Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 286 - Chương 286 - Báo Mộng

Chương 286 - Báo Mộng
Chương 286 - Báo Mộng

Cô ấy không thể tin được nói: "Đại sư, cô đừng an ủi tôi."

Sở Từ cười cười, cô gái này tương đối khá, xinh đẹp là một chuyện, cô ấy vốn là người lương thiện, EQ lại cao, khiến cô ấy ở trong ngành này có thể khai phá được sự nổi tiếng rất lớn, cái gọi là nổi tiếng thì dựa vào nỗ lực, còn rất rất nổi tiếng là dựa vào số mệnh, chính là đạo lý này, khuôn mặt Tô Lai này xinh đẹp lại có điểm nhấn, vốn được trời cho thứ này làm cần câu cơm, Sở Từ đương nhiên sẽ không bỏ qua cô diễn viên đầy tiềm năng này, liền muốn đem cô ấy diễn vai phụ cùng Lục Cảnh Hành, trong tương lai, Tô Lai rất may mắn, bộ phim này, Sở Từ khẳng định sẽ khiến rất nhiều người chú ý đi xem, ai kêu bộ phim này được cô gái vàng làng điện ảnh tương lai, Tô Lai, diễn làm gì chứ?

"Cô Tô à, tương lai nếu như đạt được sự nổi tiếng, nhớ tới lời nói này của tôi là được."

Tô Lai đỏ mặt, kích động nói: "Đại sư! Được cô chúc lành, tương lai của tôi nếu thật sự có vận nổi tiếng này, nhất định tôi sẽ đến nhà cảm ơn!"

Sở Từ cười, lại đi nơi khác giúp Lục Cảnh Hành điều chỉnh phong thuỷ cho đoàn phim.

Đoàn phim này rất được ưu ái, Sở Từ gọi mấy trên quỷ trong nhà đến giúp Lục Cảnh Hành, bất cứ lúc nào có việc đều báo cáo, cứ như vậy, có cái nhóm tiểu quỷ của cô ở đây canh chừng, mấy tên quỷ khác căn bản không vào được đoàn phim này!

-

Lục Cảnh Hành vừa làm đạo diễn lại làm diễn viên, đặc biệt bận rộn, căn bản không để chăm sóc được Sở Từ, anh rất xin lỗi, luôn cảm giác mình cần phải quan tâm cô hơn, Sở Từ bật cười nói: "Em lại không phải loại nữ sinh bất cứ lúc nào cũng cần anh chăm sóc, yên tâm đi, em tự về được!"

"Được, về đến nhà điện thoại cho anh." Lục Cảnh Hành hôn lên trán cô, hơi thở lọt vào tai: "Lần sau, anh khẳng định em chạy không thoát đâu nha! Anh muốn ăn em!"

Sở Từ nhíu mày, liếc mắt đưa tình: "Ai ăn ai còn chưa chắc chắn đâu!"

Lục Cảnh Hành bị đáp trả một câu, cười lớn nói: "Em chờ đó mà xem!"

Sở Từ cười, vẫy tay từ biệt anh, tài xế và Sở Từ rất thân, khi bóng dáng Lục Cảnh Hành đã khuất, mới cười nói: "Anh Lục của chúng ta thật có phúc lớn."

"Ồ?" Sở Từ cười cười: "Ý gì đây?"

"Có bạn gái là cô Sở, vừa xinh đẹp lại lợi hại, đúng là có phúc khí mà!"

Sở Từ cười, quay đầu nhìn về ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh núi non xung quanh, phong cảnh so với kiếp trước vẫn chưa khác quá nhiều, chỉ là tâm trạng thay đổi rất nhiều, kiếp trước cô không có gì lo sợ, cùng Đại pháp sư đấu pháp nhiều năm, căn bản không để ý sống chết, còn hiện tại, có người để quan tâm, bỗng nhiên trở nên sợ chết, chỉ cần nghĩ sống thêm một năm cũng là tốt rồi, có thể cùng anh xem được nhiều phong cảnh hơn.

Bỗng nhiên, xe thắng gấp, Sở Từ nghi hoặc: "Sao vậy?"

"Hình như có xe vận tải làm rơi mấy túi xi măng, làm đường bị chặn lại rồi, cô ngồi đây, tôi xuống đẩy mấy bao xi măng đi."

Sở Từ nhìn lại, thấy giữa đường thực sự là có thêm mấy túi xi măng, tổng cộng có mười mấy túi, rơi mất mười mấy túi xi măng lại không phát hiện ra, có thể tưởng tượng cái xe vận tải lớn này, quá tải nghiêm trọng đến mức nào, thêm nữa nơi này lại là đường dốc, xe vận tải không thể dừng lại, bằng không dễ dàng bị đổ, liền bỏ luôn mấy bao xi măng rơi này lại, chặn mất đường đi.

Sở Từ xuống xe, mới vừa chuyển mấy túi, liền thấy một phụ nữ nông thôn trang phục giản dị đi tới, thấy bọn họ khuân đồ, người phụ nữ không nói tiếng nào, vén tay áo lên giúp, người phụ nữ này làm việc rất lợi hại, đem tận mấy túi xi măng đặt sang ven đường đi rồi, tài xế xem thấy, vô cùng sững sờ.

"Được rồi! Như vậy là không có việc gì rồi!"

Sở Từ liếc cô ấy một chút, liền thấy trên mặt người phụ nữ này bị âm sát khí che lại, kết hợp với gương mặt cô ấy, có thể thấy được nhà người phụ nữ này có người chết.

"Chị à, cô là người ở đây?"

Phụ nữ chất phác cười, lắc đầu nói: "Tôi không phải người ở đây, nhà tôi cách chỗ này hơn một ngàn dặm đường, tôi tới đây là vì tìm em trai."

"Em trai sao?" Sở Từ hỏi: "Em trai cô đi làm ở Thân Thành phải không?"

"Đúng vậy, hồi nó mười mấy tuổi đã đi làm rồi, nó làm việc bên trong một nhà xưởng ở bên dưới ngọn núi này, tôi thường xuyên đến thăm nó, vì tiết kiệm tiền, em trai tôi mấy năm đều không về nhà ăn tết, hàng năm cứ đúng hạn là gửi tiền về nhà cho cha mẹ tôi xây nhà, nhưng năm nay, nó không gửi tiền, gọi điện cho nó cũng không bắt máy, cha mẹ lo lắng cho sự an toàn của nó nên bảo tôi tới đây tìm nó, tôi cũng không nghĩ đến, chỉ ít lâu nữa là cuối năm rồi, trong nhà rất nhiều việc, nhưng tối qua, tôi nằm mơ, mơ thấy em trai tôi đứng cạnh một đống cỏ khô, đầu thì cúi xuống, chân thì một mực đào xới, nó mặc quần áo tôi mua cho nó, dáng vẻ sinh động, giấc mơ này quá chân thật, khiến tôi vô cùng sợ hãi, cảm thấy trong lòng không yên, liền chạy tới xem, ai ngờ nhà xưởng nói nó nhiều ngày nay không đi làm, đã bị sa thải."

Sở Từ nhíu mày, chỉ dựa vào mộng đương nhiên không thể nói rõ cái gì, nhưng tướng mạo người phụ nữ này cho thấy, nhà cô ấy có người thân đã chết.

"Cô còn mơ thấy cái gì nữa?"

Người phụ nữ vào trong thành cũng không gặp người nói chuyện, vất vả lắm mới gặp được một người chịu nghe mình nói, lập tức đem giấc mơ kia, một mạch kể ra hết:

"Em trai tôi còn kêu tôi đây tới tìm nó, nói nó lại vừa đói vừa lạnh, gọi tôi tới giúp nó một chút, mang cho nó quần áo sạch sẽ, nói tôi nhất định phải tìm tới nó!"

Sở Từ suy nghĩ chốc lát, cho cô ấy một tấm bùa: "Vầy đi! Đầu tiên, cô đến cảnh sát báo án, nếu như em trai cô thật sự bị sát hại, bên cảnh sát nhất định có ghi chú, nếu như đêm nay cô tiếp tục mơ như vậy, lá bùa này của tôi có thể giúp cô nhớ từng chi tiết nhỏ, tôi để lại số điện thoại cho cô, nếu như cần tôi hỗ trợ, cứ việc gọi điện thoại cho tôi."

Người phụ nữ sững sờ, không nghĩ sẽ gặp được người tốt như vậy, lập tức cảm ơn: "Cảm ơn cô! Cô thực sự là người tốt!"

Sở Từ nở nụ cười: "Cô cũng là người tốt mà."

Người phụ nữ ngại ngùng gãi đầu: "Tôi cũng chẳng làm gì to tát, chỉ là chuyển mấy túi xi măng thôi mà, thường cứ đến ngày mùa tôi cũng hay chuyển lúa mạch, mình tôi ít nhất chuyển được mấy chục túi, cũng thật không ngờ lại giúp được cô!"

Sở Từ nở nụ cười, lại căn dặn vài câu liền về nhà.

Hôm sau trời vừa sáng, người phụ nữ này quả nhiên gọi điện thoại cho cô.

"Người tốt à, cô đoán quá đúng, tối qua tôi lại mơ tới em trai tôi, lần này nó nói tôi nhớ rõ địa chỉ, hãy đi tìm nó, còn nói trời rất là lạnh, một mình nó lẻ loi hiu quạnh rất đáng thương, nói tôi cho nó quần áo, mang đồ ăn nữa!"

Sở Từ nghe vậy, nói: "Cô đem ngày sinh tháng đẻ của em trai cô nói cho tôi đi."

Người phụ nữ nói, Sở Từ bấm chỉ tay tính toán, nói: "Xin lỗi, nhưng cô phải có chuẩn bị tâm lý."

Người phụ nữ vừa nghe lời này, thân thể liền không còn sức lực, nói thật cô vẫn có linh cảm, từ lúc nằm mơ ở quê nhà, cô ấy luôn cảm thấy em trai đã không còn, nhưng cô ấy không dám nói cho người nhà, sợ cha mẹ không chịu nổi.

"Người tốt à, chẳng lẽ em trai tôi, nó thật sự. . ."

-------------

Người dịch: Chikahiro

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment