Sau khi kết thúc, hai người nhìn nhau cười, kể ra, thời gian hai người nói chuyện yêu đương với nhau không hề ít, cũng không thiếu thăm dò cơ thể nhau, nhưng vẫn không tiến hành đến bước cuối cùng, Sở Từ có cảm giác, Lục Cảnh Hành chắc chắn sẽ không chiếm cô ở một nhà nghỉ bình thường như vậy, thực tế cũng đã sự thực chứng minh suy đoán của cô.
Cái tên này, yêu cầu đối với chuyện này rất cao.
Chưa bao giờ chấp nhận, lại nhiều năm như vậy, anh đều không nói đến thứ tình yêu như thế, có người nói là bởi vì không hợp mắt.
Nhưng người hợp mắt không phải dạng dễ tìm như vậy? Là do anh không muốn chấp nhận, bởi vậy mới độc thân nhiều năm, Chu Thản nói, Sở Từ căn bản không tin, đến tận tuổi này, anh chưa từng có bạn gái.
Hai người đều đã quấn lấy nhau, cũng kèo nhèo một hồi, hai bên nam nữ đều tràn đầy sức nóng tình yêu, tất nhiên đều muốn an ủi lẫn nhau, đến khi ham muốn giảm bớt rồi, Lục Cảnh Hành đưa Sở Từ về phòng cô.
Đêm nay, Sở Từ cũng không có ý định về, thứ nhất nơi này quá xa, thứ hai cô cùng mấy người trong đoàn phim trao đổi một chút về mấy chi tiết nhỏ trong truyện tranh, ngay cả pháp khí của vai nữ chính, hay là phương pháp vẽ bùa chú, đều cần đến cô.
Sở Từ trở về phòng, đang định đi ngủ, bỗng nhiên, trong hành lang truyền đến một tiếng gào lớn.
Sở Từ cau mày đi ra ngoài, liền thấy một người phụ nữ té trên đất.
Lục Cảnh Hành cũng đẩy cửa đi ra, hai người nhìn nhau, cùng đi tới.
Không ít người trong đoàn phim bu lại. Người phụ nữ bị té tên là Vương Hiểu, người này là diễn viên quan trọng trong đoàn phim, mấy diễn viên phụ, cơ bản đều không ở một mình một phòng, Vương Hiểu và Tô Lai ở cùng phòng, Vương Hiểu và Tô Lai đều mới vừa tốt nghiệp, bởi vì diễn tốt nên được tuyển vào, được xếp ở cùng một phòng, chỉ là không nghĩ tới, hai người mới tới được ngày thứ nhất, Vương Hiểu liền té xỉu.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Có phải là hạ đường huyết không?"
"Hỏi Tô Lai xem sao, cô ấy hẳn phải biết!"
Rất nhanh, Tô Lai bị gọi ra, trong nháy mắt, cô đi ra cửa, Sở Từ theo bản năng ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn, chỉ nhìn thấy một nữ sinh rất trắng, dáng dấp gầy gò nhỏ con, mặc áo ngủ đi ra.
Ngay sau đó, Vương Hiểu dù đang nhắm hai mắt vẫn lắc đầu: "Không! Có ma! Có ma! Đừng hại ta!"
Cô ấy có vẻ kinh hãi, tinh thần đang ở trạng thái hoảng loạn.
"Vương Hiểu, cô tỉnh lại đi!"
Sở Từ niệm chú, Vương Hiểu rất nhanh tỉnh lại, cô ấy vừa mở mắt liền bắt đầu khóc, mà mặt mang vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm Tô Lai, như là bị dọa sợ rồi.
Mọi người đều cau mày, không hiểu hai người này giở trò quỷ gì.
Lục Cảnh Hành trầm giọng nói: "Vương Hiểu, xảy ra chuyện gì?"
Vương Hiểu bỗng nhiên khóc, lại run cầm cập đưa tay ra, chỉ vào Tô Lai, doạ nói: "Cô ta! Tô Lai! Cô ta là quỷ!"
Mọi người ngẩn ra, phản ứng đều là cười, mọi người nhìn về hướng Tô Lai, không nhịn được lắc đầu: "Vương Hiểu, có phải là cô quá mệt mỏi, nhìn lầm rồi không?"
"Đúng đấy, vì lần đầu tiên đóng phim nên stress quá đúng không? Tô Lai làm sao có thể là quỷ! Rõ ràng là người! Cô nói lời này, Tô Lai sẽ đau lòng đó."
"Vương Hiểu, cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy?"
Tất cả mọi người đều quan tâm, nhìn về Vương Hiểu, Vương Hiểu rụt cổ lại, nhìn về phía Tô Lai.
Thấy tất cả mọi người đều không nhìn thấy được góc độ này, Tô Lai nhìn chằm chằm cô ấy, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười quái dị.
Vương Hiểu nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, sợ đến mức quát to một tiếng: "Không được! Đừng có giết tôi! Đừng có hại tôi!"
Sở Từ cau mày, đưa Vương Hiểu vào phòng của mình, đóng cửa lại rồi mới hỏi: "Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy?"
Vương Hiểu khóc to một hồi, mới bớt lại, cô ấy vừa khóc vừa nói: "Sở Sở đại đại, vừa nãy tôi thật sự nhìn thấy quỷ, cô phải tin tôi! Tin tôi đi! Tôi thật sự rất sợ, từ nhỏ tới giờ, tôi chưa từng thấy quỷ! Nhưng Tô Lai là quỷ! Tôi không ở chung phòng với cô ta được, không được đâu!"
Lục Cảnh Hành liếc mắt ra hiệu cho Sở Từ, Sở Từ gật đầu nói: "Được, tôi đổi phòng cho cô, trước tiên cô nói cho tôi biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Hiểu lúc này mới ngưng gào khóc.
Vừa nãy, sau khi diễn, Vương Hiểu vẫn ở lại trong phim trường học lời thoại, sau khi kết thúc, Vương Hiểu nghĩ Tô Lai cũng chưa ăn gì, ra ngoài mua mì ăn liền về cho cô ta, hai người tuy rằng không quá thân, nhưng cũng có wechat và weibo của đối phương, vẫn giữ liên lạc, Vương Hiểu mang theo mì ăn liền gõ cửa, gõ rất lâu đều không ai trả lời, cô sờ sờ túi áo, lúc này mới nhớ đến thẻ phòng của cô bị Tô Lai cầm.
Vẫn không ai mở cửa, gọi điện cho Tô Lai cũng không thấy ai bắt máy, Vương Hiểu phải tìm nhân viên nhà nghỉ mở cửa giúp.
Ai ngờ cửa vừa mở ra, đã thấy Tô Lai đang ngồi trước gương hoá trang.
Trong căn phòng mờ tối, Tô Lai lẳng lặng ngồi ở đó, ánh đèn yếu ớt từ nhà vệ sinh chiếu ra, làm cho gò má cô ta chỗ sáng chỗ tối, cả khuôn mặt mập mờ trong bóng tối, mơ hồ không thấy rõ.
Vương Hiểu thấy lạ liền nói: "Cô ở trong phòng sao? Sao không mở cửa cho tôi? Vừa nãy, tôi gõ cửa, cô không nghe thấy sao?"
Nhưng mà Tô Lai từ nãy giờ đều không nói gì, không ngừng lắc đầu, còn từng chút từng chút, tay trái cô ta cầm một cái gương nhỏ, hộp phấn ở trên đùi, tay phải cầm bút vẽ mi, vẫn tiếp tục trang điểm.
Vương Hiểu thấy cô ta nãy giờ không nói gì, cảm thấy kỳ quái, liền tiến về trước mấy bước.
"Sao cô lại hóa trang chuyên tâm như thế? Tô Lai? Tôi đang nói cô đó, cô làm sao vậy?"
Vương Hiểu nói, lại kỳ quái bước tới mấy bước, khi cô đứng sau lưng Tô Lai, mắt nhìn thấy hình ảnh hóa trang của Tô Lai trong chiếc gương trên tay.
Vừa nhìn, sợ đến hồn phi phách tán.
Chỉ thấy trên cái gương tròn tròn nho nhỏ kia, là hình ảnh một phụ nữ với khuôn mặt xa lạ, khuôn mặt này Vương Hiểu chưa bao giờ thấy qua, thực tế cô chưa từng gặp gương mặt nào như vậy! Không! Cái này cũng không thể gọi là mặt, bởi vì căn bản cô ta không có mặt! Mặt của cô ta mơ hồ, chỉ có một mảng, không có mũi miệng gì, càng không có con mắt! Ngay lúc đó, “không có mắt” vẽ tiếp, cứ soi vào tấm gương như vậy, dùng bút vẽ mi vẽ cho chính mình một cặp mắt.
Giống như là cô ta rất cố gắng, muốn vẽ cho mình một đôi mắt, cô ta vẽ mãi vẽ mãi, nhưng vẫn không hài lòng, cô ta cứ vẽ to thêm to thêm con mắt đó, mãi đến khi trên mặt của cô ta có một đôi "mắt" đỏ như máu.
Vương Hiểu kinh hãi, la lớn, liều mạng chạy ra bên ngoài, ai ngớ mới vừa chạy đến trên hành lang liền thấy hai mắt tối đen rồi ngất đi.
-
Lục Cảnh Hành nghe xong chuyện, trầm mặc hồi lâu, nếu như là anh của trước đây, anh nhất định sẽ cho rằng Vương Hiểu lo nghĩ quá rồi, nhưng vì Sở Từ thay anh mở cửa vào một thế giới mới, Lục Cảnh Hành hiện tại đã xây dựng cho mình quan điểm về tam giới rồi, chuyện gặp quỷ cũng đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Anh nhìn Sở Từ một chút, nói: "Em thấy thế nào? Có quỷ hay không?"
Sở Từ nhìn Vương Hiểu, trên người Vương Hiểu bị một vòng âm sát khí vây quanh, hiển nhiên là thật sự gặp quỷ, mà vừa nãy cô nhìn Tô Lai, phát hiện trong mắt Tô Lai có hai sợi tơ hồng, có thể thấy được đã bị quỷ nhập!
Sở Từ gật đầu: "Tô Lai đúng là bị quỷ nhập vào người rồi! Vương Hiểu à, đêm nay, cô cứ ở phòng tôi, mọi chuyện được giải quyết xong thì hãy về."
Vương Hiểu vội vã gật đầu, Lục Cảnh Hành cau mày nói: "Bây giờ nên làm gì?"
Sở Từ cũng cau mày nói: "Hiện tại, việc chúng ta cần làm, là biết con quỷ này cần gì!"
"Cần gì ư?"
Sở Từ gật gù: "Loại quỷ này không vội vã hại người, trái lại nó nhập nên người Tô Lai để dùng cơ thể đó trang điểm, có thể thấy được lúc nó chết chắc chắn vì nguyên nhân nào đó, bộ mặt bị phá hủy, hẳn là vậy, nên lần này nó đến, là vì tìm kiếm một bộ mặt mới."
"Bộ mặt mới ư?"
Vương Hiểu sợ hết hồn, lúc nghe lời nói này thì không hiểu lắm, nhưng khi nghiền ngẫm lại khiến cô cực kỳ hoảng sợ.
Làm sao có thể có được bộ mặt mới chứ? Làm sao gắn lên mặt được chứ? Hơn nữa, cuối cùng là cô ta muốn mặt của ai?
Tất cả những thứ này làm cho Vương Hiểu lạnh hết cả sống lưng.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com