Cũng vì, lúc đó, gia cảnh anh chị em trong nhà cũng tốt, không ai tính toán việc này, bằng không nếu đặt trong nhà người khác, nhất định sẽ tính toán, tại sao đi giúp nhà con gái chăm sóc cháu mà không giúp gia đình bọn họ? Nói chung, mấy gia đình nhà họ Sở, quan hệ ngoài mặt không có gì trở ngại, hơn nữa điều kiện hiện tại của Sở Minh Giang cũng tốt, cũng không so đo nhà ai cho tiền ông bà nhiều, nhà ai cho ít, chỉ cần không tính toán ở phương diện này, quan hệ trong gia đình sẽ không gặp vấn đề lớn.
Ông bà cũng không thiên vị cháu trai, trái lại rất yên thương, chìu chuộng Sở Từ, vẫn hay gắp thịt bỏ vào chén Sở Từ.
"Xem đứa nhỏ này! Gầy quá! Chân nhỏ quá đi! Xẻo ra còn không được hai lạng thịt, con gái thì vẫn nên ăn cho mập một chút, béo mướt mập mạp!"
Mấy câu nói của Bà nội khiến Sở Từ dở khóc dở cười: "Bà à, cháu thật không ăn hết nhiều thịt vậy đâu mà!"
"Ăn không vô cũng ăn, thịt thành phố làm gì có hương vị nông thôn thế này, thịt này là thịt heo mới được mổ sớm nay, thịt rất thơm ngon! Mấy ngày tới, con có muốn ăn cũng không có mà ăn đâu!"
Sở Từ nghi hoặc: "Là sao ạ?"
Sở bà nội thở dài, lảm nhảm việc ở quê nhà với cô: "Con còn nhớ chú Hàn mổ lợn không?"
"Nhớ ạ."
Hồi Sở Từ mới vừa xuyên không đến, nhìn ra chú Hàn có dấu hiệu sẽ bị trộm, còn nhắc nhở ông ấy mà.
"Nhà chú Hàn xảy ra vấn đề rồi!" bà nội Sở thở dài.
Sở Từ cau mày: "Vấn đề sao ạ?"
"Không biết sao, vợ của chú Hàn là Tiểu Tôn vốn rất khỏe mạnh, một tuần trước bỗng nhiên phát điên, đi khắp nơi cắn người giết người, như là bị quỷ nhập vào người vậy, sau đó chú Hàn tìm cô ấy về trói ở trong nhà, nửa đêm bà thường sẽ nghe tiếng nàng la hét, tan nát cõi lòng! Bà nhìn không chịu được, nếu như vợ chú ấy thật sự điên, chú Hàn nào còn tâm trí tiếp tục mổ lợn chứ?"
Sở Từ cảm thấy việc này không đúng, cơm nước xong liền vội vã qua nhà chú Hàn, ai ngờ mới vừa đi vài bước, liền bị Sở Trạch Vũ đuổi theo.
"Anh đi cùng với!"
Sở Từ nhíu mày: "Anh muốn hóng hớt chứ gì?"
"Này! Em gái ngốc chuẩn bị ra tay, anh là anh trai lại không thể đi theo giúp được sao?"
Sở Trạch Vũ bồi thêm một bộ mặt cười, khiến Sở Từ cười không ít.
Hai người đi tới nhà chú Hàn, đã nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ trên lầu nhà chú, nhiều tiếng thở dài cũng được truyền theo.
Từ trên lầu nghe có tiếng người, chú Hàn thò đầu từ trong nhà nhìn ra, thấy bọn họ thì sững sờ, "Sở Từ? Trạch Vũ?"
"Chú Hàn à!" hai người chào.
Chào hỏi vài câu, chú Hàn cảm động nói: "Các cháu đều là con ngoan! Không nghĩ tới là, các cháu còn nhớ thím, mà tới thăm, đáng thương thay, thím của mấy đứa bỗng nhiên phát điên, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ thật sự phải đưa đi bệnh viện tâm thần rồi! Chú thật không biết những ngày tháng sau đó làm sao mà qua nổi nữa?"
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi vừa nói vừa khóc.
Sở Từ không lên tiếng, cau mày đi vào trong nhà, ngôi nhà của chú Hàn đã có từ rất nhiều năm, hồi Sở Từ xuyên không đến đã có căn nhà này, bởi vì làm lò mổ, gia đình chú Hàn sớm đã giàu có, ở nông thôn nhưng đã xây được cái nhà nhỏ hai tầng, thời gian qua vẫn sống ở đây.
Vợ chú Hàn bị trói trên ghế, ở đó có một người phụ nữ vẫn đang khóc, hẳn là cô con dâu.
"Bắt đầu từ khi nào?"
"Chừng một tuần rồi."
Con dâu chú Hàn là Chu Tố Phân nói: "Mẹ chồng chị từ lúc đi ra giếng gánh nước, sau khi trở về liền bị như vậy."
"Giếng nước? Ở cổng làng sao?" trong ấn tượng của cô thì ở cổng làng có một cái giếng nước, ở đó có một cây hòe già, Sở Từ từng xem qua phong thuỷ cái giếng này, cái giếng này rất quỷ quái, bên trong âm sát khí rất nặng, nhưng cô sở dĩ không để ý đến, cũng là do bên cạnh cái giếng có cây hoè già.
Mọi người đều biết, cây hoè có tác dụng trừ tà, đây lại còn là cây hòe cổ thụ, tác dụng trừ tà có thể tưởng tượng được.
Dù bên trong có âm hồn, có sát khí, cũng bị cây hoè này trấn, căn bản không có cách nào làm ác, bởi vậy Sở Từ cũng không để ý tới.
Ai ngờ, miệng giếng này chợt gặp sự cố.
"Con nhớ cái giếng này."
Sở Từ hỏi dò nhìn về phía Sở Trạch Vũ, Sở Trạch Vũ gật đầu: "Cái giếng này, trước giờ không có nước, chúng con, khi còn bé, thường hay chơi ở đó."
"Đó là trước đây, gần đây cái giếng này bỗng nhiên có nước." Chu Tố Phương nói rằng: "Nhà chúng ta giết lợn, phải dùng rất nhiều nước để rửa, nói chung thường hay dùng nước, mấy ngày nay, máy bơm nước ở nhà bị hỏng, mẹ chồng chị liền ra cổng làng múc nước xách về nhà, buổi tối ngày hôm ấy, sau khi mẹ chồng đi gánh nước trở về liền điên điên khùng khùng, có lúc còn như là bị quỷ nhập vào người vậy, luôn la hét muốn giết người, chúng ta đều sợ hãi, không dám tới gần, chỉ đem bà ấy trói lại ở đây thôi!"
Sở Từ cau mày, vạch mắt thím Tôn ra, thấy trong mắt bà không chút tơ hồng máu nào, có thể thấy được là không phải bị quỷ nhập vào người, Sở Từ phán đoán, nếu như đúng là bị quỷ nhập vào người, sẽ rất ít khi trắng trợn giết người đánh người như vậy, cử chỉ thím Tôn lại khác thường, giống như là bị tà khí nhập thể, bị sát khí trong đồ vật bẩn thỉu theo, dẫn tà khí về nhà, mới bị như vậy.
Sở Từ móc ra một tấm bùa, đọc thầm chú pháp, bùa chú đột nhiên tự cháy, Sở Từ đem bùa chú trộn với nước, cho thím Tôn uống xong.
Sở Trạch Vũ chà chà lắc đầu: "Sở Từ à, em không sợ thím Tôn bị dị ứng tro sao? Thấy uống thứ này không có tốt đâu."
Sở Từ hừ lạnh, liếc anh ta một chút.
Ngay sau khi thím Tôn uống nước bùa chú xong, bỗng nhiên nôn ra một trận, ói ra một đống nước đen, chú Hàn sợ hết hồn, nhìn sát lại, thấy cái đống nước đen đó, đều là tóc vụn! Sao trong bụng vợ ông lại có thể có những thứ này? Ai lại ngu ngốc đi ăn tóc chứ?
Thím Tôn chậm rãi tỉnh dậy, thấy bọn họ, bỗng nhiên khóc lên.
Sở Từ cau mày nói: "Thím à, rốt cục là thím gặp phải chuyện gì vậy? Sao lại gặp tà khí, sát khí vậy?"
Thím Tôn không biết nghĩ đến cái gì, mắt đầy sợ hãi, bà sợ hãi khóc lên, đứt quãng kể chuyện cho Sở Từ.
Vốn là, hôm ấy máy bơm nước trong nhà bị hư, thím Tôn mang theo thùng nước đi ra cổng làng múc nước, đêm hôm ấy, và lấy hết dũng khí đi ra, vì thấy trong giếng có một thứ gì đó đen đen cứ lập lờ trong nước, vật này còn quấn vào tay cầm của thùng nước, thím Tôn híp mắt một lát vẫn không thấy rõ, liền kéo thùng nước lên, ai ngờ vừa nhìn, đã thấy trên tay cầm của thùng nước là bị một đám tóc đen quấn quanh.
Thím Tôn ngẩn ra, theo bản năng đi gỡ cái đống tóc kia, tóc càng gỡ càng dài, bỗng nhiên, từ trong giếng nước truyền ra thanh âm lạnh lẽo: "Sao lại gỡ tóc tao, da đầu tao đều như bị mày kéo ra luôn rồi!"
Thím Tôn sợ gần chết, la to một tiếng, liên tục lui về phía sau.
Trong giếng nước không có ai! Làm sao có thể có tiếng phụ nữ nói chuyện, thím Tôn bất giác lùi tới chỗ cây hòe bên miệng giếng, bà đang muốn chạy, bỗng nhiên, một giọt nước chảy xuống mặt bà.
Thím Tôn sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên. Rõ ràng trời đầy sao, rõ ràng trời không có mưa, đầu bà làm sao lại có nước?
Thím Tôn run cầm cập, từ từ, từ từ ngẩng đầu. Liền thấy. Mặt ma nữ gần trong gang tấc! Khuôn mặt ma nữ sưng lên và tái nhợt, con ngươi trắng dã, cả khuôn mặt phù thũng không thành hình người, tóc đen thui che ở trên mặt cô ta, liên tục nhỏ nước, càng nguy hiểm hơn chính là, chóp mũi của ma nữ chạm được bà, khiến thím Tôn cảm giác được sự lạnh lẽo trước nay chưa từng có.
Bà sợ đến nghẹn họng, muốn la nhưng không phát ra tiếng, bỗng nhiên, ma nữ nở nụ cười, nụ cười này khiến trái tim thím Tôn như ngừng đập, sợ đến suýt chút nữa ngất đi, luôn cảm thấy ma nữ này còn thủ đoạn chờ bà.
Quả nhiên!
Đầu Ma nữ bỗng nhiên chuyển động, cô ta quay đầu một vòng 360 độ, sau đó, thím Tôn liền nhìn thấy cái gáy của ma nữ bị tóc đen che kín lại.
Bỗng nhiên, ma nữ đưa tay vén tóc. Gương mặt lại hiện ra trước mắt thím Tôn. Ma nữ này, trước sau đều là mặt! Cô ta có hai mặt!
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com