Sở Từ vốn cho là, từ đây đến tết sẽ sẽ không gặp chuyện gì cần cô ra tay xử lý nữa.
Ai ngờ ngay ngày hai mươi chín, trong thôn phát sinh một chuyện không nhỏ.
Trong thôn có người chết!
Sở Châu cũng về rồi, bốn anh em bọn họ bị hàng xóm gọi đi xem trò vui, Sở Từ đi tới hiện trường, cứ nghĩ sẽ gặp phải âm sát khí rất mạnh, ai ngờ được, căn bản là không có! Không chỉ như vậy, hiện trường còn có một loại mùi rất kỳ quái.
Một đám người vây quanh ở đó, Sở Từ cau mày hỏi: "Anh ba à, không phải anh nói có người chết sao? Người chết ở đâu vậy?"
Nơi này dù nhìn thế nào, cũng đều không giống nơi có người chết! Cũng không có bất kỳ tiếng khóc nào, thần sắc mọi người rất bình thường, tại sao có thể có loại lời đồn như thế này chứ?
"Anh ba à, không lẽ là trò đùa sao?"
Sở Trạch Vũ nhắm cặp mắt đào hoa lại, cười khà khà không ngừng: "Thật sự có người chết mà! Tên của người này là Hoàng Đại Tiên!"
Hoàng Đại Tiên?
Sở Châu cười lạnh một tiếng: "Sở Từ à, em còn có thể tin nó sao?"
Sở Minh Phi cũng cười: "Lời này của anh ba cũng thật sự quá đáng rồi! Chết một con chồn núi lại nói là chết người là sao chứ? Chẳng có một chút gì có thể tin tưởng được cả?"
"Sao lại không thể chứ?" Sở Trạch Vũ không phục, hừ nói: "Mấy đứa chưa từng nghe truyền thuyết kia sao? Trước đây, có người trên đường đi thì giết chết một con Hoàng Đại Tiên, kết quả là con Hoàng Đại Tiên này tìm đến cửa nhà người kia, nửa đêm giết chết người này, còn đem người này treo cổ lên nữa, khiến người ta phát điên cả lên! Hoàng Đại Tiên chết là một chuyện lớn, mấy đứa còn không tin sao? Đúng là không muốn sống rồi!"
Đúng là như vậy, ở nông thôn, nếu như một con chồn núi chết, sẽ có rất nhiều người khẩn trương, cho rằng chồn núi là Hoàng Đại Tiên, giết chồn núi giống như là đắc tội với thần tiên vậy.
Mọi người đều cho rằng không thể đắc tội với chồn núi, kỳ thực cũng không cần khoa trương như vậy, thịt chồn núi là một loại thuốc bắc rất tốt, da và lông có thể làm áo khoác, do đó nó thường được lấy da, lông đuôi càng hữu dụng, có thể làm bút lông, cho mọi người viết chữ.
Con người sẽ không bỏ qua bất kỳ một loại động vật nào, dù có là chồn núi đi chăng nữa.
Hơn nữa, chồn núi cũng không được mọi người quá đồn thổi quỷ quái như vậy, đặc biệt là có mấy người nói, chồn núi sẽ tu luyện thành tinh, là căn bản không có chuyện đó tồn tại, nhưng loại động vật này so với mấy loại động vật bình thường cũng có chút linh tính, Sở Từ không biết liệu nó có dùng thứ gì đó điều khiển con người hay không, nhưng tóm lại, kiếp trước, cô cũng từng gặp trường hợp có người bị chồn núi quấn lấy rồi.
Sở Từ bật cười: "Anh ba à, anh không phải là người luôn kiên định với chủ nghĩa duy vật sao?"
Sở Trạch Vũ hơi khựng lại, hừ nói: "Còn không phải do em sao! Nếu không phải do em, anh lại đi tin tưởng trên đời này có quỷ sao?"
Sở Châu không thích, liếc mắt nhìn hắn, Sở Trạch Vũ lập tức không dám nói câu nào.
Sở Từ cười, tụ lại, liếc con chồn núi kia một chút, bất giác chau mày, con chồn núi này đang mang thai, có thể là đi ra trộm đồ ăn nhưng bị người ta phát hiện, tạt nước sôi, nên bị chết bỏng! Từ vết tích tại hiện trường mà nói, con chồn núi này, trước khi chết, đã thống khổ giãy dụa, cho nên trên mặt đất loang lổ vết cào, đáng tiếc là cuối cùng vẫn không sống sót được, cả mẹ và con đều chết.
Mặc dù không tôn thờ chúng là thần tiên, nhưng nếu động vật không có động chạm gì đến con người, mà con người lại có thể tạt nước sôi cho nó chết như vậy, người bình thường cũng hiếm ai làm được.
Sở Từ cau mày hỏi: "Là ai tạt nước sôi làm chồn núi chết vậy?"
Người trong thôn thấy cô, cười nói: "Là Giang Nhị Toàn."
"Giang Nhị Toàn?" Sở Từ ngờ ngợ có ấn tượng đối với người này, hình như anh ta là một tên côn đồ, rất thích uống rượu, cũng là người khá ngang ngược, nhưng ở chỗ nông thôn như thế này, lại là lưu manh, nhưng quan hệ với mọi người trong thôn cũng không quá xấu, bởi vậy, tuy rằng mọi người thường mắng anh ta là thích gây sự, nhưng thường ngày vẫn cười cười nói nói, cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn.
"Anh ta ở đâu?"
"Tạt nước chết chồn núi liền về nhà rồi."
Sở Từ cau mày, loại chồn núi, cũng không phải động vật lương thiện gì, chỉ là hằng ngày cũng không can thiệp đến chuyện của con người thôi, bây giờ, mẹ con chồn núi đều bị tạt nước sôi chết thế này, cô bất giác lo lắng, đám chồn núi này sẽ trả thù.
Người trong thôn cũng không biết xử lý thi thể chồn núi này như thế nào, nếu chuyện là do Giang Nhị Toàn gây ra, đương nhiên là đi tìm anh ta rồi.
Mọi người đi tới cửa nhà Giang Nhị Toàn, thấy cửa nhà Giang Nhị Toàn khóa chặt.
"Cuối năm rồi, anh ta còn đi đâu chứ?"
Sở Từ cùng mấy người dân tiến đến, gõ cửa, nghe trong nhà truyền đến tiếng "ùng ục, ùng ục", Sở Từ ngẩn ra, một cước đá tung cửa ra, vừa thấy liền sợ hết hồn, thấy Giang Nhị Toàn đang ôm bình thủy, không hề hay biết, cứ thế hướng miệng mình mà đổ nước vào!
Nước nóng liên tục bốc khói, xem ra là mới vừa nấu xong, huống chi, trên lò than bên cạnh còn có một cái ấm đang nấu nước sôi nữa.
Sở Từ sợ hết hồn, kéo Giang Nhị Toàn lại, ngăn lại nói: "Mau dừng lại!"
Ai ngờ Giang Nhị Toàn như là bị người ta khống chế vậy, căn bản không nghe gì, hất Sở Từ ra, tiếp tục uống nước nóng.
Sở Từ cau mày, lấy ra một tấm bùa kề sát trên người Giang Nhị Toàn, ngay lúc đó, bù chú tác dụng trên người Giang Nhị Toàn, thì ổn định lại, không động đậy gì mà chỉ ôm bình thủy, Sở Châu đi tới, giật lấy bình thủy, cau mày nói:
"Sở Từ, uống nước nóng như thế này, bây giờ phải lập tức đưa đi bệnh viện ngay!"
Sở Trạch Vũ đang muốn gọi điện thoại, thì thấy Giang Nhị Toàn bỗng nhiên phát rồ, liên tục đập đầu vào cột.
Tùng tùng tùng. . . Thanh âm thật đáng sợ, Sở Từ nhanh chóng lấy kim bạc ra, đơn giản trừ độc về sau, đột ngột, đâm vào trong người Giang Nhị Toàn, từ từ đâm vào cũng không nhổ ra.
Sở dĩ Sở Từ ghim kim như vậy, bởi vì thông qua việc ghim kim vào huyệt vị, có thể dẫn quỷ xuất ra, chỉ có điều, sử dụng kim nhất định phải là kim bạc, mà này huyệt vị cũng có yêu cầu đặc biệt, nhất định phải là 13 quỷ huyệt trong truyền thuyết!
13 quỷ huyệt bị gọi là quỷ huyệt, bởi vì cái 13 quỷ huyệt này có đều chữ “quỷ”, giống như ám chỉ trong người được gọi là “quỷ cung” vậy, huyệt Thiếu Thương được gọi là quỷ tin, huyệt Ẩn Bạch được gọi là quỷ lũy. . . Nói chung, thông qua mười ba quỷ huyệt này mà ghim kim, có thể trừ đi quỷ quái, bởi vậy, kỹ thuật ghim kim của Sở Từ cũng không tệ.
Chỉ là, đây là lần đầu cô dùng phương pháp này tới đối phó với chồn núi.
Ngay sau đó, người trong thôn đều sửng sốt, chú Tiết nói: "Sở Từ, sao con lại ghim kim cho nó vậy? Tại sao ghim rồi không nhổ ra?"
Sở Từ cau mày, xem xét bốn phía. Dùng kim bạc niêm phong quỷ cung của anh ta lại, như thế thì, bất kỳ quỷ nào lộng hành hoặc là động vật đều không tránh được, đặc biệt là chồn núi, sẽ bị trấn định trong phòng, rất dễ dàng bị phát hiện.
"Mọi người đi tìm chồn núi đi! Nó chỉ ở gần đây thôi."
Người trong thôn đều đi tìm, rất nhanh, trong một ngăn kéo, phát hiện một con chồn núi đực, có lẽ là động vật có vú mang thiên tính, mọi người thấy con chồn núi này, đương nhiên cảm giác được nó mất đi vợ con nên rất thống khổ, con chồn núi kia đang bị trấn định trong tủ treo quần áo, mặc cho mọi người đem nó ra ngoài.
Sở Từ liếc con chồn núi này một chút, lạnh lùng nói: "Mày có điều kiện gì, thì mới bằng lòng thả Giang Nhị Toàn ra hả?"
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com