Sở Từ cau mày nói: "Đã được rồi! Tiếp tục đào xuống! Nhưng tôi đoán chính xác là, các người có thể sẽ đào lên ít hài cốt, chuẩn bị sẵn sàng, hậu táng đám người này! Đồng thời, tôi đã đáp ứng bọn họ, tàu điện ngầm chỉ hoạt động đến trước 12 giờ, sau 12 giờ, thì nhường lại đường cho bọn họ đi!"
Trâu Minh nhát gan muốn hỏi bọn họ ở đây là chỉ ai, nhưng sau lưng ông ta rét run, vừa run cầm cập, vừa nói: "Tôi sẽ nói với chính phủ đáp ứng chuyện này, tranh thủ cho tàu điện ngầm hoạt động đến trước 12 giờ!"
Sở Từ gật đầu: "Nhất định phải được, ông trực tiếp nói cho bọn họ biết, nếu như không thể làm được chuyện đó, cái tàu điện ngầm của thành phố có muốn cũng không xây dựng, sửa sang gì được, cho dù là bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng không thể thành công!"
"Tôi hiểu rồi!" Trâu Minh nhanh chóng sai công nhân đào tiếp, đúng như dự đoán, có thứ phía dưới bức tường, quả nhiên đào lên mấy chục bộ hài cốt, trong đó có một bộ hài cốt hai đầu, khiến mọi người sợ hết hồn.
Trâu Minh không dám lười biếng, tìm một địa điểm tốt, đem nhóm người này chôn xuống, lại để cho Sở Từ làm phép thuật.
Nói cũng kỳ quái, sau đó, công trình tiến hành thuận lợi đến kỳ lạ, chỉ là, mỗi khi Trâu Minh nhớ tới dáng vẻ Sở Từ hướng về bức tường nói chuyện, phía sau lưng liền thấy lạnh, biết rằng trên thế giới này thực sự có người nhìn thấy quỷ, trong lòng kính nể, từ đó rất chăm chú làm việc, về sau Trâu Minh đối với mấy công trình hợp tác đều hết sức lưu tâm, tất cả công trình đều nắm chắc quy trình làm việc, hoàn toàn không dám có tâm lý may rủi, cũng làm cho chất lượng công trình tàu điện ngầm sắp tới của thành phố tương đối tốt.
Mà tàu điện ngầm sau khi xây xong, thành phố chỉ cho hoạt động đến trước 12 giờ. Dân chúng đều cho rằng bởi vì sau 12 giờ, trên đường chỉ còn rất ít người. Không biết, là vì nhường đường cho quỷ. Sau 12 giờ, tại trạm tàu điện ngầm, có rất nhiều hành khách không nhìn thấy được.
-
Hàn Lôi yêu cầu ký trên mấy tờ giấy kẹp kèm bên trong sách, bởi vậy Sở Từ ôm 2000 tờ đi đến đoàn làm phim tìm Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành đang ngồi sau máy quay phim xem diễn viên diễn, Sở Từ đi tới, vỗ vai của anh, cười nói: "Đạo diễn Lục."
Lục Cảnh Hành quay đầu lại, cười: "Là phu nhân đạo diễn Lục đó sao?"
Mấy người trong đoàn phim đều không chịu nổi hai người, la ó: "Được rồi! Đừng sến nữa! Để cho người khác sống với chứ!"
Sở Từ bật cười, chào mọi người, nhờ lần trước Sở Từ đưa đến nồi lẩu thực sự quá ngon, mọi người bị đồ ăn ngon mua chuộc, nên thái độ đối với cô tương đối hòa nhã.
"Phu nhân đạo diễn Lục, ngài lại tới thăm dò đó ư?"
"Đúng đấy, không quấy rối các người chứ?"
"Nói gì nữa! Mau đem đạo diễn Lục đi đi, chúng tôi không muốn bị tra tấn đâu!"
Sở Từ bật cười, Lục Cảnh Hành phân chia mấy đoạn quay hết ngày hôm nay, liền dẫn cô đi về nhà nghỉ.
Sau khi vào cửa, Sở Từ cười lấy ra đống giấy, nói: "Hàn chủ biên bảo chúng ta ký hai ngàn tờ."
"Muốn cả hai cùng ký hay sao?"
Sở Từ cười khổ: "Đúng vậy! Cả hai cùng ký, anh nói xem, bà ta có phải là vô nhân tính quá không chứ?"
Lục Cảnh Hành bĩu môi, Sở Từ đem hết tất cả chuyện của bọn họ vẽ ra, cái cảm giác này rất kỳ diệu, kể ra truyện tranh này, tất cả tình tiết đều liên hệ đến anh, hết thảy đều là hồi ức, Lục Cảnh Hành tự nhiên rất vui mừng khi nó được tung ra thị trường.
Anh gỡ bỏ cà vạt, cởi áo ra, "Đừng nói là ký hai ngàn bản, có mà hai vạn bản, anh cũng không chối từ!"
"Nếu biết sớm anh nói thế này, em này liền bảo với Hàn chủ biên, đưa hai vạn bản cho anh ký rồi!"
Sở Từ làm bộ muốn lấy điện thoại di động, Lục Cảnh Hành một phát bắt được cô, thuận lợi đè cô xuống giường, Lục Cảnh Hành cù cho cô nhột coi như trừng phạt, Sở Từ nhột đến mức nước mắt chảy cả ra, cầu xin tha thứ: "Được rồi! Em sai rồi vẫn không được sao?"
Lúc này Lục Cảnh Hành mới buông tha cô, tay anh sờ soạng khắp người cô, nơi hạ thân cũng dần phản ứng, Sở Từ cười nhíu mày: "Nhớ em rồi sao?"
"Đúng vậy! Rất muốn ăn em!"
Giọng Lục Cảnh Hành khàn khàn, cởi quần áo cô ra, ngậm lấy chỗ mềm mại của Sở Từ , một loại khoái cảm tê dại truyền toàn thân Sở Từ, thật giống như là lỗ mũi và lòng bàn chân đều ngứa, Sở Từ khó chịu quắp cả ngón chân lại, rên rỉ: "Nhẹ chút. . ."
Lục Cảnh Hành kích động, càng điên cuồng khiêu khích.
Sở Từ cảm nhân được sự mạnh bạo của anh, thân thể tuy đau, nhưng lại có lạc thú, rất nhanh sau đó, Lục Cảnh Hành kéo tay của cô xoa xoa chỗ đó của anh, hai người cùng lúc xuất ra.
Sau khi kết thúc, Lục Cảnh Hành dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường, hai người đều nhìn nhau cười.
Sở Từ cảm giác mình càng lúc càng quen với loại nghiệp vụ này, chiêu này của Lục Cảnh Hành đúng là tâm kế, như vậy từng bước một làm cho cô quen thuộc, từng bước một xâm chiếm tâm lý của cô, đến một lúc, trái lại khiến cô rất chờ mong, muốn biết cái tư vị cuối cùng của tình yêu chân chính là gì.
Hai người đứng dậy, Lục Cảnh Hành vừa ôm cô lại vừa cùng cô ký tên, đầu tiên anh ký tên mình, tên của Lục Cảnh Hành quả là đã qua thiết kế, rồng bay phượng múa, phất phất phẩy phẩy đầy nghệ thuật một cái là xong, mặc cho người ta dù có nhìn ngang liếc dọc đều không nhìn ra là ký chữ gì, dường như mấy minh tinh đều ký tên như vậy, khiến người ta xem hoàn toàn không hiểu.
Sở Từ cau mày: "Tên của anh, ký thật đơn giản, còn em hai chữ Sở Sở, thật khó viết quá à!"
Lục Cảnh Hành bật cười: "Hoặc là chúng ta làm bản đơn giản thôi?"
"Thế nào?"
"Ký chữ ký giống như cặp đôi thì sao?"
"Cái gì?" Sở Từ vừa nghĩ, thật sự là ý kiến hay, nhưng bút danh của cô là Sở Sở, như vậy kí tên dễ dàng khiến người ta rơi vào trong sương mù.
"Không sao đâu, ký tên năm mới thì nên đặc biệt, chỉ sợ sau này có muốn cũng không có cơ hội như vậy, ký vậy luôn đi!"
Lục Cảnh Hành nói xong, để Sở Từ trước tiên ký chữ "Từ", ở giữa anh vẽ trái tim có mũi tên xuyên qua, rồi bên cạnh viết thêm chữ "Hành", cứ như vậy, ghép hai chữ lại thành lời chào, nói thật, dạng ký tên này bớt lo lại bớt tốn sức, rất hợp ý Sở Từ, Sở Từ híp mắt, cười nói: "Thật tốt! Rõ ràng là bớt được tận mấy ngàn chữ!"
Lục Cảnh Hành cười, nắm tay của cô, dạy cô ký tên anh.
Sở Từ nghiêng đầu, nhìn gò má anh, chỉ cảm thấy thời khắc này, trước nay hai người chưa từng gần như vậy.
Bọn họ bây giờ thật sự rất tốt, nhưng càng được nhiều, trong lòng Sở Từ càng bất an, trước đó chủ cửa hàng bánh rán, cùng Lão thái thái thời Dân quốc, đều nói có một người quen đang tìm cô, Sở Từ luôn cảm giác bất an, nếu như thật sự có người muốn gây bất lợi cho cô, thì những người bên cạnh cô chắc chắn là mục tiêu tốt nhất để ra tay.
"Đang suy nghĩ gì đó?" thấy cô thất thần, Lục Cảnh Hành trừng phạt cô bằng cách hôn một cái.
Sở Từ cười nhạt: "Em đang nghĩ, người bình thường đều rất sợ quỷ, nhưng anh đi cùng em, xưa nay chưa từng thấy anh quá sợ sệt lần nào."
Lục Cảnh Hành cười to: "Chẳng lẽ lại muốn anh sợ đến nói không ra lời, sợ đến tè ra quần, sợ đến chân run đứng không nổi mới được sao? Sở Từ à, đàn ông đều sĩ diện, anh không muốn trước mặt em mà có mấy loại biểu hiện như thế."
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com