Mắt To trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: "Là như vầy, Sở Sở đại đại, tôi có một thằng em họ, tuổi không lớn lắm, mới lên lớp một, nhưng từ nhỏ so với người bình thường thì nó có chút không giống, nó luôn nói mình trải qua kiếp trước rất thảm, còn nói cha mẹ hiện tại không phải cha mẹ nó ở kiếp trước, còn nói ở âm tào địa phủ không có lưu hành tiền giấy mà chúng ta hay đốt cho người chết, năm ấy, bà của tôi chết, nó trách móc chúng tôi sao lại đi đốt tiền giấy, nó nói âm tào địa phủ không lưu thông tiền giấy, mà năm đó nó mới 5 tuổi, căn bản không thể có người dạy nó mấy chuyện như vậy được!"
Sở Từ nghe vậy, khẽ nhíu lông mày:
"Em của cô còn có biểu hiện gì khác không?"
"Có! Nó luôn nói trong nhà rất chật chội, nói có rất nhiều người đè lên nó, còn nói, mỗi ngày, đều có rất nhiều người bắt nạt nó, nói ông nội của nó chẳng mấy chốc sẽ chết, vì phía dưới đã cho người lên đòi mạng ông rồi."
Sở Từ trầm mặc chốc lát, triệu chứng này cũng có chút giống như mở thiên nhãn!
Chỉ là, Thiên Nhãn rất khó mở, người bình thường như cô, chỉ có thể mở được sau khi thông qua kỳ tu luyện, có một nhóm người cực kỳ đặc thù là bẩm sinh đã có Thiên Nhãn, loại người này không chỉ ít, mà kết cuộc cũng không tốt lắm, vì sau khi mở Thiên Nhãn, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy quỷ, nếu không bị hù chết, thì cũng vì không ai tin tưởng mà buồn bực chết, đối với việc nuôi dưỡng tính cách của một đứa nhỏ, lại không có gì trợ giúp cả.
Mắt To đưa Sở Từ đến nhà của dì cô, hai vợ chồng nhà dì của Mắt To, làm công trong một nhà xưởng ở địa phương, ở vùng ngoại thành, cách trụ sở phòng làm việc của Sở Từ bốn mười phút đi xe, hai người đón xe tới, đến nơi thì thấy một đứa bé trai ngồi ở trong sân làm bài tập.
Bé trai thấy các cô thì liếc mắt nhìn, nhạt giọng chào hỏi:
"Chào hai chị."
Sở Từ đến gần vài bước, tỉ mỉ nhìn nó chốc lát:
"Người lớn không có nhà sao?"
"Mẹ em đi làm tăng ca ở nhà xưởng rồi, muốn em gọi điện thoại cho bà không?"
"Không cần, vị này chính là sở Sở đại sư, cô ấy là đại sư rất lợi hại, Thụy Thụy, có chuyện gì em cũng có thể nói với Sở đại sư."
Thụy Thụy nhìn chằm chằm Sở Từ nhìn một hồi, bỗng nhiên dấy lên hi vọng, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên hi vọng trong mắt lại biến mất, Thụy Thụy thở dài một tiếng, thất vọng nói: "Vô dụng thôi, mọi người đều giống nhau cả thôi! Không có ai chịu tin tưởng em! Không ai có thể thấy “bọn họ” cả, mẹ em nói rồi, không muốn nói với người khác chuyện của em, mọi người sẽ coi em là bệnh nhân tâm thần phân liệt, cho rằng em bị bệnh tâm thần, không thể nói đâu!"
Mắt to manh xoa đầu của nó, đau lòng nói:
"Đứa bé này, chị là người ngoài sao? Chị đến giúp em, vị Sở đại sư này thật sự rất lợi hại đó!"
"Rất lợi hại sao?" Thụy Thụy hừ một tiếng, mím môi, bỗng nhiên chỉ vào xa xa, giận hờn nói: "Vậy chị nói một chút xem, bên kia có cái gì?"
Sở Từ bỗng nhiên quay đầu lại, Thụy Thụy chỉ vào ngay chỗ một gốc cây, cây này nằm ngay cửa của chốt dân phòng của khu nhà Thụy Thụy.
"Có gốc cây!"
"Cây sao? Quả nhiên. . ." Thụy Thụy nói, nghiêm mặt, mất hứng thu thập xong sách vở, lạnh nhạt nói: "Các chị đi đi! Em phải vào nhà rồi!"
Sở Từ bật cười, lại nói: "Chị còn chưa nói hết, chỗ đó có gốc cây, còn có một bà lão nữa "
Cơ thể Thụy Thụy ngưng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Sở Từ, không thể tin được, vội la lên:
"Chị thật sự có thể nhìn thấy sao?"
"Đương nhiên!"
Hai người cùng nhìn về phía sau cái cây lớn đó, có một bà lão đứng sau cái cây, bà lão mặc áo bông màu đen, bó bàn chân nhỏ xíu, trên đầu quấn khăn, trên mặt nếp nhăn rất sâu, hơn nữa khí chất âm trầm, xem ra rất giống quái bà bà trong phim ảnh.
Thụy Thụy vui mừng kéo tay Sở Từ, lại hỏi:
"Chị à, trên mui xe tải ở trên đường kia có gì?"
Sở Từ lại nhìn theo hướng cậu bé chỉ, trên mui xe tải lớn kia, đang có Hắc Bạch Vô Thường đứng, hai người này một đen một trắng, cứ đứng nhìn trừng trừng như vậy, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn về phía chủ xe, chủ xe vừa lái xe vừa tán gẫu trên wechat, xung quanh chiếc xe bị bao vây bởi âm sát khí mạnh mẽ, Sở Từ không khó tưởng tượng, chiếc xe tải này, chẳng mấy chốc sẽ xảy ra tai nạn, sau đó, Hắc Bạch Vô Thường sẽ mang chủ xe đi, chuyện xảy ra như vậy, ở trên người ai cũng làm cho người ta cảm thấy không khỏe, mấy chuyện như vậy mỗi ngày đều xảy ra cả.
"Hắc Bạch Vô Thường."
Thụy Thụy kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy lên, cậu bé dường như rất vui mừng, liên tục nói rất nhiều lời: "Chị à, chị thật sự có thể nhìn thấy! Quá tốt rồi! Cho tới nay, em đều xem mình và người khác không giống nhau, em cho rằng mình thật sự bị bệnh tâm thần, mẹ em tìm bác sĩ về khám cho em, bác sĩ hỏi em rất nhiều vấn đề, còn nói, bệnh nhân tâm thần thường sẽ ảo tưởng mình có rất nhiều bạn bè, nhưng chỉ mình người đó thấy thôi chính là báo hiệu rằng họ bị bệnh tâm thần, còn hỏi em những người này là ai, em nói cho bọn họ biết, mấy người đó không hẳn là người, mà cũng không giống đồ vật theo như quan niệm con người, ông ấy không tin, nói với mẹ em là em bệnh không nhẹ."
Sở Từ xoa đầu của nó, cười nói: "Chị tin em, em thực sự không giống người khác, em có thể nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấy, em rất lợi hại!"
"Có thật không?" Thụy Thụy mặt rất chờ đợi, hỏi.
"Đương nhiên rồi."
Vừa dứt lời, một vị gia sư nữ ôm sách vở, vội vã kéo Thụy Thụy vào nhà.
Cô ta xin lỗi nói: "Xin lỗi, Thụy Thụy, cô giáo đến muộn, thực sự là đi trên đường cứ như đánh cược vậy, mỗi ngày đều sẽ tốn chút thời gian."
Thụy Thụy lặng lẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm cô ấy một hồi: "Cô giáo Khương, hôm nay cô lại bị kẹt xe sao?"
"Đúng vậy! Cũng không biết sao, con đường này ngày nào cũng kẹt xe, lần trước chúng ta đã học tới chỗ nào rồi nhỉ?"
Thụy Thụy thấp giọng nói: "Chúng ta học ghép vần Hán ngữ, cô vẫn đang dạy con, nhưng con học chưa được."
"Không sao, Thụy Thụy à, hôm nay cô giáo sẽ tiếp tục dạy con ghép vần Hán ngữ!"
Thụy Thụy cúi đầu, ngoan ngoãn mở sách giáo khoa ra, Sở Từ theo dõi cô ấy một hồi, bất giác thở dài: "Thụy Thụy à, em đã sớm biết rồi, không phải sao?"
Thụy Thụy giật mình, nước mắt đột nhiên chảy ra, nó lấy ống tay áo liên tục lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: "Cô giáo Khương à, cô đừng tiếp tục dạy nữa, ghép vần Hán ngữ, cô đã dạy mấy chục lần rồi, Thụy Thụy đã sớm nhớ hết rồi!"
Khương lão sư sững sờ, hoang mang nhìn cậu bé: "Thụy Thụy à, con nói cái gì đó? Cô giáo dạy nhiều lần như thế lúc nào chứ? Chúng ta không phải mới vừa học một tiết thôi sao? Cô giáo muốn dạy con học tốt ghép vần Hán ngữ, để con nắm chắc căn bản, như vậy, con mới có thể theo kịp bạn học trong thành phố được."
Nhưng Thụy Thụy vẫn khóc, nước mắt chảy ròng ròng, vừa thương tâm vừa sợ hãi nói:
"Nhưng cô giáo Khương à, máu của cô vẫn nhỏ giọt trên sách của con, trên hai tròng mắt còn bị thủy tinh đâm vào, mỗi khi cô đi lại còn làm rớt con ngươi xuống đất nữa, con thật sự rất sợ!" Cô giáo Khương sững sờ, theo bản năng, cúi đầu xuống, cúi đầu một cái, máu từ trên đầu cô ấy từng giọt nhỏ xuống trên sàn nhà, rất nhanh tụ thành một vũng máu. Còn con mắt của cô ấy, cũng hai viên tròn tròn ở trên đất, lăn lộn vài vòng.
Thụy Thụy sợ hãi vẫn không nín được.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com