Nói chung, nhờ cái dạng quảng bá này, ai cũng biết anh là minh tinh, đều nhìn chằm chằm vóc người anh, đặc biệt là phía dưới của anh.
Giống như muốn nhìn một chút, chỗ đó của minh tinh so mới người bình thường có giống nhau không.
Càng quá đáng chính là, không thiếu người vì muốn thấy anh liền chạy đi tắm, điều này làm cho nhà tắm thêm chật chội, giống như sủi cảo hạ giá vậy, chen lấn đầy ra, ngay lúc đó, Lục Cảnh Hành chỉ biết đứng đó nhìn, đủ các loại đàn ông, đủ loại tuổi tác, thân thể “đẹp” thật không dễ nhìn mà.
Khóc không ra nước mắt!
Sở Từ thở dài: "Em đã không muốn để anh đi rồi, bản thân em cũng không thích đi tắm bồn, khi đi tắm nhất định phải gặp cô bảy dì tám các loại, mọi người sẽ nhìn anh một vòng, người thì nói anh gầy cần bồi bổ, người lại nói ngực anh to, gọi người này cô hai, gọi người kia là dì, còn có mợ ba nữa, mỗi lúc lại tiếp một nhóm người quen! Mỗi lần đi tắm đều đau đầu!"
Lục Cảnh Hành tràn đầy đồng cảm, "Kiếp sau cũng không muốn kinh qua trải nghiệm này lần nữa!"
Sở Từ gật đầu biểu thị tán thành, anh kề sát tai cô, thấp giọng nói: "Đương nhiên là, nếu em cùng anh tắm rửa kiểu uyên ương, việc này lại là chuyện khác!"
Hai người kề tai nói nhỏ, hàng xóm xung quanh đều nhìn, lại chà chà nói: "Xem cái cô dâu mới này xem, ân ái nồng thắm quá! Xứng đôi quá nha!"
Sở Từ bất chợt hoá đá, nhắc nhở: "Đây là nông thôn! Chú ý đừng để ảnh hưởng!"
Lưng Lục Cảnh Hành liền cứng ngắc, một lát mới nở nụ cười.
-
Ở nông thôn, địa vị tương lai của người con gái sắp về nhà chồng, sẽ được quyết định bởi cái nhìn của tất cả người trong thôn với cô ta.
Người nhà họ Sở cũng không biết Sở Từ làm gì ở trong thành, tuy rằng, nghe nói cô vẽ truyện tranh, nhưng cũng không nghĩ là cô kiếm được nhiều tiền, nhưng nhìn xe của Lục Cảnh Hành, biết được công việc của Lục Cảnh Hành, mọi người đối với Sở Từ càng nhiệt tình.
Các cô của Sở Từ, cùng các bác các chú đều đến rồi, anh em của cha cô cũng tới, có thể thấy là rất coi trọng Lục Cảnh Hành.
Sở Từ giới thiệu Lục Cảnh Hành với từng người.
Có mấy người chị em họ đều là fan của Lục Cảnh Hành, đều gào lên muốn chụp ảnh chung cùng ký tên, Lục Cảnh Hành cũng tốt tính, cùng bọn họ chụp ảnh chung.
Cô của Sở Từ là Sở Ái Liên, con gái duy nhất của nhà họ Sở, rất được ông nội Sở và bà nội Sở yêu thích, với người con gái này, hai ông bà cũng rất rất săn sóc, hi vọng con gái có thể sống tốt, nhưng số mệnh của Sở Ái Liên không tốt, gặp phải người chồng không tốt với vợ, mỗi ngày đều muốn vợ sinh con trai, mở một hãng vận tải, một tháng kiếm được mấy ngàn tệ, một đồng cũng không cầm về nhà, Sở Ái Liên sinh hai đứa bé, một nam một nữ, theo lý thuyết, sinh được con trai hẳn là phải có địa vị cao hơn chứ? Nhưng nhà này cũng kỳ lạ, chồng Sở Ái Liên là Chu Quốc Thắng dùng tiền cho bản thân thì rất hài lòng, nhưng dùng tiền cho vợ con thì, tiêu một đồng cũng đều thấy tiếc, mười mấy năm qua, Sở Ái Liên đều không mua quần áo mới, vì bà chỉ ở nhà chăm con, trên người chỉ có ít tiền, có người nói, có một lần Sở Ái Liên vì thấy hai đứa con gầy gò như khỉ, muốn mua thịt hầm cho con ăn, kết quả bị Chu Quốc Thắng bắt gặp, về nhà đánh một trận, nói Sở Ái Liên không biết cách sống, ăn bình thường được rồi, cần gì phải ăn thịt! Còn nói, vợ muốn ăn ngon như vậy, ông ta không nuôi nổi, nói Sở Ái Liên muốn đi đâu thì đi.
Thái độ này của Chu Quốc Thắng khiến cha mẹ ông, tự nhiên, cũng đối xử với Sở Ái Liên không tốt, không chỉ không giúp bà chăm con, còn thích bắt bà hầu hạ, Sở Ái Liên chăm sóc gia đình này như vậy, cũng không thể đi làm ở đâu được, Sở Ái Liên tự nhiên nghĩ tới ly hôn, nhưng ở nông thôn, một phụ nữ hai con rất khó tìm được chồng, lại còn, mấy năm trước, bà từng phẫu thuật một lần.
Lúc trước Sở Ái Liên bị ung thư cổ tử cung cần phải làm phẫu thuật, bác sĩ bệnh viện huyện đề nghị bà cắt bỏ tử cung.
Chị gái Chu Quốc Thắng lạnh lùng đến nói một câu: "Bây giờ nếu cô cắt bỏ tử cung, tôi không thể bảo đảm em trai tôi không ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác, cô tự mình nghĩ đi!"
Hơn nữa Chu Quốc Thắng không trả tiền phẫu thuật, Sở Ái Liên bất đắc dĩ, lại phải từ bệnh viện trở về.
Cũng may là mấy năm qua tình trạng cũng không có gì quá đáng lo.
Sở Từ kỳ thực vẫn không hiểu nổi, Sở Ái Liên đã làm gì trong những ngày tháng đó? Đi ra ngoài tìm bất kỳ công việc gì, cũng tốt hơn so với cứ ở nhà chịu đựng loại cảm giác đó, lại nói, một đồng tiền, Chu Quốc Thắng cũng không cho bà, ăn thịt hầm cũng bị đánh, dùng tiền cho con của mình cũng không nỡ, cuộc sống như thế chẳng phải như một cọng cỏ sao?
Lúc này, hai đứa con của Sở Ái Liên vừa vào cửa, thấy thịt, hai mắt sáng lên, khởi động một chút, liền mỗi đứa gắp một bát thịt, như là xưa nay chưa từng ăn như thế.
Sở Từ thở dài, gắp thêm một đống thịt cho hai đứa.
"Bây giờ đã là niên đại nào rồi hả cô út? Hiện tại, thịt cũng đã là món ăn thông dụng rồi, cô không thể cho con cái ăn uống tốt một chút sao?"
Sở Ái Liên thở dài: "Sao cô lại không muốn chứ? Nhưng không có tiền thì biết làm sao bây giờ?"
Chu Quốc Thắng uống một hớp rượu, hừ hừ nói: "Ăn thịt cái gì! Bây giờ đều thịnh hành giảm béo! Chúng ta là dân quê, không thể cứ chìu chuộng như mấy người ở ngoài được, hơi tí là ăn thịt gì chứ, dân quê chỉ cần ăn chút món ăn, dùng bữa khỏe mạnh là được!"
Sở Từ không lên tiếng, Điền Tam Thải liếc mắt ra hiệu cô, ra hiệu cô đừng nói lung tung.
Lục Cảnh Hành cười cười, thấy Chu Quốc Thắng đang muốn gắp thịt, lập tức đem dĩa thịt tới trước mặt Sở Từ, còn cười nói: "Dượng không thích ăn thịt, Sở Từ à, em thật không tinh mắt gì cả? Mau mang món chay cho dượng ăn! Không thể để dượng chịu thiệt được!"
Sở Từ nén cười, đem thức ăn chay qua, lời của Chu Quốc Thắng đã nói ra khỏi miệng, sao còn mặt mũi gắp thịt chứ? Liền, cả đêm đều ăn thức ăn chay.
Hai đứa con ăn xong mấy bát thịt, thật sự so với mấy kẻ lang thang đã có phần tốt hơn! Bữa cơm kết thúc, Sở Từ cau mày nói: "Mẹ à, gia đình của cô út cũng quá khôi hài, giờ là thời đại nào rồi, làm sao còn có người ích kỷ như thế chứ?"
"Cả gia đình đều kỳ lạ! Chị gái của Chu Quốc Thắng, ăn cơm trong nhà còn không nỡ cho con của cô út ăn, còn đem cửa khóa trái lại, mỗi ngày lén lút ăn ở trong phòng, có ai như thế không chứ! Mẹ không cho con nói, là vì cô út của con không muốn, nếu như là mẹ, mang theo con đi làm bảo mẫu đều có thể tự sống, làm sao có thể chịu được uất ức này chứ!"
Sở Từ gật đầu, đúng lúc, Lục Cảnh Hành đi vào nhà bếp.
Sở Từ không muốn anh chế giễu, là trong nhà có người như vậy, chuyện của gia đình vợ thì tốt nhất không nên để chồng biết, bằng không quan hệ sẽ không tốt, đến khi quan hệ thực sự gặp chuyện, hai vợ chồng cãi nhau đều sẽ lôi chuyện cũ ra, như vậy chả có ý nghĩa gì!
Sở Từ vốn không thích nói đến những việc này, rất nhanh, liền không để bụng nữa.
Đã muộn lắm rồi, Lục Cảnh Hành buộc phải ngủ lại, Sở Từ thương lượng với anh, ở đây một ngày.
Lần đầu Lục Cảnh Hành tới quê nhà Sở Từ, cũng không từ chối, sắp xếp chuyện của đoàn làm phim xong, liền an tâm ở lại đây.
Cuối năm, đoàn phim cũng muốn nghỉ, công việc cũng không phải quá nhiều, hai người nắm tay đi dạo cho tiêu cơm, dọc đường đi, Sở Từ thấy không ít quỷ chào hỏi cô, cảm giác mình được trở lại ngọn núi lớn này vô cùng tốt!
Ai ngờ khi hai người về tới nhà, liền nghe trong nhà truyền đến tiếng ồn ào, huyên náo không vui vẻ chút nào.
Sở Từ vào cửa, đã thấy vẻ mặt ông bà buồn thiu, đứng ở đó không biết phải làm gì.
Chu Quốc Thắng dựa vào rượu, mượn rượu làm càn.
Ông ta lôi Sở Ái Liên đến, ra lệnh: "Nhà anh trai lớn của cha mẹ cô ở Thân Thành làm ông chủ lớn, cháu gái cô lại có bạn trai là đại minh tinh! Bọn họ có tiền như vậy, cho chúng ta mượn ít tiền được không? Cô bảo bọn họ cho chúng ta mượn tiền mua xe vận tải lớn! Chờ tôi kiếm được nhiều tiền liền trả lại bọn họ!"
Sở Ái Liên không vui, oan ức khóc lên.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com