Cư như là Thím Tôn đang xem kịch vậy, thực tế cũng là lần đầu nhìn thấy, đặc biệt là đang lúc bản thân không hề phòng bị, chợt thấy một cái mặt quỷ xoay đầu lại, đằng sau lại cũng có mặt, loại sợ hãi này, ngôn ngữ không có cách nào diễn tả được.
Thím Tôn sợ đến gần chết, trở về cử chỉ liền điên rồ, trong lòng bà kỳ thực vẫn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng giống như có thứ đồ vật gì che mắt bà lại vậy, khiến bà trở nên không còn là chính mình.
Sở Từ nghe xong, run lên một cái, Sở Trạch Vũ cũng bị dọa sợ rồi, run cầm cập nói: "Má ơi! Không phải chứ, Sở Từ? Nghe tới loại quỷ rất đáng sợ này, phải giải quyết thế nào đây?"
Sở Từ lạnh lùng nói: "Đương nhiên là phải đến nhà thăm viếng rồi!"
". . . " Sở Trạch Vũ hơi khựng lại, "Không phải chứ hả? Em đi đâu tìm? Xuống giếng nước sao? Đừng nói là em muốn nhảy vào giếng mà tìm nha?"
Sở Từ không lên tiếng, thím Tôn bây giờ đã an toàn, cô dặn dò vài câu, vốn là muốn đưa bùa chú cho bọn họ trấn trong nhà, nghĩ đi nghĩ lại, nghi hoặc nói: "Sao trong nhà chú lại không có dao mổ lợn vậy?"
"Dao mổ lợn?" chú Hàn kỳ quái hỏi lại: "Để thứ đó trong phòng làm gì? Vốn dĩ trong nhà có, nhưng cháu chú tuổi còn nhỏ, chú sợ nó ham chơi thương tổn chính mình, liền đem dao mổ trong nhà ném đi, mấy ngày trước khi xảy ra chuyện."
Sở Từ bật cười: "Không phải là, vừa vặn đúng một tuần trước chứ?"
Chú Hàn ngẩn ra: "Làm sao cháu biết?"
Sở Từ lắc đầu, cảm thấy có thể là: "Chú à, nói như thế nào đây, dao mổ lợn thường dùng giết các loại động vật, trên dao dính máu, có chứa sát khí rất mạnh, bởi vậy, người bình thường dùng sát sinh đao trấn nhà ở, là có thể ngăn cản sát khí bên ngoài, bởi vậy, nhà chú coi như nhiễm chút âm sát khí, cũng không sao, bởi vì dao mổ lợn mang theo sát khí nên vô hình chung lại có tác dụng bảo vệ, nhưng chú lại đem dao mổ lợn bỏ đi, thì tương đương với đem vật trừ tà, trấn nhà cửa bỏ đi, vì lẽ đó, tà khí rất dễ dàng xâm nhập."
Chú Hàn không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, kinh ngạc nói: "Chú còn thực sự không nghĩ tới phương diện này."
"Để bảo đảm tình huống an toàn của cháu chú, trong nhà, trong phòng có thể giữ lại một cái! Vốn là cháu định cho chú pháp khí, nhưng dao mổ lợn so với pháp khí dùng cũng tốt, nên sát sinh đao thích hợp dùng để trấn nhà cửa, lại không cần bỏ ra một chút tiền nào, chú có thể suy tính một chút."
Sở Từ nói xong, ra cửa.
Cô cùng Sở Trạch Vũ đi về hướng cái giếng ở cổng làng, Sở Trạch Vũ trên đường vội la lên: "Sở Từ à, vạn sự phải nghĩ kỹ trước khi làm nha! Em xem, anh trai em vừa cao vừa đẹp trai như thế, nếu như bị quỷ cào nát mặt, sau này làm sao tìm chị dâu cho em chứ hả? Lục Cảnh Hành nếu biết em muốn xuống giếng bắt quỷ, chắc cũng phi về gấp muốn chết!"
Sở Từ nghe anh dài dòng văn tự, bất giác cau mày: "Đừng nhắc nữa, tới rồi!"
Hai người đến bên cạnh cái giếng, Sở Từ nhìn về một bên cây hoè, lại đi xung quanh một vòng, quả nhiên như đúng như cô dự liệu, lấy giếng nước làm trung tâm, xung quanh người ta bày Bát quái trận, Bát quái trận này vô cùng xảo diệu, kết hợp với cây cối xung quanh dựng nên, đặc biệt là cây hoè cổ thụ này, chiếm vị trí quan trọng của Bát quái trận, làm cho Bát quái trận này không gì phá nổi, cũng làm cho ma nữ này căn bản là không có nào cách chạy trốn khỏi giếng nước.
Không biết là ai xây giếng nước này, cũng không biết là ai dựng Bát quái trận này, hẳn là ma nữ này đã bị nhốt rất nhiều năm.
Sở Từ nhìn xuống, giếng nước cách đó khoảng một mét, mặt nước tĩnh lặng, ngoại trừ nước, xem ra không có bất kỳ vật gì khác, cô thử dẫn quỷ đi ra, nhưng mà bên trong giếng nước không có một chút động tĩnh gì.
Sở Trạch Vũ sợ hãi nói: "Sở Từ à, về thôi! Đừng tiếp tục tìm nữa!"
Sở Từ cau mày, cởi áo bông trên người, chỉ mặc áo thun cùng một cái quần jeans.
"Sở Từ, em đừng dọa anh nha! Em thật sự muốn xuống sao? Nếu xuống là coi như xong đó?"
Sở Từ khẽ nhướn lông mày, hừ nói: "Vậy cũng không được! Cuối năm, trong nhà cũng không có chuyện gì thú vị, nếu như không tìm được việc gì vui vẻ, chẳng phải là phiền muộn muốn chết sao?"
". . . " biến thái!
Sở Trạch Vũ cản không được, không chờ anh phản ứng lại, Sở Từ đã nhảy xuống.
Ầm một tiếng! Nước bắn tung tóe, người Sở Từ đã chìm xuống nước, Sở Trạch Vũ lo lắng muốn chết, giếng nước này rộng hơn một mét một chút, thẳng tắp từ trên xuống dưới, Sở Từ bơi vào, chân đều không vung ra thoải mái, nếu bất trắc bị quỷ cuốn lấy, cũng không ai có thể giúp cô.
Đợi rất lâu rồi, Sở Trạch Vũ không thấy Sở Từ trở lại, sợ đến mức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lục Cảnh Hành.
Bên kia Lục Cảnh Hành nhận được điện thoại, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên ném đồ đang cầm trong tay, xoay người đi ra ngoài.
"Chu Thản! Mấy việc còn lại anh sắp xếp giúp tôi! Tôi có chút việc cần rời khỏi đây một chuyến!"
Chu Thản vội la lên: "Anh à, tôi làm gì có năng lực thay anh sắp xếp chứ, người trong đoàn làm phim có chuyện gì tôi làm sau biết giải quyết chứ?"
"Giao cho phó đạo diễn! Tiếp tục quay mấy phân cảnh sau đi, nói tôi có chuyện quan trọng, trở về tôi quay bù!"
Lục Cảnh Hành từ khi bắt đầu chương trình, đến bây giờ không rời khỏi đây một ngày, anh lại còn là đạo diễn, người sản xuất cũng là do anh liên hệ, người của đoàn làm phim đương nhiên không ai có thể nói được gì, nhưng cuối cùng là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho Lục Cảnh Hành bỏ dở mọi chuyện mà đi như vậy?
"Chẳng lẽ là đại sư?" Chu Thản lắc đầu, cảm thấy không thể, có chuyện gì mà Sở Từ không có cách giải quyết chứ? Cô độc lập như vậy, thường ngày không có Lục Cảnh Hành vẫn sống rất vui vẻ, làm sao có thể cần Lục Cảnh Hành đi cứu viện chứ?
Rất lâu Sở Từ không trở lên, Sở Trạch Vũ sợ đến mức lại gọi cho cha mẹ, người nhà đều tụ lại, trách nói: "Con cũng thật là! Con là anh trai, những lúc thế này sao lại không biết ngăn cản em gái chứ?"
"Mẹ à, cha à! Sao lại không cản chứ? Nhưng tính cách của đứa em gái ngốc kia, cha mẹ cũng không phải không hiểu."
"Xuống bao lâu rồi?"
"Mười mấy phút rồi!"
"Cái gì?" Sắc mặt Điền Tam Thải kinh hãi, người bình thường cố lắm một phút đã không chịu được, Sở Từ xuống lâu như vậy mà không lên, không là xảy ra vấn đề rồi chứ? Điền Tam Thải sợ hãi, quắn quýt nhờ người ta đi mời Ngưu đại sư, Ngưu đại sư cười híp mắt đi đến, nghe kể về mọi chuyện, động viên nói: "Đừng nóng vội, Sở Từ là chân truyền của tôi! Xuống nước vẫn có thể duy trì hô hấp, đừng lo lắng! Đừng lo lắng!"
Ngưu đại sư đã từng gặp qua việc Sở Từ xuống nước rồi, lần trước Sở Từ vì thu phục một con thủy quái, cũng ở dưới đáy nước mấy mười phút, khi đó Ngưu đại sư mới biết, phép thuật vốn dĩ có rất nhiều cách dùng không giống nhau, ông ta trấn an được người nhà họ Sở, cũng cùng mọi người, đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy Sở Từ trở lên.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com