Loại chồn núi này xem ra có chút tà khí, trước mắt mọi người, con này đứng thẳng trên đất, hai tay giơ trên không trung, trông như là đang ôm lấy thứ gì đó, người quan sát nhạy bén sẽ phát hiện, con chồn núi này và Giang Nhị Toàn đang làm động tác giống nhau như đúc.
Nói cách khác, vì nguyên nhân nào đó con chồn núi điều khiển Giang Nhị Toàn, khiến Giang Nhị Toàn ôm bình thủy mạnh bạo uống nước nóng.
Việc này đúng là tà quái, làm cho mọi người giật mình, bởi vậy, mấy người dân nông thôn, tuy rằng, đem chồn núi ra ngoài, cũng không dám động mạnh vào nó.
Con chồn núi nhìn chòng chọc Sở Từ, sắc mặt âm trầm, hiển nhiên là đang không vui.
Hay là, vì đều là động vật có vú, nên Sở Từ càng dễ dàng cảm nhận được tâm tình của nó.
"Mày muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha anh ta? Mày khiến anh ta uống nước nóng, đã làm tổn thương dây thanh quản của anh ta rồi, chỉ sợ sau này, anh ta muốn ăn uống cũng chịu không ít đau đớn."
Chồn núi vẫn như trước, không thích, Sở Từ hiểu rõ ý của nó, vợ con nó đều bị Giang Nhị Toàn tạt nước sôi làm cho chết bỏng, nếu như trường hợp đó được đặt trên loài người, thì loại thù giết vợ giết con này, thực sự là không đội trời chung! Nhưng ngoại trừ chó mèo ra, từ trước đến giờ, con người chưa bao giờ coi trọng các loài động vật khác, kiến, gia cầm, ruồi, giun. . . Con người quen dùng giá trị quan của mình quan để phán đoán động vật, việc yêu thích cái đẹp cũng được con người áp dụng trong việc yêu thích động vật, họ không thích những con vật có tướng mạo xấu xí vì coi đó là không có ích, nếu như là con ruồi cùng loại giòi bọ này, vậy thì coi như xong đời, giết chết cũng không đủ giải quyết mối hận trong lòng.
Sở Từ không biết nên đánh giá như thế nào về loại hành động này, con người đã leo lên được đỉnh của chuỗi thức ăn, giống như là có được đặc quyền vậy, nhưng đặc quyền như vậy, xét theo góc độ của động vật mà nói lại là không công bằng, nhưng cũng phải nói một câu công bằng, những động vật này rất dễ gây tổn thương cho con người.
Nói cho cùng, chồn núi mất đi vợ con, đối với con người mà nói, chẳng qua chỉ là một con chồn núi mang thai chết mà thôi.
Chỉ đến thế mà thôi.
Con chồn núi gào một tiếng, tiếng kêu vô cùng thảm thiết, Sở Từ không đành lòng, thở dài nói: "Như vầy đi! Mày thả anh ta ra, tao sẽ thay vợ con mày siêu độ, để cho bọn chúng kiếp sau thoát khỏi đời súc sinh, đầu thai làm người!"
Chồn núi giống như là đang suy nghĩ, một lát sau, nó bất ngờ gật gù, như là đồng ý với đề nghị của Sở Từ.
Những người dân trong thôn đều sửng sốt, đã từng nghe nói chồn núi có linh tính, thích báo ân, nhưng tận mắt nhìn vẫn cảm thấy thần kỳ.
Sở Từ không nghĩ lại thương lượng thành công dễ dàng như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô gỡ bùa chú, lập tức chồn núi có thể cử động bình thường, lúc này, Sở Từ lại dùng kim bạc đâm vào 13 quỷ huyệt của Giang Nhị Toàn, mới vừa đâm tới cái thứ ba, Giang Nhị Toàn liền tỉnh lại, anh ta bưng cổ họng, phát ra tiếng khàn khàn.
Sở Từ cau mày nói: "Anh dùng nước sôi tạt chết con chồn núi đang mang thai, nên gặp phải việc trả thù này, do đó cũng nên bỏ qua chuyện này đi! Nhanh đi bệnh viện chữa trị cổ họng, cẩn thận trễ quá lại không cứu được!"
Giang Nhị Toàn này vốn là lưu manh, tiếng tăm trong làng cũng không tốt, thường ngày anh ta toàn thích đi thu tiền bảo kê của người ta, lại còn cho vay nặng lai, tính khí tàn bạo, nghe Sở Từ nói xong, lập tức hiểu ra, anh ta liếc con chồn núi một cái, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt bốc hỏa, xì một tiếng, dù mắng không được, nhưng cả người cho thấy sự tức giận.
Giang Nhị Toàn đột nhiên xách ấm nước sôi trên bếp kia, không chút do dự, dội một cái ra ngoài.
Sở Từ không kịp ngăn cản, chỉ thấy toàn bộ số nước sôi dội xuống trên đầu con chôn núi kia.
Chồn núi kêu to thảm thiết, bò trên đất chực chạy trốn, nhưng một lát sau, vì quá đau đớn, ngã trên mặt đất, kêu to thống khổ.
Sở Từ cau mày: "Anh làm cái quái gì vậy?"
"Àm ì ữa hứ?" (Làm gì nữa chứ) Giang Nhị Toàn cố gắng phát ra thanh âm, mắng: "Ám ại ao, ao uốn ấy ạng ó ủa ó!" (Dám hại tao, tao muốn lấy mạng chó của nó) Giang Nhị Toàn mù quáng đến gấp gáp, trợn mắt đáp lại, Sở Từ nhìn chằm chằm con chồn núi nằm trên đất kia, muốn đưa đi cứu chữa, nhưng mà ấm nước sôi như vậy không phải là thứ đơn giản, con chồn núi giãy dụa hồi lâu, nằm trên đất thoi thóp, xem ra khó có thể sống sót.
Sở Từ vội vàng đem nó đặt trên một tấm ván, rồi mang nó ra ngoài.
Giang Nhị Toàn một phát bắt được cô, giận dữ nói: “Ỉ à ột on úc inh, ần ì ải ứu!" (Chỉ là một con súc sinh, cần gì phải cứu) Sở Từ liếc nhìn tướng mạo Giang Nhị Toàn, lập tức lắc đầu.
"Đã muộn! Quá muộn rồi! Đúng là mệnh!"
Nói xong, cô bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
May mắn thay, có một bệnh viện thú cưng trong làng, bình thường hay xem bệnh cho động vật, Sở Từ mang con chồn núi chạy đến bệnh viện, bác sĩ liếc cô một chút, thở dài nói: "Chỉ là một con vật thôi mà, cũng không phải là thú nuôi trong nhà!"
Sở Từ cau mày: "Có thể cứu sống không?"
"Khó đấy! Cô xem, da bị phỏng đến thế này, đây nhất định là bị nước rất nóng gây bỏng, đến cả con người bị phỏng như này còn khó sống chứ đừng nói đến động vật."
Con chồn núi lăn lộn đau đớn, Sở Từ không đành lòng, thở dài nói: "Vậy anh cho nó chút thuốc, để nó ra đi thoải mái một chút!"
Con chồn núi này giãy dụa một hồi rồi cũng chết, ngẫm lại dù nó là động vật, nhưng một nhà ba thành viên đều chết hết, thật sự rất thảm, chờ Sở Từ về nhà, Điền Tam Thải và mấy người hàng xóm vây lại đây hỏi: "Sở Từ, hôm nay, cô nói những lời kia với Giang Nhị Toàn là có ý gì? Cái gì mà đã muộn? Chẳng lẽ Giang Nhị Toàn sẽ còn gặp phải biến cố hay sao?"
Sở Từ nghĩ đến tướng mạo của Giang Nhị Toàn, nói: "Anh ta không nghe tôi khuyên, giết một nhà con chồn núi này, vốn dĩ, chồn núi là loại động vật thù rất dai, tôi đã thật sự vất vả thương lượng xong xui với nó, muốn đối phương buông tha Giang Nhị Toàn, ai ngờ chính anh ta tiếp tục tìm đường chết, tạt nước sôi giết chết luôn con chồn núi đực này, cứ như vậy, chỉ sợ anh ta không sống hơn ba ngày đâu!"
Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc, bọn họ đều biết, sau khi Sở Từ hết ngốc, hay nói mấy thứ kỳ quái, mà những câu nói này đều đúng cả, lúc đó, mọi người cũng nhìn thấy cô nói chuyện cùng với con chồn núi, không hiểu sao lại cảm thấy lời của cô sẽ không sai, bây giờ, Sở Từ lại còn nói Giang Nhị Toàn sống không quá ba ngày, làm sao mọi người không hoảng sợ được cơ chứ!
Mai là tết rồi, ngộ nhỡ nếu thực sự chết vào đầu năm, làm sao cha mẹ con cái của Giang Nhị Toàn sống nổi chứ?
Lúc này, không khí có chút nặng nề, mọi người lại nói qua nói lại vài câu, liền rời đi
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com