Rất nhanh, Lục Cảnh Hành cho cô cảm thụ trình độ cao nhất, trong lòng Sở Từ hoảng loạn, muốn cự tuyệt rồi lại bất ngờ hưởng thụ.
Lục Cảnh Hành điên rồi sao?
Sao anh lại nghĩ tới muốn làm như vậy chứ?
Nhưng hoàn toàn không thể từ chối được!
Vì đối phương là Lục Cảnh Hành, nên từ đầu đến cuối cô không quá phòng bị, hơn nữa, cho tới nay cô đều cảm thấy, bọn họ làm tình trên giường, cũng hoàn toàn là tự nhiên, cô rất chờ mong khoảnh khắc kia đến!
Nhưng bây giờ những trình tự này, lại làm cho Sở Từ cảm thấy trình tự bị rối loạn, trước tiên rõ ràng nên làm tình, giờ lại thay đổi độ khó như thế này, nhưng Lục Cảnh Hành lại khác, luôn bình tình, Sở Từ cảm thấy mặt nóng lên, trời còn tối, không thấy rõ vẻ mặt của cô, bằng không, cô thật không biết nên làm gì.
Sau khi kết thúc, cả người như tắm nước nóng vậy, Lục Cảnh Hành nắm chặt tay Sở Từ giúp mình thoải mái, sát tai Sở Từ, hơi thở lọt vào tai:
"Âm thanh của em thật sự rất lôi cuốn! Lại lần nữa anh nghe xem nào!"
Sở Từ hơi khựng lại, dùng tay bấm vào phía dưới của anh, quả nhiên nghe được Lục Cảnh Hành gừ một tiếng, Sở Từ cười: "Anh toàn nói lung tung!"
"Vốn rất êm tai, anh không thể chờ đợi được nữa, thật sự muốn nghe em từ bên dưới anh mà xin tha, gào khóc! Dáng dấp kia nhất định rất đẹp!"
Lục Cảnh Hành nói rõ ràng, mặt Sở Từ đỏ lên, rất mau lật lại:
"Không hẳn nha!"
"Hả? Không hẳn?"
Lục Cảnh Hành lại vươn mình, bàn tay tiến vào trong quần áo Sở Từ, khóe môi nhếch lên, uy hiếp nói:
"Không hẳn sao? Em chắc chắn chứ?"
"Được rồi được rồi! Ai biết năng lực anh làm sao, nói không chừng thật đến lúc đó, em không chỉ sẽ không khóc lóc xin tha, còn có thể liếc mắt khinh bỉ phần dưới của anh nữa, trong lòng sẽ nghĩ, quả nhiên truyền thuyết trên internet đều là thật sự, Lục Cảnh Hành à, chà chà! Thật sự không làm được!"
Không ngờ Sở Từ thật sự dám nói vậy, Lục Cảnh Hành nghe lời của cô, liền bật cười, anh ôm Sở Từ trong lồng ngực của mình, tay đánh mông của cô một cái, hừ nói: "Sở Từ à, đây là do em nói nha! Chúng ta cùng nhìn nào!"
Sở Từ run lên một cái, không biết sao, âm thanh này của Lục Cảnh Hành làm cho cô có loại cảm giác kỳ lạ. Việc khiêu khích anh, đúng là rất rất không nên!
-
Vốn dĩ, người nhà họ Sở muốn giữ Lục Cảnh Hành ở lại đây mấy ngày, nhưng đây là dịp cuối năm, đoàn làm phim của Lục Cảnh Hành còn nhiều việc phải làm, ít nhất cũng phải sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện, tết đến, tốt nhất là cho các diễn viên về nhà nghỉ, ngược lại, nhân tiện nhà họ Lục cũng còn có việc, cuối năm, cũng chưa đính hôn, lại ở lại nhà người ta, cũng không phải việc gì hay ho.
Suy tính nhiều khía cạnh, trời vừa sáng, Lục Cảnh Hành liền lái xe trở về Thân Thành.
Trước khi đi còn vứt lại cho Sở Từ một câu: "Sở Từ à, gần đây, anh vẫn có tập thể hình đều đặn nha, về mặt thể lực, em yên tâm nhé!"
". . ." Sở Từ khóc không ra nước mắt.
Trời vừa sáng, ông nội Sở cùng bà nội Sở đến nhà Sở Từ, nói chuyện Chu Quốc Thắng mua xe chở hàng, vì chuyện này, mọi người trong nhà đều rất không vui, năng lực của Chu Quốc Thắng ai cũng biết, gã có dã tâm lớn, khi đi làm thuê cho công ty vận tải, đã từng vừa say rượu vừa lái xe, người ở đó khuyên bảo đều không chịu nghe, nên trực tiếp sa thải gã, tuy rằng, Chu Quốc Thắng có kinh nghiệm lái xe, nhưng không ai có thể yên tâm giao cho gã cả, mấy người trong nhà liền tụ tập lại một chỗ, bàn bạc xem nên làm thế nào.
"Mọi người yên tâm đi, tiền cũng không đủ mua xe vận tải! Chú nó biết tiền không đủ, nhất định sẽ thấy khó mà từ bỏ thôi!"
Sở Minh Giang nói.
Nhưng Sở Từ không cảm thấy như vậy, chuyện gì trong số mệnh nên xảy ra đều sẽ xảy ra, mặc dù không đủ tiền, nhưng trong số mệnh Chu Quốc Thắng lần này lại có, gã ta nghĩ trăm phương ngàn kế, sẽ gom đủ tiền, sau đó, mua xe nhanh như đi xe lửa, dù thế nào cũng sẽ trải qua tai họa này, quả nhiên, xế chiều hôm đó, Chu Quốc Thắng đã mua xe vận tải về, Sở Minh Giang cau mày:
"Chú lấy tiền đâu ra thế?"
"Tôi có người bạn thân bán xe cũ! Tôi thấy xe đã qua sử dụng rồi, sài vẫn tốt, nên cọc ít tiền, trước tiên, cứ lái về đã!"
Người nhà họ Sở đều nhìn nhau, Sở Ái Liên cũng cau mày nhìn về phía chồng, cô hiểu rõ chồng mình, thực sự không phải loại người có thể làm chuyện lớn, lại nói, lúc không có tiền, gã còn không nỡ cho ba mẹ con cô, liệu khi có tiền lại có thể cam lòng sao? Sợ rằng, hẳn là không rồi!
Thật tâm, cô không muốn để nhà mẹ đẻ cho gã mượn số tiền này, nhưng lại sợ bị đánh, Chu Quốc Thắng có gì không hài lòng, đều đánh cô để hả giận.
"Đúng lúc, bạn thân tôi muốn tôn chở một xe đá cẩm thạch đi nơi khác, đêm nay, tôi sẽ đi một chuyến, một chuyến này có thể kiếm lời hơn hai ngàn đồng, anh nói xem, chạy xe vận tải có phải là kiếm tiền rất được không? Tôi mua xe vận tải có phải đúng quá rồi không? Làm người đó mà! Đúng là như vậy! Phải có đầu óc, không đầu óc, cả đời cũng không thể giàu có được đâu!"
Sở Từ cười gằn, việc này còn chả phải phát tài gì mà đã liền đắc ý rồi, Chu Quốc Thắng còn cho rằng, xe chở hàng này là một cái cây rụng tiền, mà không biết là bùa đòi mạng!
Xế chiều hôm đó, Chu Quốc Thắng lái xe đi nơi khác giao hàng, cuối năm, trên đường cao tốc rất hay bị kẹt xe, Chu Quốc Thắng liền đi đường nhỏ để đến điểm giao hàng, gã vừa lái xe trên đường, vừa ngâm nga một bài hát, cảm thấy có chiếc xe vận tải này khiến tâm trạng gã thật tốt, vẫn cho là do gã tinh mắt, vừa vặn mua được xe chở hàng đã qua sử dụng từ người bạn thân, mượn được tiền từ ông cậu nhà mẹ đẻ, lại còn mượn được ít tiền từ ông anh rể, mượn bảy tám chỗ cùng liền đủ tiền, còn bị Sở Từ nói họa sát thân gì đó, quả thực là buồn cười! Có thể có họa sát thân gì chứ? Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, lái xe vận tải tuy rằng nguy hiểm, nhưng lại kiếm được nhiều! Hơn nữa, khi gặp khó khăn, thì phanh xe lại thôi, bảo hiểm cũng lại mua đủ, dù có đụng xe, gã cũng không thể chết được!
Chu Quốc Thắng nghĩ bảy tám lần, càng đắc ý, nửa đường, xe vận tải đến trạm dừng chân, cơn thèm rượu của Chu Quốc Thắng nổi lên, lúc ăn cơm bất chợt muốn uống rượu, bà chủ quán cơm nhắc nhở:
"Anh còn phải lái xe đúng không? Đừng nên uống."
"Sợ cái gì! Đây cũng không phải lần đâu tôi uống rượu rồi lái xe đâu! Không có chuyện gì đâu! Hơn nửa đêm rồi, trên đường cũng ít người mà, tôi cũng đang hơi buồn ngủ, uống một hớp để lấy tinh thần thôi!"
Bà chủ cũng không tiện nói gì, đưa cho gã một bình rượu.
Chu Quốc Thắng làm mấy ly vào bụng, tinh thần phấn khởi, men rượu tăng lên, không nghe bà chủ ngăn cản, cố ý lên xe.
Ngày sau đó, gần chạng vạng, Sở Từ ra ngoài, liền thấy Chu Quốc Thắng vẻ mặt hốt hoảng chạy về nhà, trên người gã vẫn mặc bộ quần áo lúc rời đi hôm qua, xem ra lôi tha lôi thôi, tinh thần hoảng hốt, rất khẩn trương, thấy Sở Từ, gã sợ hết hồn.
Sở Từ liếc mắt nhìn gã, cau mày: "Chú đụng trúng người sao?"
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com