Sở Minh Giang uống rượu giải sầu không nói lời nào, Điền Tam Thải liếc mắt ra hiệu Sở Từ, ám chỉ cô không cần nói chuyện, ở mấy nơi nông thôn như thế này, người lớn tuổi nói chuyện, người nhỏ tuổi tốt nhất không nên xen vào, nếu không, toàn bộ mọi người trong gia đình đều sẽ ở sau lưng nói xấu người đó.
Thế nhưng, Chu Quốc Thắng muốn mua xe vận tải sao? Sở Từ cười gằn: "Chú à, không phải nhà cháu không muốn cho mượn tiền, chỉ là số mệnh chú không có vận làm giàu, cho dù chú làm nghề nghiệp gì cũng không thể giàu to, mà người như chú túi áo cũng không giữ được tiền, có tiền đều sẽ tiêu tốn cho người khác, bên này tiền còn chưa vào túi, đã bị người khác lấy đi rồi, số mệnh của chú như vậy làm sao có thể làm ăn phát triển được chứ? Ngược lại, chuyện xe vận tải là chuyện chú tuyệt đối không thể dính vào được!"
"Không thể dính vào, ý gì đây?" Chu Quốc Thắng mặt mày không vui: "Sao tao lại không thể mua xe vận tải chứ? Tao cho mày biết, đừng có mà xem thường người khác! Dựa vào cái gì nhà mày có thể phát tài, còn tao lại không thể?"
Sở Từ thở dài, trong lòng thầm nghĩ, thật không muốn nói thêm câu nào cùng loại người như thế.
"Được, nếu chú muốn biết, cháu sẽ nói cho chú biết nguyên nhân, chỉ cần chú mua xe vận tải, sẽ có họa sát thân!"
Sở Từ hoàn toàn nói thật, cô xem qua tướng mạo Chu Quốc Thắng, trên mặt Chu Quốc Thắng mang theo hung sát, mà ngay ấn đường thì trắng bệch, bên trên bờ môi lại ố vàng, trong tướng mạo học mà nói, là triệu chứng rất nguy hiểm, có nghĩa là, khi người có loại triệu chứng này, không sống hơn bảy ngày, dễ chết bất đắc kỳ tử, mà hôm nay lúc Chu Quốc Thắng bưng chén rượu, Sở Từ chú ý tới bàn tay gã, chỉ tay bị chặn lại giữa lòng bàn tay, chiếu lên mặt gọi là sân phơi, sân phơi tương đương với ấn đường, nếu như tại vị trí ấn đường của một người bị biến thành màu đen có chứa sát khí, cho thấy dương khí của người này có tổn thất lớn, sẽ có tai họa đột ngột, nguy hiểm đến tính mạng. Vừa khéo rất đúng dịp, mấy cái này đối với Chu Quốc Thắng đều phù hợp.
"Họa sát thân sao?" Chu Quốc Thắng xì cười một tiếng, rất không thân thiện nói: "Tao nói này, Sở Từ à, mày bao nhiêu tuổi chứ hả? Lại muốn lừa tao sao, lúc mà tao đi lừa người khác, mày còn ở trong bụng mẹ kia kìa!"
Nói xong, Chu Quốc Thắng cười gằn: "Hôm nay, tiền này không mượn cũng được, không mượn nữa, đêm nay, tao liền đuổi Sở Ái Liên về lại nhà họ Sở, hai đứa con này cũng không có quan hệ gì với tao, bọn người nhà họ Sở chúng mày có bản lĩnh thì tự đi mà nuôi! Ngược lại tao không có tiền nuôi bọn chúng!"
Người chú khác của Sở Từ cuống lên, mắng: "Mày nuôi vợ và con mày được mấy ngày chứ? Mày xem con cái mày gầy gò thành dạng gì đây này? Ái Liên ở một mình còn tốt hơn!"
Chu Quốc Thắng vô lại nói: "Được đó, tao đây liền đưa nó về thu dọn đồ đạc, chúng mày nhớ kỹ đấy! Tất cả những chuyện này đều do chúng mày cả!"
Chu Quốc Thắng nói xong, lôi vợ và con đi về nhà, dọc theo đường đi, còn muốn đánh Sở Ái Liên, Sở Minh Giang thấy, vội vàng mặc áo khoác vào đi theo ra ngoài, Sở Từ nghĩ đến tướng mạo của Chu Quốc Thắng, bất giác thở dài, cô đã nhắc nhở rồi, làm trái ý trời, thay đổi số mệnh vốn là chuyện không nên, không nghĩ rằng, Chu Quốc Thắng căn bản không nghe, cô vừa xem qua tướng mạo Chu Quốc Thắng, số mệnh Chu Quốc Thắng sẽ còn phát sinh tai hoạ, có thể thấy, Sở Minh Giang đi lần này, định sẽ đáp ứng cho bọn họ vay tiền. Chờ Sở Minh Giang trở về, Sở Từ hỏi, quả nhiên đúng như cô nghĩ.
"Cha à, cha thực là hồ đồ! Con đều nói rồi, ông ta có họa sát thân, một khi cha cho mượn, người ta làm không cẩn thận lại còn sẽ tìm đến cha đó."
"Cha thì có biện pháp gì?" Sở Minh Giang hừ lạnh: "Cuối năm rồi, con thật sự muốn cô út con bị trả về sao, mấy năm liên tục đều sống không tốt sao? Con cũng không phải không biết, ở nông thôn, điều này có ý nghĩ gì, còn cô út con nữa, luôn luôn mềm yếu, nếu có thể tự mình sống đã sớm đem theo con cái theo mà ly hôn rồi, sao phải nhẫn nhịn đến hôm nay chứ? Quên đi, thuận theo tự nhiên đi! Cha đã để tên đó viết giấy vay nợ cùng miễn trách nhiệm rồi!"
"Tiền này, phỏng chừng cả đời đều không trả nổi!" Sở Từ liên tục lắc đầu.
-
Đêm đó, Lục Cảnh Hành được xếp cùng Sở Từ ở lầu hai, phòng hai người rất gần nhau, còn có một sân thượng dùng chung, ban đêm, Sở Từ đang ngủ say, lại nghe tiếng cọt kẹt mở cửa sổ, Sở Từ thức tỉnh, nhìn chằm chằm bóng người kia chốc lát, không thể tin được mà hỏi: "Lục Cảnh Hành sao?"
Lục Cảnh Hành đi tới, mở chăn Sở Từ, chui vào.
"Lạnh chết mất."
". . ."
Lục Cảnh Hành lạnh hết cả người, Sở Từ giúp anh sưởi ấm, bật cười nói: "Sao anh lại qua đây?"
"Nhớ em ngủ không được, mà ngày mai anh sẽ phải đi rồi, chúng ta sẽ xa nhau rất nhiều ngày, anh không nỡ."
Sở Từ vuốt ngực anh, bắp thịt Lục Cảnh Hành thực sự rất căng, có lẽ do lúc trước quay phim điện ảnh về đội đặc chủng, khiến anh phải rèn luyện cơ thể rất nhiều, rất có chừng mực, Sở Từ mỗi lần sờ bắp thịt của anh đều rất thích, lợi dụng bóp bóp.
Lần đầu tiên hai người ngủ chung giường, cùng bên trong một cái chăn, không gian nho nhỏ, vừa ngửi được mùi của đối phương.
Trên người Lục Cảnh Hành có một mùi thơm nhè nhẹ, rất dễ chịu, không chán ngán, giống như nước hoa có mùi gỗ thông, vừa giống mùi vị của một loại muối biển nào đó, loại hương thơm đàn ông nhè nhẹ nhưng vô cùng cao cấp, cho dù phai đi, dư vị vẫn vô cùng dễ chịu.
Bị Sở Từ sờ một cái như thế, bộ phận nào đó của Lục Cảnh Hành bỗng nhiên phản ứng.
Sở Từ thấp giọng nói: "Lục à, có cần em giúp anh không hả?"
Lục Cảnh Hành hừ một tiếng, nghiêng người đè cô dưới chân, anh cắn vào vành tai Sở Từ, vẫn liếm, liếm đến khi Sở Từ tê dại, cả người ngứa ngáy, bất giác thấp giọng xin tha: "Đừng mà! Khó chịu quá à!"
"Sở đại sư à, có muốn anh giúp em một tay hay không?"
Ngược lại Lục Cảnh Hành đem tới cả một đội quân, bàn tay tiến vào trong quần áo Sở Từ, cả người Sở Từ run lên, nhũn ra trong lồng ngực của anh, Lục Cảnh Hành rên một tiếng, dùng tay du ngoạn khắp cơ thể mềm mại của cô, hạ thân dính sát vào cô.
Trong bóng tối hai người không nhìn thấy lẫn nhau, cảm quan càng trở nên nhạy cảm, Sở Từ cảm giác được thứ cứng rắn của Lục Cảnh Hành, cũng cảm giác được sự hưng phấn anh.
Lục Cảnh Hành chui vào bên trong chăn, đầu lưỡi lại di chuyển ở trên người cô, khiêu khích, liếm chỗ nhạy cảm của cô, Sở Từ cắn chặt hàm răng, suýt chút nữa phát ra tiếng rên. Cô mở to mắt, cảm giác mình như trôi nổi bên trong nước, theo con sóng nhấp nhô nhấp nhô, mỗi vị trí trên người đều vô cùng thả lỏng, nhưng đồng thời mỗi vị trí cũng giống như đang ở trên núi lửa, có một khối lửa muốn phun trào, loại tâm tình xa lạ này khiến Sở Từ khó có thể khống chế được, không khống chế được khoái cảm làm cho cô cảm thấy hoang mang rồi lại chân thật.
Cô bất giác vuốt mặt Lục Cảnh Hành, ngũ quan anh rõ ràng, góc cạnh rõ ràng, mặc dù trong đêm đen, cũng có thể nhận ra được rõ ràng cái góc cạnh đó, cảm giác da dẻ cũng rất tốt, hoàn toàn không phải làn da của một người luôn phải trang điểm nên có, mà môi của anh, Sở Từ nhớ tới bờ môi anh vừa mỏng lại gợi cảm nhưng cũng đầy nhiệt huyết, giờ phút này môi anh di chuyển khắp người cô, nhen lên trong cơ thể cô một ngọn lửa, khiến cô không thể không ham muốn, hoàn toàn sa vào vực thẳm của anh.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com