩ Quang cả người đầy nghiệp, những này anh linh này đời nào có thể bỏ qua cho ông ta chứ?
Bản thân tạo nghiệp nhất định phải do chính mình trả nghiệp!
Hay là vì chuyện của Dương Hiểu Cầm, đối với loại đàn ông trọng nam khinh nữ này, Sở Từ đều ấn tượng không tốt, cô không muốn thay đổi nhân quả vì loại người như thế, còn tự tổn thương số mệnh của chính mình.
Vẻ mặt Sở Từ rất lạnh nhạt, giọng nói cũng không thân thiện: "Ông Chiêm, mỗi người có một số mệnh riêng, ông phải tay không trở về rồi, vấn đề của ông chúng tôi giải quyết không được rồi!"
Chiêm Vĩ Quang vừa nghe thấy, liền sợ hãi, gấp gáp đến mức nói ngay: "Đại sư, ngài đừng như vậy mà, ngài nhất định phải giúp tôi! Ngài muốn bao nhiêu tiền, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đều cho ngài mà!"
"Vấn đề không phải là tiền, vấn đề là số mệnh, số mệnh của ông từ khi sinh ra đều đã định sẵn rồi, tất cả mọi chuyện ông trải qua từ trước đến nay đều dẫn đến kết cục ngày hôm nay của ông, vốn dĩ là ông sống lâu, chỉ cần ông không cố chấp muốn có con trai mà thôi, còn tình trạng bây giờ cũng chính là do việc làm của ông dẫn tới, không oán trách ai được, do đó, ông về đi! Chúng tôi không phải thần, không thay đổi được số mệnh của ông đâu!"
Chiêm Vĩ Quang vẫn không muốn từ bỏ, nằng nặc muốn Sở Từ giúp ông ta, Sở Từ phất tay, người của chương trình liền lên kéo ông ta xuống.
Ông ta vừa đi, Tả Thiên không hiểu hỏi: "Đại sư, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
Nhan Thiên Tâm giành nói: "Ông ta một lòng muốn con trai, tôi muốn nói về vấn đề là ông ta có hai đứa con, trong đó lại có một đứa bé vốn không nên có!"
Lưu Văn Khiên bất giác nhìn về phía Sở Từ: "Sở đại sư ngài thấy thế nào?"
Sở Từ mang mặt nạ, lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Nói cho cùng, chúng ta cũng chỉ là huyền học đại sư, cũng không phải thần thánh gì, không thể thay đổi số mệnh của tất cả mọi người! vấn đề của Chiêm Vĩ Quang chính là, vì ông ta muốn con trai, nên bắt mấy người phụ nữ khác phá quá nhiều thai nhi là con gái, việc này liền tạo thành nghiệp chướng, tôi không cách nào giải quyết, hơn nữa ông ta mới nói mình mơ một giấc mơ. . ."
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com